Hắc Diệu Môn: Chi Quật Khởi

Chương 23: Kì lạ!


Chương 23: Kì lạ!

Dương lão sư phó quét qua ba người, hỏi:

“Ai tự tiên đoán đúng mấy loại linh trứng trên thưởng cho một lọ dưỡng khí đan!”

Ba người Ngũ An ngơ ngẫn một lúc, bỗng nhao nhao giơ tay đồng thanh hô:

“Để học sinh, để học sinh”

“Vương Lục nhanh nhất, tới đi!”

Vương Lục lập tức hai mắt mừng rỡ, đi lên, còn không ngừng chọc ghẹo hai người kia.

“Thưa lão sư, tính từ bên trái qua là có Hỏa Dực Phong trứng, tiếp đến là Bích Ngọc Chu, Hoang Mạc Đà Điểu và Huyền Ô Tước!”

Hắn hí ha hí hửng, cao giọng hô.

“Trật lất! Lui xuống…tới Hạnh Tử”

Dương lão tay cầm thẻ tre, gõ lên đầu hắn hai cái.

Cứ ngỡ lại vớ thêm được bình này Dưỡng Khí Đan, ai ngờ….

“Thưa lão sư, từ trái qua có Hỏa Dực Phong, đến Lam Thủy Du Xà trứng, Hoang Mạc Đà Điểu, cuối cùng là Truy Ma Tước chứ không phải là Huyền Ô Tước.

Huyền Ô Tước hắc vân trên trứng có màu sắc đậm hơn rất nhiều mà mấy quả này lại nhạt, còn đồng đều, học sinh chắc chắn là Truy Ma Tước không thể nào sai được!

Điều này tại phần thứ 17: Chăm Sóc Ma Cầm Lưu Ý quyển, dòng thứ 329, Ngự Thú Tu Tiên Lục đã có nói qua”

Hạnh Tử mỉm cười đi tới giá gỗ, cầm từng quả từng quả lên quan sát, chăm chú, tự tin dõng dạt đáp.

“Không nghĩ tới ngươi lại đã học tới phần này bồi dưỡng yêu thú, một cái chăm chỉ lương tài a!”

Dương lão ngữ khí rất bình thản, không tiếc lời khen ngợi Hạnh Tử.

“Hồi lão sư, chỉ là đệ tử may mắn thôi, hai người họ không bao lâu cũng liền sẽ nhận ra liền thôi.”

Hạnh Tử, cười thật tươi, mười phần khiêm tốn nói.

“Tốt, không kiêu không gấp, rất tốt, đây là phần thường, trong này có ba viên Dưỡng Khí Đan, là Luyện Khí kỳ đan dược tăng trưởng tu vi tốt nhất, nhanh đề cao bản thân thực thực lên một chút.

Ngươi bình diện chung so với hai tên đó là kém nhất rồi!”

Dương lão tựa nhẹ gật đầu, trong mắt nhanh chóng lướt qua một vòng dáng vẻ tán dương, mở miệng dạy bảo.

“Đệ tử minh bạch!”

Hạnh Tử, vui mừng đón lấy bình đan dược, khuôn mặt rạng rỡ đáp.

“Được rồi, lão phu sẽ nói sơ qua phương pháp bồi dưỡng linh thú trứng nở một cách tốt nhất, ít hao phí nhất.

Đối với các yêu thú cấp thấp cơ bản, phương pháp điều chế hỗ trợ linh thú trứng nở có rất nhiều, nhưng thường dùng nhất để ấp trứng chính là Lưu Quang Dịch.

Chúng ta hôm nay học tập ngoại trừ linh thú trứng còn chính là thông dùng cách điều chế kia.”

“Cần dùng tài liệu có: Diệu Dương Thạch phấn, nhất giai linh thủy năm cân, Nhất giai linh dược hỏa thuộc tính...…”

Dương lão sư đối với ba người cũng không có tư tàng, cặn kẽ chỉ dạy mấy người nhận biết hương vật liệu, công dụng,…, tiếp theo là để ba cái học trò qua sát bản thân phối chế một loại tốt nhất đơn giản Lưu Quang Dịch cách điều chế.

Sao với luyện đan dược sư, thì điều chế loại Lưu Quang Dịch này đơn giản hơn rất nhiều, kiểu dáng như thế tục, bắt nồi nước, chờ thật sôi, đem nguyên vật liệu đã chọn sẵn thái nhỏ, thứ thì băm, đồ thì nghiền, vật thì giã,…. cuối cùng chỉ cần đem từng loại cho vào nồi theo các bước liền sẽ thành công.

Một hồi sau, ba người Vương Lục mới đi lên, mỗi người ba phần dược liệu, bắt đầu thử nghiệm điều chế.

“Vương sư đệ, lại đây, lại đây, xem giúp lò này dược dịch lạ quá!”

Thừa dịp Dương lão sư phó còn đang hưỡng dẫn sư huynh Ngũ An lỗi điều chế, Hạnh Tử kiều mị, đầy gian xảo quắc quắc tay gọi Vương Lục qua.

Vương Lục lại không chút ngần ngại tựu chạy tới, nhìn chốc bên trong lò, chau mày nói:

“Sư tỷ, này ngươi thả nhầm thứ tự rồi, phải Tử Ly Thảo vào trước rồi mới tới Dục Cương quả.”

Đang hỗ trợ Ngũ An, Dương lão bên người đột nhiên giật một cái, chau mày, chốc lát liền biến mất nhìn ba người nói:

“Các ngươi dựa theo thứ tự các bước luyện chế, miễn sao dược dịch ra màu đúng như trong lò vừa rồi lão phu chế là được.

Lưu Quang Dịch, luyện chế xong, ba người các ngươi dựa theo Ngự Thú Tu Tiên Lục tiếp tục dùng lên trứng yêu thú đăm bồi dưỡng.

Vương Lục bồi mấy quả kia Lam Thủy Du Xà trứng, Hạnh Tử chăm cái kia hai mươi quả Hỏa Dực Phong, Ngũ An ấp mấy quả Truy Ma Tước.

Ai nuôi ấp ra linh thú số lượng, chất lượng đứng đầu, ngoại trừ đảm nhiệm chức vụ Chấp sự Dục Thú Thất mà còn sẽ được lão phu thưởng riêng một món bảo vật!

Nhớ lấy mà làm việc!”

Nói xong, Dương lão nhoáng cái lập tức rời đi.

Bỏ lại mấy người Hạnh Tử ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Ba người thoáng cái hồi tĩnh, thần kinh căng như dây đàn, toàn tâm toàn lực bỏ vào lần này khảo nghiệm.

Không cần nói chi cái gì bảo vật thưởng riêng, chỉ cần chức Tổng Chấp sự đã khiến ba người mất ăn mất ngủ mấy ngày liền rồi.

****

Bỏ mặc mấy đứa đệ tử tự thân vận động làm việc, thật sự khiến lão có chút không yên lòng cho lắm.

Nếu không phải nhận được Dương Vệ truyền âm, lão sẽ còn dạy dỗ tiếp bọn chúng mấy thứ hay ho nữa, nói đi cũng phải nói lại, mấy ngày nay trong môn đột ngột vắng vẻ lại thường, hiện tại Dương Vệ lại chủ động tìm mình, lrốt cuộc ẩn giấu cái gì sự tình?

Dương lão không có nghĩ ngợi quá nhiều thứ, liền đi tới Nhiệm Vụ Đường gặp Dương Vệ.

“Dương huynh, ngươi đảm nhiệm khách khanh chức vụ cũng hơn nữa năm rồi đi, Hắc Diệu Môn bình thường đối với ngươi như thế nào!”

Dương Vệ sắc mặt ngưng tụ, trầm giọng hỏi.

“Không tệ lắm cũng có thể xem như là rất tốt!”

Dương lão vẻ mặt bình tĩnh nói, ngữ khí mười phần lạnh nhạt.

Nói thật, lão đối với Hắc Diệu Môn rất không hài lòng, trên dưới trưởng lão lẫn chưởng môn đối với lão dường như có một cái gì đó khoảng cách, hầu như các quan trọng vấn đề môn phái đều không có nhường hắn ra ý tứ...

“Môn phái hiện tại có một cái nhiệm vụ rất trọng yếu cần Dương huynh đi làm, không biết ngươi có bằng lòng hay không?”

Dương Vệ sắc mặt không chút thay đổi, một vẻ ngưng trọng hỏi.

“Nhiệm vụ trọng yếu?”

“Hơn nữa tháng trước môn phái bốn năm thu đồ đại điễn giai đoạn đầu đã diễn ra, đảm nhiệm chấp sự kiểm trắc linh căn cứ tới Nại Hà Trấn đột nhiên mất tích, hai người khác được ta điều tới bảy ngày trước cũng không chút tin tức gửi lại….”

Dương lão nghe vậy, hơi sững sờ, hai hàng lông ngày chau lại:

“Những người khác đâu?”

“Các vị trưởng lão khác nửa tháng trước đã xuất hành đến các quận thành, huyện thành lớn, quan trọng hỗ trợ công tác kiểm trắc trước rồi!”

Dương Vệ cơ mặt run run, dường như đã nhìn ra ý gì từ trong đôi mắt của Dương lão, lại định lảng tránh, cuối cùng vẫn phải nói ra sự thực.

“Xem ra môn phái, vẫn không có chấp nhận sự có mặt của lão phu đi!”

Dương lão tay chống trượng gỗ, tay chắp sau lưng, ánh mắt lăng lệ cực kỳ, cố nén cơn giận trong lòng, đạm bạc nói.

“Ân! Dương huynh, Dương huynh nguôi giận, chúng ta đã có cân nhắc qua, bất quá ngươi tại lúc trở về đột ngột bế quan trị thương, thật tình…

Cả đám người phía sau lẫn Dương Vệ như bị một thứ gì đó vô hình chèn ép lên người, đều sợ ngây người ra, lập tức giải bày.

“Không cần nói nữa, lão phu sẽ đi một chuyến!”

Dương lão mơ màng, tựa hồ ngán ngẩm với những lời sáo rỗng như này, cắt lời đáp lại.

“Tốt, ta có việc phải đi ra ngoài được, cái này tiểu chấp sự, vi sư, sẽ thay ta dẫn Dương huynh tới Nại Hà Trấn”

Dương Vệ nhẹ gật đầu, nhìn qua tiểu chấp sự dặn dò.

“Vâng, Dương trưởng lão yên tâm, "

Tiểu chấp sự nhẹ gật đầu, vỗ bộ ngực bảo đảm nói.

Công việc dẫn đường cũng không có điều gì quá khó khăn, vả lại còn được có cơ hội giao lưu cùng một cái khách khanh trưởng lão trong môn đức cao vọng trọng, còn gì bằng.

“Mời trưởng lão đợi một hồi, ta đi lấy một đầu Thanh Lân Ưng liền tới ngay!”

Tiểu chấp sự nhỏ con, nhí nhảnh, lanh lẹ đối với Dương lão nói nhỏ vài câu.

Rồi lập tức chạy như bay rời khỏi đại điện.