Kẻ Bảo Hộ

Chương 5: Sao lúc đánh tôi, không thấy cô nhân từ ?


- Này người anh em, cậu chắc chứ.

Hầu Tử hỏi, hắn thiết nghĩ sẽ phải động tay chân chút ít, bất quá câu trả lời của Ngạo Thiên thật không tưởng.

- Ai anh em với chú, chú nghĩ mình đủ tư cách sao.

Ngạo Thiên bĩu môi, đúng là hai thằng ngu không sợ chết.

Tên mập nghe vậy gầm lên:

- Con bà mày, biết ai đây không?

- Bốp.

Một tiếng vang to hẳn, mọi người như cùng nghe thấy. Ngạo Thiên cảm thấy đối với loại người này thì không cần nói lời lẽ nhiều, bạo lực là thứ ngôn ngữ duy nhất chúng nghe lọt tai. Hắn trực tiếp ra tay “tặng” một cái bạt tai cho tên mập, động tác nhanh đến mức dường như không ai thấy gì cả, đương nhiên trừ tiểu Nguyệt, ngồi xem cười tươi như hoa mới nở, đúng là hình mẫu những cô gái chỉ lo thiên hạ không loạn. Hầu Tử lại càng không thấy được động tác của Ngạo Thiên, vừa nghe tiếng vang, quay lại nhìn mới thấy trên mặt tên mập giờ xuất hiện vết bàn tay đỏ tấy lên. Tên mập có vẻ rất đau đớn, hai tay lập tức ôm mặt thở hổn hển, chỉ tay vào Ngạo Thiên, miệng lại gầm lên:

- Mày, mày… mày dám đánh tao?

- Chú nghĩ mình là ai, ông nội chú anh còn dám đánh nữa.

Ngạo Thiện trừng mắt, thanh âm bất mãn, hắn thiết nghĩ “bản thân mình đến từ quá khứ, ông cố hai đời thằng ranh này trong mắt mình cũng chỉ là thằng nhãi, đúng là ngu si”.

Hầu Tử lần này liếc nhìn Ngạo Thiên đầy suy xét, kẻ vào giang hồ lâu như hắn đương nhiên phải đề phòng mọi tình huống, cẩn thận hỏi:

- Không biết tiên sinh thuộc gia tộc nào? Tôi là Hầu Tử.

Ngữ khí lần này trầm ổn lạnh băng, ra dáng một đại ca xã hội đen chính gốc, không chỉ có sức mạnh mà còn cần đầu óc phân tích khi làm việc. Ngạo Thiên với loại như Hầu Tử, trong quá khứ hắn gặp không dưới ngàn người, tất nhiên đều là đàn em. Hắn cũng nhìn liếc qua Hầu Tử :“đến tương lai rồi thì cũng nên thu phục chút đàn em chứ nhỉ”.

- Họ Dương. Tên anh, các chú không cần biết.

Ngạo Thiên ngáp một cái nói.

- Dương gia? Chưa từng nghe nói. Này tiểu huynh đệ, tôi chỉ mời bạn gái cậu uống cùng một ly có cần động tay như vậy không?

Thoắt cái, khi biết rõ thanh thế tên này không có gì bận tâm, ngữ khí Hầu Tử liền thay đổi, từ “tiên sinh” thành “tiểu huynh đệ”, lần này cặp mắt hắn cũng giận dữ nhìn trừng trừng vào Ngạo Thiên, đùa à, thân là đại ca, đàn em mình bị người ta đánh có khác gì, chính mình nhận một cái bạt tai ?

- Chú có mời hay không anh đách quan tâm, nhưng thằng ranh này dám trước mặt anh gào rú.
- Như đã nói, nể tình các chú em trẻ người non dại, đưa anh tám nghìn, mọi chuyện coi như xong.

Ngạo Thiên như không để ý đến ánh mắt của Hầu Tử bình thản ngồi xuống, chân bắt gác lên nhau, miệng ngậm cây tăm nhởn nhơ, vẻ mặt bình thản như thể đại gia nhìn hai tên đàn em, nói.

Hầu Tử mắt lộ hàn quang, ban đầu còn tưởng hắn ra giá cho mình bao cô ả kia, bây giờ thoắt cái lại muốn tống tiền, con bà nó, thật không ngờ hắn tại khu này bao năm lang bạt làm đại ca bảo kê, mới gặp một tên không biết sống chết nhường này, gằn giọng từng chữ:

- Tao cho mày tự xem xét, mau Xin lỗi rồi để bạn gái mày lại, nể mặt người đẹp, tao coi như bỏ qua.

-Anh cũng cho chú hai lựa chọn, để 3 chiếc răng của thằng kia lại… rồi cút, hoặc là cả hai bọn bây chính thức xong rồi !?

“Phì”. Tiêu Nguyệt Nguyệt bật cười, cô biết tên khốn nạn này rất vô sỉ nhưng không ngờ còn bá đạo đến thế. Điều kiện kiểu này không phải làm khó người ta sao? Ngạo Thiên vẫn ung dung, nhởn nhơ nói, ngữ điệu vô cùng ngông cuồng, hai ngón tay làm cử chỉ vạch ngang qua lại trên cổ hăm dọa.

- Để con mẹ mày.

Điên rồi. Thật sự điên rồi. 20 năm tung hoành khu chợ đêm, đây là lần đâu tiên Hầu Tử bắt gặp kẻ cao ngạo đến vậy. Vốn đã tức lại nghe cô gái kia cười giễu cợt làm lòng tự tôn của hắn bùng nổ. Ai nói đại ca xã hội đen đều có tính ẩn nhẫn như An Dĩ Phong và Hàn Trạc Thần!? (* trong tiểu thuyết của Diệp Lạc Vô Tâm)

Não nóng là tay động. Đó là bản năng nguyên thủy của đàn ông. Hầu Tử lập tức tung một quyền nhanh từ tay trái mang đậm địch ý đến trước mặt tên khốn đã sỉ nhục hắn. Ngạo Thiên khẽ nhếch miệng cười khinh thường, đứng dậy nghiêng người sang bên phải, đồng thời dùng tay trái nhanh chóng chụp chắc lấy cánh tay Hầu Tử, lợi dụng quán tính của nắm đấm, tiếp tục kéo nó về phía trước nhưng làm chệch hướng xuống phía dưới như trong Thái Cực Quyền, mượn lực áp lực. Tiếp đó, Ngạo Thiên nhanh chóng dùng chân trái đá quét mạnh vào hai chân Hầu Tử. Mất thăng bằng lại theo đà nắm đấm, Hầu Tử liền ngã sấp mặt xuống, đầu đụng vào một góc chân bàn, cánh tay hắn lúc này vẫn bị Ngạo Thiên dùng hai tay nắm chắc, dựng xiên ngược về phía sau, Chân trái Ngạo Thiên lập tức đặt lên khớp vai sau của Hầu Tử. Không cần nói thì ai cũng biết chuyện gì sắp xảy ra.

-Rắc !!!

- A A A !!!
Ngạo Thiên động tác mau lẹ dứt khoát, hoàn toàn không nhân từ. Một phát một. Hầu Tử liền gãy xương đòn.

-Rặc!!! Rụp!!!

Ngạo Thiên tiếp tục bẻ gãy rời khớp khuỷu tay, khi cánh tay đối thủ không còn cảm giác, buông thỏng vô lực trên mặt đất, xương cổ tay Hầu Tử liền bị nghiền nát, một lực nhấn mạnh từ đế giày của Ngạo Thiên.

“Quá độc rồi.” Mọi Người nhìn cảnh này chưa đến 30s, mà kinh hồn khiếp vía. Nhìn Ngạo Thiên như thể một tên máu lạnh. Thậm chí Tiêu Nguyệt Nguyệt cũng sững người tự hỏi “Đây là tên khốn bị mình thụi một phát rồi bắt đi? Lại còn hay bị mình khi dễ?”

Xuất thân quân đội nên những kỹ năng chiến đấu cơ bản này Ngạo Thiên đã sớm nằm lòng, động tác gọn gàng, mau lẹ. Chuyện bẻ tay bẻ chân với hắn như thể trẻ con nghịch đồ chơi vậy. Trực tiếp, một chiêu phế bỏ cả cánh tay Hầu Tử. Xương đòn, khớp khuỷu tay, cả xương cổ tay cũng không còn nguyên vẹn. Hầu Tử đau đớn đến tột cùng, mồ hôi vã ra thống khổ, thét lên một hơi rồi liền bất tỉnh ngay lập tức. Nói đùa, bộ phận cơ thể liên tục gãy thế, thần kinh bố con thằng nào chịu nổi.

Lúc này, vẻ mặt Ngạo Thiên vẫn lạnh băng, vô cảm hoàn toàn. Hướng ánh mắt như hung thần nhìn chằm chằm vào tên Mập đang còn ôm má kinh hãi, miệng nhếch lên cười như ác ma.

-Này, chú còn muốn bỏ tám nghìn ra mời bạn gái anh kính rượu ko?

-Không, đại ca, đại ca…hức hức… Không cần… tha mạng… không cần đâu…

8000 thì nhiều thật nhưng vấn đề là tên mập lúc này đã sợ vãi tè, hắn xuất quan mới 3 tháng, trước nay làm đàn em Hầu Tử, là chó mượn oai hùm nên ra sức mà sủa. Bất quá, chó sủa là chó không cắn. Khi nhìn thấy Hầu Tử nằm bất động, hắn biết là mình xong thật rồi, xúi quẫy gì đâu. Tên Mập quỳ trên đất đầu đập boong boong, khóc không thành tiếng nói.

-À, ý chú là bạn gái anh không đáng 8000? Gan chú có vẻ không nhỏ nhỉ ?

-Không!!! rất đáng, rất đáng?

-Mẹ Kiếp, ý chú là bạn gái anh chỉ đáng 8000? Lâu ngày chưa đoàn tụ tổ tiên rồi phải không?

Ngạo Thiên “hừ”, rồi bực mình quát lên. Tên Mập vẫn tiếp tục quỳ dập đầu. Hắn thật sự muốn khóc to.

- Không, Không, đại ca… hức… đại tẩu ngàn vạn lần khó tìm, vàng bạc kim cương so với người… thật không đáng để tâm.

- Ồ.

Ngạo Thiên lúc này mới tỏ vẻ gật đầu hài lòng trước chiêu vổ mông ngựa. Hắn vốn dự định thu tên này làm tiểu đệ nên phải ra oai trước đã. Tiêu Nguyệt Nguyệt thì bực bội trong lòng, hai tên này kẻ trước người sau, tiếng trước tiếng sau “bạn gái anh”, “đại ca-đại tẩu”. Đồ vô sỉ này dám tác quái trước mặt nhiều người, ngang nhiên chiếm tiện nghi mình, “Hừ”. Nghĩ thế, nhưng mặt đỏ đến mang tai. “Đồ không biết xấu hổ”. Tiêu Nguyệt thầm mắng.

-Thấy chú ngưỡng mộ bạn gái anh như vậy, chuyện chú gào rú… coi như bỏ qua.

-Đội ơn đại ca, đa tạ, đa tạ.

Tên mập quỳ rạp người, đầu sát đất mừng rỡ nói.

-Ài khách sáo gì chứ, chú gọi anh một tiếng đại ca… đều là anh em thân thiết, đứng lên đi, ừm chú xem chúng ta cũng vừa dùng bửa xong, chú…

-Để em, để em thanh toán, không phiền đại ca, đại tẩu.

Tên mập lòng đau như cắt nhìn đống đồ ăn trên bàn, vị đại ca này đúng thật ăn như lợn, nhìn đống xiên trên bàn, cũng vị chi hết 1000 NDT rồi ( :v thịt nướng tương lai chém mắc vãi vậy? Lạm phát cmnr). Lại còn, anh em thân thiết? Hắn liếc nhìn Hầu Tử vẫn còn đang bất tỉnh đến sùi bọt mép mà kinh sợ, đầu gối quỳ bất giác run lên bần bật.

-Không, ý anh là chú có muốn…

-Ô Ô… đại ca đại tẩu tha cho em, cắn rơm cắn cỏ lạy anh, Ô Ô... em còn ông bà già đang đợi cơm ở nhà hức hức.

Tên Mập hoảng sợ khóc rống lên. Hắn sao biết được vị đại ca này có tính vì một bửa cơm mà bứt đầu của hắn luôn không. Trong lòng kinh hãi không thôi, niệm từ kinh phật đến kinh thánh, nơm nớp cầu khấn tổ tiên cho cái mạng này.

Thề với trời đất, Ngạo Thiên chỉ muốn hỏi “chú có muốn cùng anh hàn huyên không thôi !?”, trước đây thu đàn em phải thu nhân tâm, đều vậy mà. Mẹ kiếp, đúng là sách vở bịa đặt, gì mà phải tỏ ra thân thiết mới hấp dẫn lòng người!?

Tiêu Nguyệt Nguyệt thầm buồn cười, hai tên khỉ diễn trò này, nét mặt hòa hoãn nhẹ giọng nói:

-Được rồi đừng làm khó người ta nữa, chúng ta cũng ăn xong rồi, mau đi thôi.

Ngạo Thiên khẽ gật đầu, sau khi lấy hỏi họ tên nhóc mập cùng cách liên hệ liền phất tay, đứng dậy cùng Nguyệt Nguyệt rời đi. Tên mập mừng như điên, tiếng Tiêu Nguyệt như tiếng chúa trời cứu rỗi hắn, đầu liên tục dập, miệng không ngừng “Đa tạ, đa tạ”. Ngạo Thiên đi bên cạnh Tiêu Nguyệt Nguyệt như đứa trẻ con thầm oán trách “Hừ, Sao lúc đánh tôi, cô không làm người tốt như vậy !?”.
Đăng bởi: