Kẻ Bảo Hộ

Chương 2: Nguyệt tỷ tỷ đừng ngắt nữa mà.


Đường phố yên tĩnh. Bất kỳ tiếng động nào cũng đều có thể hấp dẫn người người xung quanh.

-Bốp. Bộp. Hự.

Hai âm thanh trước là từ một cú đấm thẳng vào mắt trái, cánh tay trắng mịn như tuyết lại mềm mại óng ánh như phủ lên một lớp sương mai, tay trái thoắt tung đòn kết hợp nhuần nhuyễn cùng cú móc phải đấm thẳng vào phần bụng. Phải nói Tiêu Nguyệt Nguyệt như một Boxer chuyên nghiệp. Âm thanh thứ ba đương nhiên là tiếng của “thần thương vô địch thủ”. Trước một đối thủ xuất quyền bất ý, Ngạo Thiên chỉ có thể tiếp tục chịu đòn.

Nhìn “tên đần” đau đến mức ôm bụng, thở hổn hển, nói không ra hơi, miệng như mếu, Tiêu Nguyệt Nguyệt đắc ý, cười tươi như gió xuân lắng đọng:

- Thế nào, cậu vừa nói gì tôi nghe không rõ, có thể nhắc lại cho tôi không, hi hi, ở đây sao mà ồn ào chết đi được. Ấy, cậu quỳ làm gì thế, này đứng lên, nói trước tôi không nhận đệ tử nam đâu nhé.

“Ồn ào cái rắm !!!”. “Đệ tử cái mông!!!”. Con mẹ nó, ta không thể nhịn nữa, rơ-bợt bảo vệ núp đâu hết rồi, mau mau nhốt chuồng con sư tử điên này coi. Hở ra là thụi ta, bộ ta là bao cát của cô hả. Ái, sao cô gái này sức lực mạnh quá vậy, hên là chưa ăn điểm tâm không thì lão tử nôn ra mất, thật xấu mặt mà. Hừ, lại còn đánh vào mặt nửa, còn cho ai sống không đây, ái ui. Dương Ngạo Thiên hai tay xoa xoa bụng cùng con mắt trái đang có một vòng đen mờ mờ, thầm oán giận. Miệng phát ra những tiếng rên rỉ, lầm bầm không ngừng.

Tiêu Nguyệt Nguyệt thấy vậy lại càng vui vẻ như hoa mai nở rộ, cười phá lên. Cố lắm bản thân mới kiềm lại được, trong lòng cũng tự tính xem mình “hạ thủ” tên này bao nhiêu lần rồi, lại mỉm cười làm bộ an ủi:

-Nào đứng dậy, đến chổ mua linh kiện rồi. Ai bảo nhìn cậu ỉu xìu thế kia bổn cô nương bất đắc dĩ “rèn luyện” miễn phí cho đó. Sướng còn làm bộ. Cười cái coi nào, hi hi.

“Sướng cái đầu cô, sao cô không tự sướng đi”. Hừ, Không dám. Cô càng bớt quan tâm đến ta đã là phúc của ta rồi. Ngạo Thiên nhìn vẻ mặt đắc ý của Tiêu Nguyệt Nguyệt mà đầu óc như sôi lên từng đợt, ngao ngán lắc đầu, cười còn thua cả mếu. Hàiz,“trẻ con khó dạy. Quân tử không chấp kẻ tiểu nhân.”

Trước mắt, không phải trung tâm thương mại như Ngạo Thiên tưởng mà là một cửa hiệu thiết bị điện tử không quá nhỏ cũng không quá lớn nằm phía trong hẻm. Chắc do ông chủ cạnh tranh không lại với các cửa hàng lớn nên không chiếm được mặt tiền. Để ý mới thấy khu vực này khá heo hút, không biết cameras có lắp lén ở đâu không nhưng hiện tại thì không thấy robots cảnh vệ quanh đây. Dương Ngạo Thiên nhìn kỹ cửa hiệu trước mặt. Tên Vạn Kim, cái tên khá đơn giản, vừa nhìn vào ta có thể thấy một hàng dài cái phụ kiện máy móc được trưng bày ra, phía trong có một người đàn ông trung niên đang suy tư sửa chửa thiết bị nào đó. Xem ra cái cửa hiệu ở đây theo phong cách cũng khá đơn giản, nói một cách khó nghe là “rất cổ”. Ngạo Thiên thắc mắc không biết sao cô gái khùng Nguyệt Nguyệt không vào những trung tâm thương mại lớn, dù sao thời đại nào cũng thế, càng to càng tốt, linh kiện cổ máy thời gian chắc là linh kiện hiếm, vào trung tâm PTF thì vẫn tốt hơn, lại được bảo hành nửa.

Tiêu Nguyệt Nguyệt lén nhìn vẻ mặt nghi hoặc mơ hồ như đoán được hắn nghĩ gì, bèn nhẹ giọng giải thích:

-Chổ này là của Tam thúc, trước kia là anh em kết nghĩa cùng ông nội tôi. Trước giờ tôi và ông chỉ mua ở đây phần lớn thôi. Thật ra việc chế tạo cổ máy thời gian bị chính phủ Trung Quốc tạm dừng chưa cấp lại giấy phép, nên hiện tại chúng tôi tự bỏ vốn mình ra, nói một cách dễ hiểu là tài sản tư nhân tự phát minh đó, nghe oai không?. Nếu mua ở các trung tâm lớn sẽ bị kiểm soát đơn hàng, dễ bị nghi ngờ.

“À thì ra là dân làm lén, mua chui”. Hắn tính nói toạc ra cái “ngôn từ lấp liếm” kia nhưng nhìn nét mặt có phần ảm đạm của Tiêu Nguyệt Nguyệt thì vội thu ý trêu tức lại. Thật không nghĩ cô gái này cũng có tâm sự a!

-Tam thúc người khỏe không hôm nay gia gia bảo cháu đến lấy đồ đây?

Người đàn ông được gọi Tam Thúc cuối cùng cũng ngẩng mặt lên vẻ mặt hoan hỉ nói:

-Tưởng ai ra là tiểu Nguyệt cháu yêu, mới đây không gặp cháu lại càng xinh đẹp ra nha. Thế nào, hôm nay qua chổ ta phải ở lại chơi chứ, Hoắc Cường nhà ta mà biết cháu đến nó sẽ vui lắm đấy.

Tiêu Nguyệt Nguyệt lại gần bàn làm việc của Tam Thúc cười nói:

-Hôm nay cháu qua lấy các mặt linh kiện cho gia gia để khi khác không có việc cháu qua bồi tiếp thúc sau.

-Ai, vậy thì khi nào có thời gian trống ngươi nhớ qua thăm lão già này thường xuyên hơn, đến tuổi này rồi ta chỉ có nguyện vọng duy nhất cháu và Hoắc cường có thể chiếu cố lẫn nhau.

Lời nói có ẩn ý. Tiêu Nguyệt Nguyệt chỉ ậm ừ, vội lấy tờ giấy ghi tên những đồ dùng cần mua đưa cho Tam thúc. Ông đón lấy liếc qua cẩn thận suy tính, trầm ngâm giây lát, rồi lại hít một hơi nói:

-Tiểu Nguyệt, đây đều là những linh kiện loại A lấy được không phải dễ dàng a. Hừm...

-Tam thúc người có thể kiếm được không?

Tiêu Nguyệt Nguyệt vẻ mặt thoáng lo đi. Thật sự nếu cả Tam thúc cũng bó tay e là có tìm khắp các cửa tiệm quanh đây cũng vô phương mò ra.
Tam thúc như nghĩ đến điều gì đó thần tình như sáng lên, vui vẻ nhìn Tiêu Nguyệt Nguyệt cười lớn:

-Được, chổ linh kiện này ta nhận, bất quá phiền cháu chuyển lời với lão gia gia của cháu ta tối thiểu cần 2 tuần để kiếm ra rồi chuyển về. Nhớ bảo lần này hắn nợ ta một nhân tình đấy, ha ha.

Nói đoạn ông liếc mắt sang người thanh niên đứng bên cạnh Nguyệt Nguyệt, ánh mắt ngạc nhiên lại quay sang nhìn vẻ mặt thờ ơ của Tiêu Nguyệt mới nhẹ nhàng thở ra. Lần này Tam Thúc cẩn thận dò xét nhanh tên thanh niên lạ mặt. “Chiều cao, hừm, bình thường. Vóc người, hừm, miễn cưỡng ok. Tóc, ừm, vẫn còn tóc. Mặt mũi, hừm, cũng đâu phải người đẹp trai nhất thế giới. Cặp mắt, hừ, sợ là cả thằng mù cũng nhận thấy cách liếc ngang dọc thế kia ắt hẳn không phải người đàng hoàng rồi.

Ngạo Thiên dù sao cũng có kinh nghiệm cảnh giác cao, thoáng cái đã cảm thấy bản thân đang bị người ta nhìn. Trong lòng bỗng chốc kinh hỉ “Ta quả không hổ danh thiếu niên anh tuấn tiêu sái hấp dẫn nhất quân ngũ, đến cả Tam thúc tiểu Nguyệt cũng không ngăn được sự tò mò a, ngại quá, ngại quá”.

À, không được làm xấu mặt mình, phải giả vờ cao ngạo mới được. Ngạo Thiên khi còn trong quân ngủ đã từng nghe các đồng học nói rằng các trưởng bối thường thích các thiếu niên ngạo khí đầy mình nha. Nghĩ xong hắn bèn hơi cúi đầu tạo vẻ khiêm nhường nhưng ánh mắt càng mở to ra toát lên vẻ tự tin vô đối, đôi lông mày hổ, lộ ra sự kiêu căng, tập trung quan sát Tiêu Nguyệt Nguyệt phía trước đang chăm chú lựa mấy món linh kiện trưng bày, vẻ mặt nghiêm chỉnh lại cố nở nụ cười thân thiện tạo sự ngay thẳng, đáng tin.

“Hừ ta biết ngay mà, thằng khốn, mày dám nhìn mông tiểu Nguyệt cháu ta hả. Mẹ kiếp nó còn dám cười đểu!? Con mẹ nó, mắt được nước chiếm tiện nghi tiểu Nguyệt nhà ta (nhà ông hồi nào ^^) lại còn cố lồi ra. Không được rồi, sao thằng Hoắc Cường còn chưa về nữa. Chậc, chậc, tiểu Nguyệt sao lại cho cái thằng năm phần dâm dục ba phần giả tạo hai phần vô sỉ, thập phần tiểu nhân đi cùng thế kia. Hỏng, thật sự hỏng rồi.

Nghĩ thế nhưng Tam thúc mặt vẫn nghiêm lại bình tĩnh không nói gì, khẽ hừ một cái, giọng vẫn nhẹ nhàng như thường, không nhanh không chậm hỏi:

-Tiểu Nguyệt, cháu qua đây ta có chuyện muốn nói. Chàng trai này là...

“Ha ha ha, đến rồi đến rồi, ta biết mà, nhìn gì mà lâu quá, lão không nói mình có con trai là tiểu Cường* gì đấy không khéo ta còn tưởng lão bị chứng cuồng nam nhân ấy chứ. Không trách không trách, có trách thì cũng do bản thân quá xuất sắc a, vạn người mê ngàn người kính, hắc hắc” (=_=” )

“Đấy lão lại nhìn ta, chà, ánh mắt bình tĩnh trầm ngâm thế kia tám chín phần là ngưỡng mộ mà làm bộ, e là lão đang tự ti về tên tiểu Cường gì đấy của lão nha. Ha ha, còn cô nữa Nguyệt Nguyệt lúc nãy ngon lắm phải không, dám đánh lão tử phải không, xem ta chơi cô lại thế nào đây.”

Ngạo Thiên không đợi Tiêu Nguyệt Nguyệt kịp mở miệng đã nhanh nhảu lên tiếng trước:

-Thúc thúc khỏe, ta là tiểu Thiên, là bằng hữu thân nhất của tiểu Tiêu, chúng ta còn chung nhà, xài chung phòng tắm, ngủ chung giường, à không, là chung một nơi ngủ, cùng ăn cơm cùng coi tivi. Thúc có thể coi ta là tri kỷ thập phần khó tìm của tiểu Tiêu a. Chúng ta gặp mặt như duyên phận trong trăm… không là vạn vạn cơ hội có một, ta trong cô ấy mà cô ấy cũng trong ta, phải nói thân thiết vô cùng, cực kì gắn bó… ấy sao tay thúc thúc run lên thế, ài, thúc thúc không cần lo, ta cùng tiểu Tiêu cùng nhau nấu ăn cùng nhau làm việc, tự chăm sóc chiếu cố nhau, à… cô ấy rất tốt.

“Cô ấy rất tốt”, hắn cố ý nhấn mạnh bốn chữ cuối. Nói xong cũng tự thấy thẹn với bản thân “Không ngờ da mặt ta càng ngày càng dày nha”.

Tam Thúc lão đại nghe hắn thao thao bất tuyệt nói một tràng mà trợn mắt nghẹn họng như chưa hoàn hồn. Tiêu Nguyệt Nguyệt lại càng sững người ra, khóe miệng giật giật, bây giờ nếu cho cô một tảng đá chắc chắn không ngần ngại mà bổ đầu tên kia ra xem trong đó chứa cái gì.

“tiểu Tiêu!?” Cái gì là tiểu Tiêu. Đồ vô sỉ này hắn gọi loạn cái gì đấy. “Bằng hữu thân nhất, chúng ta thân thiết thế à!? Ngủ chung!? Cậu thấy người cho mình ăn đòn là rất tốt với mình sao!?”. Đồ mặt dày, trời ơi ta muốn giết hắn”. Tiêu Nguyệt Nguyệt răng nghiến ken két vào nhau, hừ hừ, xem chừng đang rất sôi máu. Mỹ nhân động sát tâm nha!

Ngạo Thiên ngước mắt nhìn mà buồn cười, làm bộ dạng nháy mắt lè lưỡi trêu tức Nguyệt Nguyệt. “Thế nào, tưởng ta sợ cô sao”. Vẻ mặt hắn cù nhây trêu tức Nguyệt Nguyệt. Nếu không phải có Tam Thúc ở đây không được làm loạn sợ rằng tên Ngạo Thiên này sớm bị Tiêu Nguyệt Nguyệt đồ sát rồi. Lúc này, tiểu Nguyệt Nguyệt tức đến dậm chân hậm hực tay run lên thấy rõ cả những đường gân xanh mờ mờ.

-Này cậu nói loạn cái gì đấy. Tam thúc, người đừng nghe tên vô sỉ này nói, hắn là ăn mày ở ngoài đường, gia gia thương tình đang mùa đông nên cho ở tạm mấy hôm để sống qua ngày thôi. Hắn cơ bản là tên ăn bám.

- Này này, ai ăn mày của cô, ai thèm ăn bám cô, rõ ràng cô tự ý… ắt… a I ến ay ứ a ó uốn âu, ày ô àm ì ạy???( tự ý bắt ta đi đến đây chứ ta có muốn đâu, này cô làm gì vậy???)

Ngạo Thiên điên lên vội quát lại ai ngờ nói được nửa câu liền bị Tiêu Nguyệt Nguyệt nhét vội cái khăn gì đấy vào miệng, không thốt được ra lời. Ủa, ê cái này là khăn lau bàn mà, phì phì, hắn vội lắc đầu chống trả. Ai ngờ Tiêu Nguyệt Nguyệt thi triển tuyệt đại công phu cầm nã thủ một tay véo tai hắn, một tay ngắt phía sau hông, chưa kể chân đạp mạnh lên chân hắn. “Ái A A,đau đau chết tôi rồi, bỏ ra, mau bỏ tôi ra, tôi sợ cô rồi, ái, không tôi sai rồi sai rồi đừng ngắt nữa mà, a á ấu ấu é é”. Ngạo Thiên tru lên như lợn bị chọc tiết vậy, cô gái này bộ không có khái niệm nhẹ tay sao, da ta dày thật nhưng mẹ nó tai ta sắp đứt thật rồi, cô nhớ đó nhớ đó, thù ta với cô không báo, ta thề không lấy vợ.

“Á đừng nhéo nữa, này cô sờ sờ ngắt ngắt chổ nào đấy, mau buông ra, á, không mà Nguyệt tỷ tỷ ta không nói lung tung nữa mà”. Hắn cười như mếu vừa la vừa hét vừa đủ trò nài nỉ như một đứa con nít. Đau lòng nhất là miệng bị nhét khăn cơ bản Tiêu Nguyệt không nghe thấy gì cả. Trên thực tế Ngạo Thiên là một thiếu niên thiên tài, 13 tuổi được vào quân đội huấn luyện thể chất rồi làm cố vấn tham mưu chiến dịch, bây giờ dù đã trưởng thành trai tráng đôi mươi nhưng nhìn vẻ ngoài so ra tuổi có vẻ vẫn kém Tiêu Nguyệt Nguyệt phần nào.

“Ông bảo mình đưa hắn đến thời đại này chắc không phải chỉ đơn giản là muốn nghiên cứu cơ thể người tiền sử chứ, cái tên tệ lậu mặt dày vô sỉ, lạc hậu này có gì ghê gớm?”. Tiêu Nguyệt Nguyệt đầy bụng tức, vừa nói vừa ngắt mạnh bạo hơn, Dương Ngạo Thiên gào rú lên, lắc đầu rồi lại gật rồi lại tiếp tục lắc, miệng phát ra âm thanh “Ư Ử ư ử ú ú”. Tất cả cử chỉ này vào mắt Thúc Thúc bô lão lại như đôi tình nhân đang đùa giỡn nhau, mặt mũi y liền sa sầm, trong lòng chửi ầm mồ mã tổ tông mười tám đời Ngạo Thiên lại mong Hoắc Cường con trai mình về nhập cuộc nhanh. Không khí bỗng chốc trở nên nhộn nhịp hẳn. Tiếng rống, tiếng mắng và cả… tiếng chửi thầm như sưởi ấm một mùa đông ở thành phố T.

Ngoài trời bụi tuyết bay lưa thưa!
Đăng bởi: