Cuộc Sống Thản Nhiên Của Cố Ninh
Chương 44: Chương 44
Chạy tới điểm cuối,
Cố Ninh ngừng lại, hai tay chống đầu gối, hơi hơi lúc lắc thân thể, vừa
mới tiến lên, như là đem một tia sức lực cuối cùng của mình đều xài hết,
hiện tại cả người cô rơi vào trạng thái không còn chút sức lực nào, chỉ
hận không thể lập tức ngồi bệt dưới đất mà hảo hảo nghỉ ngơi, không,
tốt nhất có thể nằm xuống đất mà thở dốc luôn.
Nhận được tiền
thưởng khi chạy trước top 10 là không thể nào, bất quá chỉ nhận được một
chiếc cúp lưu niệm cộng thêm một cái khăn mặt làm phần thưởng mà thôi…
Hà Cảnh nhìn Cố Ninh, xoa xoa mồ hôi trên trán, cười đến vẻ mặt ôn nhu, nói:
– “Vừa vận động xong, vẫn nên đi lại nhẹ nhàng một chút để cho thân thể có thể từ từ tiếp nhận, như vậy tương đối sẽ tốt hơn.”
Cố Ninh nghe xong, đành phải không tình nguyện từ từ tiến lên phía trước hoạt động nhẹ nhàng một chút.
Hôm
nay Cố Ninh mặc bộ đồ thể thao màu đen, bộ tóc dài toàn bộ đều buộc lên
gọn gàng, lộ ra vầng trán trơn bóng, thoạt nhìn có chút khí thế hiên
ngang, Hà Cảnh không khỏi nhìn trân trối, giống như đã chạm đến nơi mềm
mại nhất sâu trong lòng hắn.
Trên thực tế, lúc vừa nhìn thấy Cố
Ninh, hắn đã không thể rời mắt khỏi cô, hắn nghĩ, nếu con đường này có
thể dài thêm chút nữa thì tốt quá rồi, hắn có thể cùng chạy với Cố Ninh
nhiều thêm một chút, hắn có thể có thêm một chút thời gian để ở bên cô.
– “Bạn chờ nhé, mình đi mua nước cho bạn uống.” Hà Cảnh thu hồi tầm mắt, cười cười rồi nói.
Cố Ninh quay đầu lại, chưa kịp lên tiếng trả lời, Hà Cảnh đã chạy về hướng siêu thị gần đó, chỉ để lại cho cô một bóng lưng.
Cố
Ninh cầm khăn mặt, có chút ngây ngốc đứng tại chỗ, Trương Giai Giai và
Triệu Dân vẫn không thấy tăm hơi đâu, vừa rồi trên đường chạy cũng không
đụng mặt bọn họ, chẳng lẽ bọn họ vẫn còn chạy ở phía sau ư? Về phần mấy
nữ sinh khác trong lớp đã đăng ký thi chạy, Cố Ninh ở trong lòng nắm
chắc, những người đó hẳn là bỏ cuộc giữa chừng rồi.
Hai phút
sau, Hà Cảnh quay trở lại, trên tay cầm hai chai, một chai trà xanh và
một chai nước suối. Hắn đưa cả hai tay về phía trước, hỏi:
– “Bạn muốn uống gì? Uống trà hay nước suối?”
Cố
Ninh nhìn hai chai nước trên tay Hà Cảnh rồi ngẩn ra, trà xanh và nước
suối đều là thức uống yêu thích của cô, tất nhiên đây không phải là một
sự trùng hợp.
Hà Cảnh thấy Cố Ninh không trả lời, cười cười rồi nói:
–
“Vốn dĩ mình muốn mua nước tăng lực, nhưng mà mình cảm thấy bạn sẽ
không thích, trước kia lúc mình quan sát bạn ở trường học, bạn thường
xuyên mua thứ này để uống, sao vậy, bạn không thích ư?”
Cố Ninh nhận lấy chai nước suối:
– “Cám ơn bạn.”
Hà
Cảnh cũng mở chai nước còn lại, vừa rồi hắn đi mua nước, nghĩ rằng Cố
Ninh đang chờ, cho nên bản thân cũng không kịp uống miếng nước nào đã
vội vàng chạy về đây.
Có thể nói rằng, hắn muốn đem đồ vật
tốt nhất dâng cho cô bé ở trước mắt hắn đây, bây giờ hắn mới biết, thì
ra chỉ cần đối tốt với một người, sẽ có được cảm giác hạnh phúc như vậy.
Ánh
mắt Hà Cảnh quá mức chăm chú, đến mức làm cho Cố Ninh tuy rằng đã 2
kiếp làm người, nhưng vẫn cảm thấy có chút mất tự nhiên như cũ, cô hơi
di chuyển tầm mắt sang chỗ khác, suy đi nghĩ lại rồi hỏi:
– “Sao bạn lại xuất hiện ở chỗ này?”
Hà Cảnh cười cười, đáp:
–
“Có một số việc cần mình trở về giải quyết, đúng rồi, vừa rồi khi mình ở
trên xe, nhìn thấy có rất nhiều học sinh tham gia thi chạy bộ, lúc ấy
mình đã nghĩ, bạn thích chạy bộ như vậy, có phải cũng có mặt ở trong đó
hay không, cho nên mình mới cẩn thận chen vào xem xét, không ngờ lại
trùng hợp như vậy, vừa xem xét một giây thì bạn đã xuất hiện chạy ngang
qua, bạn nói thử xem, có phải hai chúng ta rất có duyên hay không?”
Cố
Ninh không đáp lời, Hà Cảnh luôn nói với cô như vậy, không hề giấu
giếm, trước kia Cố Ninh ngược lại không hề để trong lòng, nhưng từ khi
trải qua sự kiện lần trước về sau, mọi thứ đều trở nên vô cùng kỳ lạ.
– “Đúng rồi, bạn xem, nhờ có mình chạy cùng bạn, bạn mới có thể nhận được phần thưởng kìa, bạn làm sao đáp tạ mình đây?”
Cố Ninh cười cười, cầm trong tay chiếc cúp lưu niệm và cái khăn mặt đưa tới phía trước:
– “Đây là phần thưởng, bạn muốn thì cầm lấy đi.”
Nhưng
Cố Ninh không ngờ, Hà Cảnh thật sự nhận lấy chiếc cúp lưu niệm và khăn
mặt mà cô đưa tới! Còn cười nói tiếng cám ơn với cô!
Cố Ninh: “…”
Cố Ninh ở trong lòng yên lặng ngầm đánh giá, tên gia hỏa này không phải thật sự là vì vật lưu niệm này mới có mặt ở đây đó chứ?
Sau
khi Hà Cảnh nhận lấy tặng phẩm, còn cẩn thận gấp lại, bỏ vào trong tay
áo, giống như sợ Cố Ninh đổi ý đòi lại vậy, Cố Ninh nhìn hành động đó
của Hà Cảnh, càng thêm mất tự nhiên.
Haiz…, người này đang nghĩ gì vậy a…
Chiếc
xe hơi dừng ở ven đường bỗng nhiên nhấn kèn, Hà Cảnh ngẩn ra, nhìn về
hướng chiếc xe, hắn quay đầu lại, nhìn Cố Ninh rồi nói:
– “Mình phải đi rồi, bạn nhớ tự chăm sóc mình cho tốt nhé, lần sau chúng ta sẽ gặp lại.”
Hà Cảnh đi hai bước, quay đầu lại nói tiếp:
– “Bạn cứ yên tâm, mình luôn nhớ rõ những gì bạn đã nói với mình.”
Hà
Cảnh lập tức lên xe, đóng cửa xe lại, trên quảng trường đông đúc chen
lấn như vậy, hắn lại chặt chẽ đem tầm mắt cố định trên người Cố Ninh,
chưa từng có nửa phần lệch khỏi quỹ đạo.
Người lái xe, trên tay
đầy hình xăm, trên mặt người nọ còn có một vết sẹo rất dài, thoạt nhìn
hết sức dữ tợn. Người nọ khởi động xe, nhìn theo tầm mắt của Hà Cảnh,
không chút để ý hỏi:
– “Cô bé đó là bạn gái nhỏ của cậu hả?” Trong lời nói mang theo vài phần ngả ngớn.
Hà
Cảnh nhíu nhíu mày, thu hồi tầm mắt, hung ác nham hiểm nhìn người bên
cạnh liếc mắt một cái. Người vừa mới trêu đùa, trong lòng ngẩn ra, vội
vàng nịnh bợ nói:
– “Bộ dáng rất xinh đẹp, chắc vẫn là học sinh,
cô gái đáng yêu như thế, quả thật không giống như những người khác, khó
trách cậu yêu thích.”
– “Với tôi mà nói, cô ấy quả thật không
giống như những người khác.” Cô ấy là người quan trọng nhất trong lòng
tôi, còn dư lại nửa câu cuối, hắn không nói ra.
Hà Cảnh gục đầu
xuống, nhìn trong tay chiếc cúp lưu niệm và cái khăn mặt màu trắng chất
liệu không được tốt lắm, khóe miệng cong lên nhu hòa rất nhiều, hắn nắm
thật chặt tay, cảm thấy tựa hồ không khí ở bốn phía cũng thay đổi nhẹ
nhàng hơn rất nhiều.
– “Lái xe đi, đi làm việc.”
–
“Tốt.” Trịnh Lục phản ứng lại, động tác theo bản năng vừa rồi của Hà
Cảnh, làm cho gã có chút ngoài ý muốn, gã không ngờ tên này, cũng có lúc
sa vào chuyện nhi nữ thường tình.
Thật là làm cho người ta cảm
thấy ngoài ý muốn a… Trịnh Lục lại nghĩ, hẳn là lúc đi học hai người này
đã quen biết, có lẽ trước kia là bạn cùng lớp, bất quá, hiện tại Hà
Cảnh không còn đi học nữa, hai người này ắt hẳn không thể lâu dài.
Hoàn
toàn không phải người cùng một thế giới nha. Cho nên, Hà Cảnh hẳn là
rất nhanh sẽ quên cô bé kia thôi, chung quy ở bên ngoài lúc nào cũng có
nhiều phụ nữ, đàn ông mà, không phải đều giống nhau cả sao…
Trịnh
Lục nắm tay lái thật chặt, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi như một cái
chớp mắt, gã nhớ tới lúc gã học năm nhất… cũng từng thích một cô gái.
Là
mối tình đầu ngay cả lời từ biệt cũng không có, cô bé kia ngồi trước
mặt gã, thành tích học tập rất tốt, có một đôi tai rất đẹp, lúc ánh nắng
chiếu vào, có thể nhìn thấy mạch máu nhàn nhạt nổi trên mặt. Gã thường
xuyên nhìn chằm chằm vào đó như bị thôi miên. Khi đó vì muốn cô bé chú ý
tới, gã thường xuyên kéo tóc của cô bé, về sau, cô bé chạy đến chỗ giáo
viên tố cáo gã, sau đó gã lập tức bị chuyển chỗ ngồi.
Gã học
xong năm nhất thì nghỉ học, sau này quen biết không ít đàn bà, nhưng mà
ngẫu nhiên vẫn còn nhớ tới hình ảnh mái tóc buộc đuôi ngựa lay động
trước mặt gã.
Trịnh Lục lặng lẽ hồi tưởng một phen, gã nghĩ,
điều này chắc là cũng chất chứa tình cảm đây mà. Gã giống như có chút
hiểu được tâm trạng của Hà Cảnh.
Ba tháng trước, gã nhận nhiệm
vụ, đến thành phố Z mang Hà Cảnh đang một thân chật vật đi, ba tháng
sau, Hà Cảnh mang theo gã trở lại chốn này. Trịnh Lục đột nhiên nghĩ đến
một câu nói: “Đừng khi thiếu niên nghèo”. Không biết những người lúc
trước đã từng bức bách thiếu niên này, hiện tại có thấy hối hận hay
không?
Gã liếc mắt nhìn thiếu niên đang ngồi bên cạnh, đúng là
hậu sinh khả uý, chỉ mới 17 tuổi đầu, về sau có thể nói là tiền đồ vô
hạn, bất quá lại nói, chiều cao của Hà Cảnh cũng khoảng 1m8, không riêng
gì vóc dáng cao lớn, cả người còn cho người ta một loại cảm giác… áp
bách, quả thật không giống như loại cảm giác khi nhìn một thanh niên 17
tuổi.
Tóm lại, không hổ là người mà Tiêu lão đại coi trọng…
Tiêu
lão đại cũng có 2 trai, 2 gái, cư nhiên nằm ngoài dự kiến của tất cả
mọi người, dồn hết sức lực đi bồi dưỡng Hà Cảnh, ủy thác trọng trách, có
thể thấy được Hà Cảnh quả thật không đơn giản.
Trịnh Lục thu
liễm tâm tư, chuyên tâm lái xe, vốn dĩ lúc gã được phái tới chỗ Hà Cảnh,
gã còn không thấy cao hứng chút nào, hiện tại ngược lại gã không còn
suy nghĩ này nữa, về sau Hà Cảnh tất sẽ làm nên nghiệp lớn, gã tự nhiên
cũng sẽ được huy hoàng lây.
169k
Mãi cho đến khi chiếc
xe biến mất ở chỗ rẽ, Cố Ninh mới thu hồi tầm mắt, người có thể kiên trì
chạy hết quãng đường, trên cơ bản đều tập trung ở điểm cuối, nhưng vẫn
không nhìn thấy bóng dáng của Trương Giai Giai và Triệu Dân.
Chẳng
lẽ hai người này trên đường đã xảy ra chuyện gì, sau đó chậm trễ hành
trình? Cố Ninh vừa nghĩ như vậy, thì thấy hai người bọn họ chạy lại đây.
Cố Ninh lập tức đi đến chỗ Trương Giai Giai, không đợi Cố Ninh mở miệng hỏi, Trương Giai Giai đã nói:
–
“Bọn mình vẫn chạy phía sau bạn, vừa rồi bị đám người chạy thi tách ra,
Triệu Dân nói muốn giữ thể lực trước nửa tiếng cho nên bọn mình chạy
chậm lại, sau đó chạy được nửa đường, còn chưa kịp tăng tốc, trên đường
có người ngã. Triệu Dân gọi điện thoại cho 120 (số điện thoại cấp cứu),
mãi cho đến khi xe cứu thương đến, bọn mình mới đi.”
Triệu Dân tùy tiện lấy ra chiếc khăn – tặng phẩm kỷ niệm lau mồ hôi, nhìn hai tay Cố Ninh trống trơn thì hỏi:
– “Gì, bạn không có nhận vật kỷ niệm à?”
–
“Dù sao cũng chẳng có tác dụng gì, không nhận thì không nhận thôi.” Cố
Ninh thốt ra, kỳ thật cô cũng không biết, vì sao chính mình lại không
nói ra lời thật…
Cũng chẳng có gì phải che giấu cả mà… thật là có chút mạc danh kỳ diệu.
Trương Giai Giai nói tiếp:
– “Đúng vậy Cố Ninh, bạn mà nhận vật kỷ niệm, ít nhất cũng có thể chứng minh bạn đã chạy xong toàn bộ hành trình.”
–
“Coi như xong rồi đi.” Cố Ninh cười cười: “Thời gian không còn sớm nữa,
chúng ta mau trở về đi thôi, buổi chiều còn phải lên lớp, đây là trường
học đặc biệt vì cuộc thi chạy này mới cho chúng ta nửa ngày nghỉ đấy.”
– “Ừ, vậy chúng ta đi thôi.” Triệu Dân ngược lại không tiếp tục đề tài này nữa.
Ba
người trở về nhà, Cố Ninh và Trương Giai Giai tắm rửa xong, chợt nghe
thấy Triệu Dân ở bên ngoài gõ cửa, cả ba người đều mệt như vậy, vì thế
không có ai đi nấu cơm, cho nên buổi trưa hôm nay bọn họ đã thống nhất
sẽ ra ngoài ăn cơm.
Ăn xong cơm, Cố Ninh nằm ở trên giường nghỉ
ngơi, lúc này ngược lại cô không cảm thấy tay chân đau nhức, chỉ cảm
thấy đặc biệt không còn chút sức lực nào, cho nên dính vào giường không
bao lâu thì lập tức ngủ mất.
169k
– “Tại sao… tại sao…” Một người người đàn ông mặc comple đen, tay nâng niu bia mộ, bóng dáng vô cùng đau xót.
Cố
Ninh mở to mắt, kinh ngạc nhìn trần nhà, cô sờ sờ khắp mặt mình, dĩ
nhiên là đong đầy nước mắt, cô lại đưa tay sờ soạng trái tim mình, hồi
tưởng cảm giác đau lòng vừa nãy.
Là ai đứng trước phần mộ mình khóc đến thương tâm như vậy? Người đó rốt cuộc là ai?
Không biết vì sao, cô biết được đó không phải là một giấc mơ, mà đó là chuyện xảy ra ở kiếp trước sau khi cô chết…
Nhưng
mà bóng dáng đau đớn trong giấc mơ kia rốt cuộc là ai, vì sao người này
lại đứng trước mộ của cô, loại cảm giác thân thiết bi thương đến thế,
phảng phất có thể truyền đến chỗ cô bây giờ, làm cho hô hấp của cô cũng
theo đó mà trở nên nặng nề hơn.
Cố Ninh kéo rèm cửa, ánh mặt trời chiếu vào phòng, loại cảm giác âm u lạnh lẽo thấu xương từ từ tản đi.
Cô dựa vào tường, từ từ nhắm hai mắt lại. Vì sao cô lại có giấc mơ như vậy?
[Keyboard] Có thể chuyển chương bằng phím a/d và ←/→.