Cuộc Sống Thản Nhiên Của Cố Ninh
Chương 8: Chương 8
Ngày hôm sau, Cố Ninh
mang quầng thâm mắt đi đến lớp, một lần nữa cô lại cảm thán, tuổi trẻ
chính là có sức khỏe tốt, mất ngủ cả một đêm, tinh thần còn có thể mạnh
mẽ như vậy.
Cố Ninh vừa đi vào phòng học, liền nhận thấy bạn bè
trong lớp nhìn mình bằng ánh mắt không đúng lắm a, cô đi tới chỗ ngồi
của mình, hôm kia kết quả cuộc thi đã được công bố, Cố Ninh vội vàng nín
thở xem xét, kết quả cũng không hơn kém nhiều lắm so với những gì cô đã
dự đoán, dù sao cấp 2 cũng là vì đặt nền móng cho trung học, cô là
người đã trải qua một lần thi đại học, khởi điểm cũng cao hơn rất nhiều,
mấy kiến thức mới lạ gì đó chỉ cần nhìn qua một lần, cô đã có thể nhớ
kỹ hơn phân nửa, sau đó xem xét lại, suy nghĩ bổ sung những chỗ khiếm
khuyết, rồi cô cũng sẽ hiểu rõ ràng cả thôi.
Đời trước, bởi vì
những chuyện xảy ra ngoài ý muốn, cô không tham gia kỳ thi trung khảo,
sau này cô bị Cố Xuân Sinh tùy tiện nhét vào một trường trung học, cơ hồ
đã hủy hoại cuộc đời cô, không tham gia kỳ thi trung khảo, đối với cô
mà nói là điều tiếc nuối nhất, cho nên Cố Ninh phá lệ coi trọng lần dự
thi này, cô muốn thi thật tốt một lần trong đời.
Tiết thứ nhất là tiết sinh hoạt chủ nhiệm, trước tiên Lý Duyệt – giáo viên chủ nhiệm lớp của Cố Ninh tổng kết cuộc thi lần này:
–
“Các em cần phải hiểu rõ, cuộc thi lần này so với cuộc thi chính thức
đương nhiên không thể khó bằng, những em nào lần này thi không tốt cũng
không cần ủ rũ, cô đã thống kê, lần này điểm bình quân của lớp chúng ta,
so sánh với lần trước thì cao hơn, chứng minh các em đều có tiến bộ.”
Sau đó, còn nói thêm:
– “Lần này Cố Ninh đã hiểu rõ, đây là năm
thi chuyển cấp, cùng so với bạn đứng thứ nhất thì điểm của em kém hơn
năm điểm, em có tiến bộ rất lớn, hi vọng sau này em không ngừng cố
gắng.”
Cố Ninh ngẩn người, lúc này mới kịp phản ứng, cô đã hiểu
ra tại sao vừa nãy khi cô tiến vào, bạn bè trong lớp đều nhìn cô đầy kỳ
lạ, kiếp trước, tuy rằng thành tích cô cũng không kém lắm, luôn luôn xếp
ở vị trí thứ 20 trở đi, nhưng cũng không khi nào đứng ở vị trí như vầy,
cũng quả thật có chút khoa trương. Bất quá số điểm mà cô đạt được cùng
với điểm của bạn học đứng hạng nhất cách cũng không xa, đứng vị trí thứ 2
cũng không phải tác tệ gì, chỉ là không phù hợp với lẽ thường thôi.
.
Giờ nghỉ trưa, Ninh Ngật đi tới trước bàn Cố Ninh, không khách khí nói:
–
“Đi thôi, không phải bạn nói sẽ nuôi mình sao? Chúng ta đi ăn cơm, lần
này bạn thi tốt như vậy, hẳn là chúng ta nên đi ăn mừng.”
Khóe miệng Cố Ninh co giật, đảo mắt nhìn chung quanh một vòng, nói:
– “Mình nói này, bạn có thể đừng nói ra những lời mang ý nghĩa khác được không?”
– “Hả? Có nghĩa khác là sao, không phải chính miệng bạn đã nói như vậy còn gì?”
Ninh
Ngật nói xong câu đó, trong nháy mắt mọi người xung quanh đều đem tầm
mắt đặt trên người Cố Ninh, Cố Ninh ở trong lòng cảm thán một câu, kỳ
thật sống qua 2 kiếp, da mặt cô không nhất định có thể tu luyện đến
trình độ thật dày a, cô đứng lên đẩy Ninh Ngật ra bên ngoài, miệng nói:
– “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.”
Cố
Ninh nhớ lại, đời trước cô cùng Ninh Ngật không khi nào cùng nhau đi
chung như vầy, nhưng chắc đối phương cũng không thể nào có da mặt dày
đến cái loại tình trạng này, trời ạ…
– “Rốt cuộc cũng không cần đến căn tin nữa.”
Nhìn vẻ mặt xuân phong đắc ý của Ninh Ngật, Cố Ninh trợn trắng mắt.
Sở
dĩ ngôi trường này rất có tiếng trong thành phố Z, là do có tỷ lệ thi
đậu cao, lực lượng giáo viên ở đây lại nổi tiếng cường đại, rất nhiều
gia đình đều chen chúc muốn đem con em mình đưa đến học tập ở nơi này,
trong trường học tự nhiên là không thiếu học sinh xuất thân từ những gia
đình giàu có, từ cảnh mỗi ngày lúc tan học, trước cổng trường đều có
không ít các loại xe hơi đắt tiền là có thể nhận ra ngay.
Ra
khỏi cổng trường quẹo phải, không đến năm mươi mét có một quán tên là
“Tụ hiền các”, cái tên nghe rất văn nhã, kỳ thật chính là một chỗ để ăn
cơm, các học sinh có điều kiện tốt, hoặc khá giả một chút đều thích tới
nơi này, tuy rằng giá cả cũng khá cao, nhưng phong cách phục vụ cùng mùi
vị đồ ăn quả thật không tệ, đa số các học sinh ở lứa tuổi này đều rất
thích so bì với nhau, cho nên việc làm ăn của Tụ Hiền Các rất tốt, nếu
đến trễ là không có chỗ ngồi.
Nhìn Ninh Ngật đưa mình đến trước
cửa Tụ Hiền Các, mặt Cố Ninh đen lại, cô đang cân nhắc, Ninh Ngật này
quả thật muốn hạ độc thủ a, muốn ăn một bữa cơm “no đủ” đúng không? Cái
này thực sự là thu phí công lao sao?
Ninh Ngật nhìn biểu tình trên mặt Cố Ninh, hỏi:
– “Sao lại có biểu hiện kỳ lạ vậy? Không nỡ à?”
– “Đi vào thôi, đã đến trước cửa rồi, còn nỡ hay không nỡ gì nữa.”
Hai
người tìm một chỗ có ghế dài gần cửa sổ, Cố Ninh nhường cho Ninh Ngật
gọi món ăn, Ninh Ngật gọi 3 món 1 canh, sau lại quay qua trưng cầu ý
kiến của Cố Ninh, gọi 3 món 1 canh cũng đủ cho hai người ăn rồi, tùy ý
hỏi Cố Ninh có muốn ăn thêm thứ gì không.
Cố Ninh an ủi mình, so
với tưởng tượng của cô thì tốt hơn nhiều, cô đã chuẩn bị tư tưởng tốt
lắm rồi, Ninh Ngật này xuống tay cũng không tính là quá ác độc.
Ninh
Ngật đem biểu tình của Cố Ninh thu hết vào đáy mắt, hắn nhịn không được
cười thầm trong lòng. Hai người ăn cơm xong đi ra, đúng lúc bên cạnh
mới mở tiệm trà sữa, vì vừa mới hoạt động cho nên mua một tặng một, Ninh
Ngật không thể kềm chế được, dùng cằm chỉ chỉ hướng tiệm trà sữa, hắn
hỏi:
– “Chúng ta không cần uống chút gì sao?”
– “Bạn là
đàn ông con trai, sao lại thích uống mấy thứ đồ ngọt này vậy?” Cố Ninh
thốt ra, nhưng dưới con mắt khát vọng của Ninh Ngật, hai người vẫn mỗi
người cầm một ly trà sữa trong tay từ trong cửa tiệm đi ra.
Người
này thật khó hầu hạ a, còn thật đem cô làm ví tiền để sử dụng nữa, gần
đây Ninh Ngật rất cần mẫn đến trường học, tiền trong phiếu cơm của Cố
Ninh càng ngày càng ít đi, cô cũng không thể mở miệng xin Thẩm Lan thêm,
chỉ đành phải lấy tiền dành dụm của chính mình ra bổ sung vào, sức ăn
của Ninh Ngật vốn gấp đôi cô, ăn xong rồi còn phải uống thêm một chút đồ
uống, số tiền cô phải bỏ ra kia, chính là nhân đôi lên.
Cố Ninh
có loại cảm giác giống như cô đang nuôi tiểu bạch kiểm (trai bao/những
chàng trai trắng trẻo – thường mang ý nghĩa châm chọc), trên thực tế,
mặt Ninh Ngật quả thật rất trắng, hơn nữa làn da nhẵn nhụi không nhìn
thấy lỗ chân lông, khi hắn cười rộ lên, khóe môi có 2 lúm đồng tiền nhợt
nhạt, tuyệt đối phù hợp với chất lượng tiểu bạch kiểm mà quốc tế đã
chứng thực…
Cố Ninh nhìn người bên cạnh, hình như Ninh Ngật có
chút bất đồng với người trong trí nhớ của cô, có đôi khi rất giống chú
hề nhỏ, làm cho người ta không còn lời gì để nói. Chỉ là Ninh Ngật bây
giờ, cùng với Ninh Ngật với vẻ mặt máu lạnh khi trưởng thành của kiếp
trước, là một luật sư đặc biệt thụ lý các vụ án ly hôn thì thật khác xa
a, quả thực là xa đến mức tên lửa bắn cũng không tới, chẳng lẽ là bị cái
gì kích thích ư?
Ninh Ngật nhìn Cố Ninh ngơ ngác nhìn hắn chằm chằm, hắn đùa dai kề sát vào tai cô, hỏi:
– “Có phải bạn cảm thấy mình đặc biệt đẹp trai không?”
Cố Ninh sửng sốt, lập tức cười lên ha hả:
–
“Tiểu tử thối, bạn quá tự luyến (tự yêu bản thân mình), bộ dáng lớn lên
của bạn giống như một cô gái vậy, không thể gọi là đẹp trai mà phải gọi
là xinh đẹp.”
– “Vậy bạn chính là ghen tị vì mình xinh đẹp hơn
so với bạn.” Ninh Ngật cười ha ha, Cố Ninh cũng cười theo, cô nghĩ, tuy
rằng Ninh Ngật thường xuyên trêu chọc cô, nhưng kỳ thật cô cùng với Ninh
Ngật ở cùng một chỗ cũng rất thoải mái, bởi vì Ninh Ngật da mặt dày,
suy nghĩ cái gì đều hiện lên trên mặt, không cần cô cố sức suy đoán, đây
là loại thiếu niên đơn giản thuần túy.
Trương Diệu nhìn hai người cười thành một đoàn, cắn chặt răng.
–
“Diệu ca, không phải Cố Ninh nói cô ta không có bạn trai sao, sao hiện
tại còn cùng người ta ở chung một chỗ, em còn nhìn thấy bọn họ đi ra từ
Tụ Hiền Các, tên tiểu tử kia hẳn là rất có tiền đấy.”
– “Đúng
rồi, em cũng biết hắn, hắn học cùng lớp với Cố Ninh đấy, bình thường rất
ít khi đến trường học, tên tiểu bạch kiểm này có cái gì tốt, có điểm
nào so được với Cảnh ca của chúng ta chứ, Cố Ninh, mắt cô ta bị mù rồi.”
Hà Cảnh không lên tiếng hưởng ứng, chỉ là cười cười, nói:
– “Tao cứ tưởng cô ấy là núi băng, nguyên lai cũng sẽ cười, kỳ thật cười rộ lên rất dễ nhìn.”
Lần
đó, Cố Ninh không tới trường, còn tố cáo với hiệu trưởng, ban đầu Hà
Cảnh rất tức giận, sau này nghĩ lại, kỳ thật cũng không thể hoàn toàn
trách Cố Ninh, nhìn Cố Ninh bình thường giống như không thế nào cùng nói
chuyện, bộ dáng rất nhút nhát như con thỏ chạy trốn vậy, hắn làm như
thế không phải dọa đến người khác sao?
Cho nên Hà Cảnh bắt đầu
suy xét kỹ càng, có phải nên một lần nữa lập kế hoạch thổ lộ cho có
thành ý hay không? Còn chưa đến hai tuần nữa là thi tốt nghiệp rồi, lúc
này thổ lộ chắc Cố Ninh tuyệt đối sẽ không tiếp nhận, cho nên Hà Cảnh
quyết định đợi đến sau khi Cố Ninh thi xong hẵng tính. Còn nữa, Hà Cảnh
chính là cảm thấy Cố Ninh không giống như những người khác, Cố Ninh sẽ
không giống như người ta, không kiêng nể gì mà đùa giỡn, thành tích lại
tốt, còn chưa kể đến phần khí thế kiêu ngạo kia, một chút cũng không yếu
ớt, lạnh lùng thanh cao như đóa tuyết liên trên núi, nói như thế nào
đây, dù sao nhìn thế nào cũng thấy Cố Ninh thật thuận mắt. Bình tĩnh
được một đoạn thời gian, Hà Cảnh cũng không tức giận nữa, hắn trời sinh
không thích đi học, vào cái trường này học, là do anh rể hắn dùng quan
hệ tìm cho, vì vậy hắn đặc biệt thích những nữ sinh xinh đẹp, học giỏi,
lại hiền dịu, ôn nhu. Ví dụ như Cố Ninh.
Hắn cẩn thận suy nghĩ
lại, chính mình không riêng gì muốn làm bạn cùng Cố Ninh, mà còn muốn
cưới đối phương về làm vợ, tuy rằng hiện tại Cố Ninh cùng tên tiểu bạch
kiểm kia qua lại tương đối thân thiết, nhưng hắn tin tưởng, đây chỉ là
tạm thời thôi, nhất định sẽ có ngày, Cố Ninh sẽ phát hiện ra điểm tốt
của hắn!
Hà Cảnh đi về phía Cố Ninh, vươn tay chủ động chào hỏi:
– “Cố Ninh.”
– “Hà Cảnh?”
Hà
Cảnh cười cười, lộ ra hai hàm răng trắng đều, hắn không nghĩ tới Cố
Ninh nhớ được tên của hắn, tên của mình được phát ra từ miệng của Cố
Ninh, thật là dễ nghe a!
– “Bạn đi đâu vậy? Về trường học sao?”
–
“Ừ.” Cố Ninh tận lực làm cho trái tim mình ổn định cùng trò chuyện với
người trước mặt, mặc dù người này là người mà cô từng xa lánh, cũng bởi
vì người trước mắt, mà cuộc sống của cô mới lao đao, nhưng lúc ấy Hà
Cảnh lại đang ngồi tù, căn bản thứ gì hắn cũng không biết. Bất quá là
một ít anh em của Hà Cảnh, đem cô ra trút giận để thể hiện cái gì gọi là
“Nghĩa khí”, kỳ thật không có liên quan gì đến Hà Cảnh.
Cố Ninh
cũng biết về sau Hà Cảnh sẽ biến thành bộ dáng gì, kiếp trước, lúc Hà
Cảnh được 17 tuổi, vì phạm tội mà phải ngồi tù, bốn năm sau hắn mới được
thả ra, sau đó từ bãi đỗ xe ngầm mà làm nên, mở rộng thế lực của mình
từng chút một, đợi đến lúc tích lũy đủ vốn liếng và bọn thuộc hạ, Hà
Cảnh dần dần đi lên, thuê phòng ốc thành lập công ty, hắc bạch lưỡng
đạo, làm ăn cùng với cả 2 nhóm thế lực. Là một thủ lĩnh hắc bang rất
tinh ranh quỷ quyệt. Mà những việc Hà Cảnh đã trải qua, sau này ở trong
miệng người khác, đều biến thành truyền kỳ.
Hà Cảnh thấy thái độ của Cố Ninh đối với mình không sai, trong lòng rất vui vẻ, hắn nói:
– “Mình đưa bạn đi.”
Tiếng Cố Ninh nhàn nhạt trả lời:
– “Không phải mình không biết đường, cần bạn đưa đi làm gì?”
Hà Cảnh vẫn tươi cười, trước mặt Cố Ninh hắn rất khó giữ được bình tĩnh:
– “Không có việc gì, dù sao cũng tiện đường mà!”
Cố Ninh nghĩ nghĩ, đối với Ninh Ngật còn ở một bên nói:
– “Bạn đi về trước đi.”
Ninh
Ngật sửng sốt, nhìn nhìn Hà Cảnh, độ nổi tiếng của Hà Cảnh rất cao, hắn
cũng biết sự kiện dùng ớt tỏ tình lần trước, lúc này nhìn thấy Hà Cảnh,
không biết tại sao, trong lòng Ninh Ngật có chút không thoải mái, việc
Cố Ninh bị bạn bè trong lớp bài xích, còn không phải bởi vì người này ư?
Bất quá hắn cũng không nói gì, chỉ cười cười, trả lời:
– “Vậy mình đến phòng học chờ bạn.”
Hà
Cảnh thấy Cố Ninh đem tên tiểu bạch kiểm kia đuổi đi, chỉ còn sót lại
hai người bọn họ, trong lòng hắn mừng rỡ đến nói không nên lời.
Cố Ninh nhìn Hà Cảnh, thanh âm nhàn nhạt, nói:
–
“Chuyện lần trước, hôm đó mình không đến trường, là do không biết phải
đối mặt như thế nào với bạn, còn nữa, mình không có đi mách với giáo
viên, cũng không cáo trạng với bất cứ ai.”
Trên mặt Hà Cảnh vẫn
mang theo nụ cười, Cố Ninh cư nhiên còn chủ động giải thích với hắn, đây
là bước tiến rất quan trọng a! Hắn phất phất tay, nói:
– “Không có gì, cho dù bạn có cáo trạng đi nữa mình cũng không trách bạn.”
Cố Ninh nhíu nhíu mày, đáp:
– “Không phải mình, hơn nữa, mình cũng không hi vọng người khác hiểu lầm là do mình làm.”
Nếu lúc này Hà Cảnh còn không hiểu ra, vậy hắn sẽ là đứa ngốc:
–
“Không ai hiểu lầm bạn đâu, nếu không phải bạn, kẻ đi cáo trạng kia
thật là nhiều chuyện, mình nhất định phải bắt kẻ đó cho bằng được, đánh
đến hắn…” Dừng một chút, Hà Cảnh cười tủm tỉm còn nói thêm: “Là hảo hảo
giáo dục hắn, đồng thời cũng có thể cảm hóa hắn!”
Cố Ninh cảm thấy có chút đau đầu, bất quá cuối cùng cũng đem sự tình nói rõ rồi, vì vậy cô bỏ lại một câu:
– “Mình về lớp học.” Nói xong, liền vội vàng bỏ đi.
Cố
Ninh cũng nhíu chặt chân mày, cô biết được sự tình xảy ra ở kiếp trước,
còn kiếp này…, chỉ là hiệu ứng cánh bướm, ai biết bởi vì cô được trùng
sinh, chỗ nào cũng có biến hóa.
Giống như chuyện tối qua, đột
nhiên Thẩm Lan lại nói ra những lời đó, nếu là ở kiếp trước tuyệt đối
không có khả năng, hoặc ở kiếp trước Ninh Ngật không có xuất hiện bên
cạnh cô, đời này lại trở nên da mặt dày như vậy.
**
Lúc
Cố Ninh đi vào phòng học, La Mẫn đang cùng Ninh Ngật nói chuyện phiếm,
từng trận tiếng cười truyền ra, thỉnh thoảng lại có người gia nhập, một
đám nữ sinh đem Ninh Ngật vây ở giữa, Ninh Ngật rõ ràng rất nổi tiếng,
lại thành thạo.
Cố Ninh lập tức đi đến chỗ ngồi của mình, ngồi
xuống, không để ý đến người khác, buổi tối ngày hôm qua cô còn chưa ngủ
đủ, hiện tại cũng có chút mệt mỏi, cho nên cô úp sấp lên bàn học ngủ một
lát, một chút cũng không ảnh hưởng bởi nhóm người đang nói chuyện
phiếm.
Hôm nay thứ sáu, sau khi học xong, Cố Ninh cùng Ninh Ngật đi tìm giáo viên phụ trách mảng văn nghệ của trường.
Giáo
viên phụ trách văn nghệ hiển nhiên rất hài lòng về Ninh Ngật, đối với
Cố Ninh cũng không có ý kiến gì lớn, chỉ nói hiện tại kịch bản gốc còn
chưa làm xong, cho nên cũng không cần vội vàng, lại dặn dò Cố Ninh, nếu
có chuyện gì không hiểu đều có thể đến hỏi Ninh Ngật, dặn dò thêm vài
câu rồi cho hai người đi.
Hai người từ văn phòng đi ra, cả
trường học trên cơ bản đều trống, Ninh Ngật ra bãi giữ xe lấy xe đạp, Cố
Ninh cùng đi với hắn. Cố Ninh xem xét Ninh Ngật bên cạnh, hỏi:
–
“Lúc nãy thầy có nói, trước kia muốn bạn làm người chủ trì cho trường
học, sao lúc đó bạn lại không đồng ý, về sau còn chạy đến làm người chủ
trì của đài truyền hình?”
– “Mình cũng không muốn đi, nhưng cái
tiết mục trên đài truyền hình kia là do Ninh Thanh Dương mua lại, cần
một thanh niên đến chủ trì, yêu cầu phải mười sáu tuổi, đạo diễn nói
thấy mình thích hợp, Ninh Thanh Dương trở về ép buộc mình, mình là bị
bắt lính, gây khó dễ, tổng cộng cũng phải chủ trì hết một khoảng thời
gian.”
Dừng một chút, Ninh Ngật lại bổ sung thêm:
– “Ninh Thanh Dương là cha của mình.”
– “Mình biết a.” Cố Ninh cười cười, không ngờ bên trong còn có nguyên nhân như vậy.
Ninh Ngật vừa dắt xe đạp ra vừa nói:
– “Làm sao bạn biết? Chẳng lẽ bạn điều tra mình, thầm mến mình rồi sao?
– “Bạn ít tự kỷ đi! Là do hai người cùng họ, cho nên mình đoán đại thôi! Không nghĩ tới mình lại đoán trúng.”
Ninh Ngật cười ha ha, hắn leo lên xe đạp, còn quay qua trêu chọc Cố Ninh:
– “Bé ú, muốn mình đưa bạn về hay không, lúc này trên xe bus chắc là đông người lắm.”
Cố Ninh lắc lắc đầu:
– “Không cần, mình không muốn làm phiền bạn.”
– “Vậy tuần sau chúng ta gặp lại.”
– “Ừ.”
Ninh
Ngật đứng nhìn cho đến khi Cố Ninh lên xe, đến chỗ sát cửa kính ngồi
xuống, sau khi xe bus rời bến, Ninh Ngật mới đạp xe chạy về nhà.
[Keyboard] Có thể chuyển chương bằng phím a/d và ←/→.