Thâm Uyên Chi Ái

Chương 1: Thâm Uyên Chi Ái Chương 1:


Truyện: Thâm Uyên Chi Ái
Nguồn: Wattpad Tuyết Lệ Kiều Nhi
Chương 1:

"Phong nhi, anh về rồi".

"Phong nhi?".

Không ai trả lời hắn.

Kệ đi, ngươi không mở cửa thi ta xuyên tường.

Nhanh gọn lẹ:))))

Hắn vào trong nhà, bật công tắc điện lên.

Gì đây???

Đây là nhà của hắn sao?

Bố cục sao lại như thế này? Là Phong nhi thi pháp chỉnh sửa?

Còn vấn đề sàn nhà đầy rác rưởi đầy đất, chén đĩa vỡ đầy, mùi rượu nồng nặc y như bãi rác này là sao nữa a~

Hắn nộ khí ngất trời, không lẽ Phong nhi lại dẫn nữ nhân về nhà nữa sao?

Hắn đẩy cửa vào phòng Phong nhi, chỉ thấy trên giường là một cục chăn, lộ ra đôi chân trắng trẻo của phụ nữ.

Lại còn cho nữ nhân ngủ lại trong nhà hắn nữa!

Hắn không kiềm nổi tức giận nữa đi đến bên giường lật chăn ra, trong chăn chỉ có nữ nhân kia, chẳng thấy Phong nhi đâu hết

Hắn xách cổ áo nữ nhân lên, ném xuống giường.

"A———!", Bạch Lộ Dao hét ầm lên.

"Phong nhi đâu?".

"Anh là ai a~ Phong nhi là ai a~. Sao anh lại ở trong nhà tôi?"

Bao nhiêu rượu bia trong bụng cô giờ phút này... Bốc hơi hết rồi.

"Hừ! Không phải Phong nhi đem cô về đây sao? Còn dám nói không biết nó ở đâu".

"Hừ!" Cô trừng mắt nhìn anh, "Đây là nhà tôi còn cần cô Phong nhi gì đó của anh đưa về sao?".

"Nhà cô? Phong nhi cũng thật là dung túng cô! Nghe cho rõ, đây - là - nhà - tôi".

"Lại còn nói là nhà anh nữa, tôi chưa kiện anh ra tòa về tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp là hời cho anh rồi đó". Cô chỉ tay ra cửa, " Không muốn lên đồn thì ra khỏi đây mau!".

Chợt anh ta lấy từ trong túi áo sơ mi một viên đá.

"Xin lỗi, thái tử Vu tộc bày trận pháp trước cửa nhà ngài, mở đường đưa ngài đến dị giới, thần sẽ tìm cách đưa ngài về".

Một giọng nói vang ra từ viên đá kia

"Biết rồi".

Hắn bực bội cất viên đá kia đi.

Cô vẫn chưa hiểu cái mô tê gì.

Hắn liếc xéo cô, "Nghe thấy rồi chứ?".

"Nghe cái gì?".

"Tôi bị kẹt ở chiều không gian này, tạm thời sẽ sống tại nhà cô, hầu hạ tôi cho tốt".

"Anh nói gì——?". Cô gầm lên giận dữ, "Tại sao tôi phải hầu hạ anh???".

Hắn bất ngờ dồn cô vào tường, một tay hắn chống lên tường, một tay hắn ngưng tụ lửa ở đầu ngón tay kề ngay gần tai cô.

Hắn nguy hiểm nói: "Làm oxin cho tôi hay là chết?"

Mấy trò ảo thuật lừa đảo này mà cũng đem ra hù dọa cô, cô... không có sợ đâu.

"Chết...".

"Vậy cô muốn chết thế nào? Chết cháy? Chặt đầu? Hay là ngũ mã phân thây?"

Ngọn lửa trên tay hắn đã tắt thay vào đó là một con dao bén nhọn.

"Hay là cô muốn bị làm nhục trước khi chết?".

"Tôi làm là được chứ gì?", tên này, thật là làm cho người ta phát lạnh mà...

Hắn lùi một bước rồi xoay người ra ngoài.

"Hừm, tôi thấy cô nên dọn dẹp bãi rác này đi".

"Con gái mà ở bẩn như vậy...", hắn liếc nhìn cô, "... Không ai thèm lấy đâu".

Tôi có lấy được chồng hay không cần anh quan tâm à? Bạch Lộ Dao bĩu môi đi lấy găng tay ra đeo vào

Tư Đồ Tiêu Nguyệt bình thản ngồi xuống sofa.

Bạch Lộ Dao cắn môi, hừ! Quân tử trả thù mười năm chưa muội, nhưng cô không phãi quân tử, trả thù mười năm sẽ muội đó...

Cô vào phòng lấy đôi giày cao gót bằng sắt lót bông bên trong cô bạn tặng chẳng biết là nhân dịp gì đi vào. Gót giày sắt đạp vào chân sẽ chảy máu, mũi giày sắt đâm vào chân sẽ thủng chân. Giày này là do cô bạn kia đặt làm cho cô một đôi, nói là cô xinh đẹp như vậy cẩn thận bị nam nhân sàm sỡ, đến khi đó cứ cho hắn thủng chân là được rồi. Lúc đầu khi nhận được món quà này cô đã nhìn nó cả ngày, nhìn đến sắp rớt cả tròng mắt ra luôn, thật không ngờ cô bạn này của cô còn nghĩ ra chiêu này để trị nam nhân háo sắc.

Cô không đánh lại anh thì dùng chiêu này vậy. Không đánh chết được người nhưng chỉ cần cho hắn ta một bài học là cô hả dạ rồi.

Cô đi ra ngoài, cố tình đi qua chỗ hắn ngồi rồi cố tình dẫm thật mạnh, ai ngờ chân cô còn chưa hạ xuống thân thể cô đã bị kéo xuống.

"Tính ám sát tôi hả?".

"Cái gì mà ám sát anh?", cô đẩy tên nam nhân đang ôm mình ra, nhưng mà cô đẩy thế nào cũng không ra.

"Anh làm gì vậy?".

"Ôm cô", nam nhân nào đó trả lời rất tự nhiên.

"Vậy anh bỏ tôi ra đi"

"Tôi tìm em lâu lắm rồi, em kêu tôi buông tôi làm sao buông được đây?".

"Trong tiểu thuyết ngôn tình không phải khi ở tình cảnh này đều nói vậy sao?"

"...", Bạch Lộ Dao cho hắn một tát, rất là phối hợp nói, "Anh tìm tôi lâu thế nào thì liên quan gì đến tôi, khi anh dắt ả tiểu tam đó về, anh có nghĩ đến cảm nhận của tôi không?".

"...", Tư Đồ Tiêu Nguyệt nhất thời nghẹn lời, mãi sau mới nói được, "Cô yên tâm, cô mà làm vợ tôi thì sẽ không có tiểu tam nào làm cô đau lòng đâu".
"Tôi có ba điều muốn nói".

"Được, nói đi".

"Thứ nhất phiền anh buông tay", cô trừng mắt nhìn anh, hắn buông tay, "Thứ hai, giả thuyết này phi thực tế, thứ ba, tôi có yêu anh đâu!".

"Có tật giật mình hả? Tôi có nói là cô yêu tôi không mà cô phủ nhận?".

"Anh não heo à? Ý tôi là tôi không yêu anh cho nên dù anh có dẫn tiểu tam về tôi cũng không có đau khổ".

"Vậy sao?", hắn cười gian nhìn cô, "Là ai nói giả thuyết đó không thể trở thành sự thật hả?".

"Tôi nói".

"..."

"Thôi kệ, ngày mai đi học về rồi dọn, trời sắp sáng rồi, tranh thủ đi ngủ chút đã".

Bạch Lộ Dao ngáp một cái rồi đi vào phòng ngủ

Tư Đồ Tiêu Nguyệt cũng không nói gì thêm nữa, hắn ngả mình dựa vào sofa tiếp nhắm mắt lại

###

Sáng hôm sau...

"La là là lá la là la, là la la là là lá la...", Bạch Lộ Dao đem hai gói mì bỏ vào nồi nấu.

"Nhanh lên, sắp đói chết bổn... bổn thiếu gia rồi", (may mà vẫn chưa lỡ miệng phun ra thân phận của anh/ vuốt ngực, đè lại nhịp tim đang nhảy tưng tưng/)

"Muốn nhanh không bằng anh tự đi nấu đi".

"Từ khi nào mà nô tì đi sai chủ tử làm việc vậy? Hửm?"

"Không biết từ khi nào hả? Từ bây giờ đó"

"Ra là vậy à?", hắn đưa ly nước trong tay lên miệng uống, "Cô muốn chết không toàn thây hay là muốn sống không bằng chết?"

Cô ngậm miệng, thầm rủa mưới tám đời tổ tông của hắn

Khoan đã, cô có thể coi như cái tró biến ra lửa trên đầu ngón tay của hắn là ảo thuật nhưng hắn vào nhà của cô bằng cách nào vậy???

Cô liếc mắt nhìn hắn, không lẽ tên này là yêu quái sao?

"Cô tên gì?"

"Yêu quái?", vì hắn hỏi đột ngột nên cô lỡ đem suy nghĩ của mình ra trả lời hắn rồi

"Cái gì yêu quái?", hắn liếc xéo cô

"À ừm... Là tôi đang nghĩ đến bộ phim chiều hôm qua tôi xem ấy mà, bộ phim đó có nam chính là yêu quái nên tôi mới buột miệng nói ra suy nghĩ của mình thôi", cô cười gượng

"Tôi thấy cô là đang suy nghĩ tôi có phải yêu quái hay không thì đúng hơn"

Nam nhân nào đó một giây trước còn ngồi ở sofa phòng khách bây giờ đã chống tay vào bức tường bên đầu của cô

"Áááááá... Yêu quái!"

Nói xong, cô trực tiếp xỉu luôn

Thân thể của cô chẳng còn chỗ nào khác để gục cho nên đành gục trên vào lòng hắn

"Mới vậy đã bị hù xỉu rồi sao?"

Hắn đem cô đặt lên sofa, đem mì đã cháy khét trong nồi đổ đi, tự mình nấu gói khác

***

Vừa mở mắt ra đã thấy tên yêu quái nào đó ngồi trước mặt cô bật TV lên xem phim bom tấn

Chiều cao của cô vừa hay chiếm trọn hết một cái sofa, không có chỗ dư thừa

Vậy mà tên yêu quái này còn cố tình chen chung sofa với cô, hắn là ý gì chứ?

"Anh làm cái trò gì vậy hả?"

"Không sợ tôi nữa à?"

"Anh không có giết tôi đâu"

"Sao dám khẳng định?"

"Nếu anh muốn giết tôi thì đã giết ngay từ đầu rồi, cần gì phải tới giờ mới giết"

"Có tiền đồ"

"Nhưng anh không thể ngối sang cái ghế bên đó sao? Anh chèn tôi không đứng dậy nổi"

"Không thể"

"Tại sao?"

"Tại vì tôi ngồi sang bên đó sẽ không coi được TV"

"...", Bạch Lộ Dao bây giờ chỉ muốn đập chết hắn mà thôi, " Vậy thì anh đứng lên một chút đi"

Con yêu quái nào đó vẫn không nhường chỗ

"Anh như vậy là ý gì?"

"Ý gì là ý gì?"

Hắn đột nhiên đứng lên làm cho cô suýt thì rớt khỏi sofa

"Đi nấu cơm trưa đi!"

"Cơm trưa?"

"Phải đó"

Thế là hôm nay cô trốn học hay sao?

Aaaaaa... Thật là không muốn sống nữa mà!

"Không nấu, muốn ăn thì tự nấu đi, tôi còn phải đi ngủ", cô bực bội đá chân anh để anh dịch ra chỗ khác ai ngờ anh lại ôm chân nói:"Muốn chết?"

Cô chợt nhớ ra mình vẫn đi đôi giầy bọc sắt hôm qua

Haha, đáng đời hắn, cô cười thầm một tiếng
Đăng bởi: