Hắc Diệu Môn: Chi Quật Khởi

Chương 40: Đồng Sinh Đồng Tử Bất Khả Bội Chú!


Chương 40: Đồng Sinh Đồng Tử Bất Khả Bội Chú!

Dương lão nghe được mặt không khỏi biến sắc, đây chỉ là một cái Thần Du Vật Ngoại hoá cảnh hoá, coi như thực lực thông thiên đến mấy, làm sao có thể nhìn ra được, lão hỏi ngược:

“Tiền bối thần thông quả thực thông thiên, nhưng mà ngài cũng nên biết rằng đạo lý giặc cùng đường chớ đuổi đi, cho dù lão phu có sắp chết già đi nữa, cũng cố mà kéo theo cái đệm lưng!”

Quỷ Đề lại cười khặc khặc thản nhiên nói:

“Ngươi sẽ làm gì? hăm doạ ta sao?....khặc khặc khặc!”

Dương lão lắc đầu nói:

“Lời này sai rồi, cứng có thể không được, vậy mềm thì sao, về tình mà nói lão phu chỉ cần tung tin ra bên ngoài, chắc hẳn sẽ không ít người muốn gặp tiền bối lắm đâu.

Hơn nữa, về tình, chúng ta đều là hai cái hoạn nạn như nhau, hà tất gì phải làm khó nhau, lại càng ảnh hưởng tới hai cái tiểu hài từ còn chưa hiểu sự đời.”

Quỷ Đề ôm miệng, bật cười thành tiếng, hắn là một cái Ma Thụ chứ không phải nhân tộc yếu đuối, nào cần thiết phải nghĩ tới mấy cái tình cảm ngu xuẩn đàn bà ấy,

Nhưng tên họ Dương này thật cũng không phải ngu ngốc, nói thật hắn chút e ngại lời uy hiếp dễ nghe này.

Mấy ngàn ngàn năm trước, tu chân giới, yêu ma đại quân nhiều không kể hết, lại bị nhân tộc tu giả giết gần hết. Cũng chính trận chiến này, tu giả giới mới có thể đặt ở địa vị độc tôn như hôm nay.

Nhưng lại còn sót lại một số ít chủng loại yêu ma, những yêu ma này đại đa số là hạng chí tôn, nắm giữ trong tay năng lực triệt thiên quán địa, khó có thể đem giết chết, một số bị nhân tộc đại tông đại phái trấn áp, từ từ luyện hóa, một số khác thì bị chạy thoát được, bất quá không tàn cũng phế.

Không nghĩ tới, trước mặt Dương lão chính là một cái điển hình yêu ma đại chiến mấy ngàn năm trước chạy thoát ra.

Thân từng là Kim Đan kỳ tu sĩ, Dương lão được tiếp xúc với rất rất nhiều cổ tịch cấp cao khác nhau, ban đầu nghe tới cái tên “Quỷ Đề - Vĩnh Hằng Chi Thụ”, lão đã có chút ngờ ngợ, hiện tại nhìn thấy chân chính bản thể, mới có thể chắc chắn suy đoán của mình là không sai.

Dương lão trực tiếp cao giọng nói:

“Vả lại, xuất hiện trước mặt lão phu hóa ra chỉ là một cái yêu ma chạy đông chạy tây trốn thoát khỏi đại chiến mấy ngàn năm trước, chẳng những hiện tại thân thể già yếu mà ngay cả chân chính thực lực trăm đã không còn một, tại trong cái này không gian còn được, nếu như là bên ngoài hưu chết về tay ai còn chưa biết đâu?”

Dương lão trầm giọng nói:

“Ta muốn rất đơn giản, không phải cùng tiền bối song phương đối địch, mà là hợp tác, trường kỳ hợp tác.”

“Hợp tác? Như thế nào hợp tác?”

Quỷ Đề nụ cười chợt tắt, nghĩ nghĩ lên tiếng.

Để ý biến hóa từ sắc mặt cho tới cử chỉ của Quỷ Đề, Dương lão trong lòng không khỏi đắc ý, đề nghị:

“Ngươi đừng uổng phí tâm tư, Chúng ta lẫn nhau hạ xuống Đồng Sinh Đồng Tử Bất Khả Bội chú, chỉ cần không vi phạm lời thề, ngươi sống thì lão phu cũng sống, ngươi chết lão phu tựu cũng chết theo.”

Lão cam nguyện cùng đầu này quỷ vật lập xuống lời thề, hết thảy đều là vì Ưng Khuyển song phó tương lai suy nghĩ, ai biết cái này quỷ vật tốt hay xấu?….nhỡ chừng hai đứa nhỏ bị hắn mê hoặc câu dẫn làm chuyện trái với thương thiên, tổn hại tới nhân tộc lợi ích, càng đáng sợ hơn chính là lấy danh nghĩa hai đứa nhỏ ra làm thế thân cho mình, cái này chỉ cần một ngày lão còn sống chính là một ngày không cho phép tình huống trên xảy ra chút nào sai sót.

Lão không làm gì được Quỷ Đề, con này quỷ vật cũng vô pháp động tới lão, đặc biệt nhất chính là hai đứa nhỏ được an toàn.

Quỷ Đề sắc mặt hết sức khó coi, đúng hơn là hắn hiện tại tiến thối lưỡng nan, Nếu như lão già trước mặt bày ra một bộ tư thế cá chết lưới rách, căn bản ngăn cản không được, có thê nói hắn không có cái khác lựa chọn.

Quỷ Đề chau mày, hắn chợt phát hiện tự mình không có lựa chọn nào tốt hơn, nói trắng mà nói, quyền chủ động toàn bộ đều tại Dương lão trên tay, Dương lão nếu như cho rằng đầu quỷ vật trước mặt vô dụng, lão cũng liền không cần thiết đứng đây thuyết phục Quỷ Đề lập xuống Đồng Sinh Đồng Tử Bất Khả Bội chú.

“Tốt, vậy liền lẫn nhau hạ Đồng Sinh Đồng Tử Bất Khả Bội chú, hi vọng ngươi đừng lật mặt!”

Quỷ Đề mặt như thường sảng khoái đáp ứng, dường như việc lập xuống lời thề không chút khiến đầu quỷ vật này bận tâm.

Dương lão khá là kinh ngạc, há hốc miệng, sự quyết đoán này của Quỷ Đề, làm lão rất lo ngại, một cái mấy ngàn năm lão quỷ vật, ai biết hắn sẽ có cái gì lừa gạt.

Quỷ Đề cúi thấp người xuống đối diện với Dương lão, một cảnh tượng rất buồn cười diễn ra, hai sinh linh một đại một tiểu nắm chặt tay phải của nhau.

“Bắt đầu đi!”

Quỷ Đề lạnh lùng.

Cả hai cùng cắn tay trái của mình, nhỏ từ từ mười giọt máu lên bàn tay phải đang nắm lấy nhau.

Dương lão nói:

“Có phải ngươi, Đề Thụ, sẽ trông coi hai cái đệ tử của ta, Ưng Khuyển song Phó, làm hết khả năng bảo vệ bọn chúng khỏi nguy hiểm?”

“Ta sẽ làm!”

Quỷ Đề từ từ đáp lại.

Một sợi lửa sáng chói như nhang cháy loé lên từ cổ hai bàn tay và vây lấy hai bàn tay làm thành một cái dây bằng lửa nóng li ti đỏ rực.

“Và có phải ngươi sẽ, tận lực truyền thụ y bát cho bọn chúng?”

“Ta đồng ý”

Quỷ Đề nói.

Một sợi lửa thứ hai loé lên từ cổ hai bên bàn tay và nối liền với vòng thứ nhất, tạo thành một quầng lửa sáng le lói.

“Và, trong mọi trường hợp… không hướng bọn chúng tới con đường tà tu, làm chuyện thương thiên hại lý, trái với nhân tộc lợi ích… ”

Dương lão nói khẽ

“Ngươi sẽ trở thành sư phó của hai đứa nhỏ, nếu một ngày lão phu tọa hóa?”

“Ta sẽ làm”

Một giây im lặng, Quỷ Đề ngập ngừng nói ra, rất nhiều sợi lửa nhỏ li ti hóa một con rắn bằng lửa cuồn cuộn bao lấy hai bàn tay đang nắm chặt, kết thành một cái quỷ dị cấm chế sau đó dần dần biến mất.