Hắc Diệu Môn: Chi Quật Khởi

Chương 47: Nhờ vả


Chương 47: Nhờ vả

“Địa phẩm Công pháp, chậc chậc, lộ ra ngoài sẽ thật làm cho lòng người tâm động a!”

Dương lão nghĩ trong lòng với vẻ mặt lộ vẻ cổ quái, khẽ nhếch mép cười.

Trung Bộ đại môn đại phái đối với lân cận khu vực ra đời tương đối muộn, đối với mỗi một môn Địa phẩm Công pháp đều xung vào làm trấn tông Công pháp, hiện tại đột nhiên rớt xuống trên đầu một môn Địa phẩm công pháp, nếu như là nói tâm không động, mắt không nhìn, kia là giả.

Không nói những cái khác, chỉ bằng vào Địa phẩm Công pháp mấy chữ này, liền đã khiến cho Trung Bộ bốn phía điên đảo, nếu lão ngày hôm nay thật đem nói ra hết cho mấy người trước mặt, đây không phải là tự tìm phiền phức a?

Nếu như chỉ một mình lão không nói, bất quá điều này nhất định sẽ liên lụy tới Hắc Diệu Môn, mà đây chính là điều mà lão không muốn thấy nhất, cho nên trước khi bản thân khôi phục lại toàn bộ thực lực, vẫn nên là tận lực dấu kín thân phận.

“A! sư tôn, người từng đi qua Bắc Cương sao? Thế nào lại biết được mấy chuyện này?”

Hạnh Tử đột nhiên hai mắt có chút khe khẽ nhíu lại, tựa hồ nhận ra điểm không hợp lý nào đó.

Lấy sư tôn Luyện Khí kỳ, muốn xông qua tới Bắc Cương e rằng không dễ dàng, hoặc là…..

“Hahha….chuyện này cũng không có gì là, lão phu xông pha Trung Bộ khắp nơi địa phương, hơi nghe qua một chút tin tức ở một số khu vực lân cận như Bắc Cương, Tây Nguyên, Nam Cửu Long hay Đông Hải cũng không có gì là lạ!”

Dương lão mặt không chút biến sắc, khẽ lướt qua cười lớn một cái rồi mới đáp lời.

Nói thật nói tới đây, trong lòng lão vả hết cả mồ hôi, ai ngờ rằng Hạnh Tử đứa nhỏ này lại phát giác vài cái tiểu chi tiết nhỏ nhặt này!

Qua đây lão sau này hễ kể chuyện gì nhất định phải cân nhắc hai mặt nặng nhẹ, không thể để như vậy tình huống tiếp tục xảy ra, ông bà ta nói “đi đêm có ngày gặp ma”, lão không muốn lúc nào cũng gặp ma thì nhất định kín miệng không được “đi đêm” mới phải đạo.

Đúng lúc này trên trời, một cái hoàng sắc đám mây, phía trên loáng thoáng hai cái dáng người một già nột trẻ hướng bên này dời xuống.

Không sai, hoàng sắc đám mây kia chính là Thông Thiên Vân, phi hành linh khí thành danh của nhị trưởng lão Kim Huyền Phong.

“Không biết lại đến có mục đích gì đây?”

Dương lão cau mày trong lòng thầm nghĩ.

Mấy ngày qua, lão chợt nhận ra bản thân cùng vị nhị trưởng lão này không biết kiếp trước có duyên có nợ gì hay không, mà lại hết lần này tới lần khác gặp nhau, ta không tìm đến người, thì cũng tìm đến ta.

Thông Thiên Vân chậm rãi rơi vào Dục Thú Thất hậu sơn, Kim Huyền Phong cùng một trung niên trẻ tuổi nam tử nhảy đến trên mặt đất.

“Dương huynh, chúng ta chưa thông báo liền đã đến, không quấy rầy các ngươi công việc a!”

Kim Huyền Phong vừa cười vừa nói, ngữ khí thân thiện.

“Không việc gì, không việc gì!”

Dương lão dĩ nhiên cũng trưng bộ mặt thân thiên của mình ra, phẩy tay vài cái.

“Chúng ta trước đi lão phu Bích Lân Miếu nói chuyện!”

Dương lão nhìn lướt qua Phùng Kiệt lẫn mấy cái đệ tử của mình, sau đó mới trầm giọng hướng Kim Huyền Phong đạo.

Kim Huyền Phong cũng nhiều lần giao hảo với Dương Phúc, độ hào cảm của lão đối với tên này vẫn là tương đối cao.

Bích Lân Miếu địa phương cự ly cùng Dục Thú Thất hậu sơn không phải xa, hơn chừng nửa khắc, liền đã tới nơi.

Đóng cọc ở đây cũng gần hai năm, Dương lão chỗ ở đã hiện ra thật lớn khác biệt, địa thế ban đầu, nay đã hóa thành một cái rộng lớn sơn cốc, bên ngoài dựng thẳng đứng tầm hai trượng bia đá, phía trên khắc lấy ba chữ Bích Lân Miếu.

Lối vào sơn cốc chỉ có một đường, hai bên lại um tùm một mảng lớn lục sắc tre, trúc, cảm giác như là bao trùm toàn bộ sơn cốc lại.

Trung tâm là một tòa miếu nho nhỏ với kiến trúc không quá đặc sắc nhưng xung quanh lại sinh trưởng rất nhiều kỳ hoa dị thảo đủ loại màu sắc, bốn phía tản mát ra một ít mộc thuộc tính linh khí.

Bên cạnh tiểu miếu không xa còn có thật lớn con thác từ thượng nguồn không ngừng chảy xuống thành một cái diện tích thật lớn hồ nước, Dương lão thỉnh thoảng chính tại mô đá giữa hồ tu luyện.

Nhìn ra Kim Huyền Phong hai mắt dáo dác cảnh vật rừng trúc hoa cỏ, Dương lão liền lập tức mở miệng cười nhẹ giải thích:

“Kim huynh có chỗ không biết, lão phu tu luyện là một môn mộc thuộc tính công pháp, phủ đệ tự nhiên cũng phải kiến tạo nuôi trồng thật nhiều thực vật, vừa thuận tiện cho việc hấp thu tinh thuần Mộc thuộc tính linh khí sinh ra, lại vừa thỏa mãn thú vui tao nhã tuổi già ahaha!”

“Dương huynh, ta tính khí không thích đôi co dài dòng, lão phu muốn mời ngươi hợp tác hỗ trợ, song phương nhất định cùng có lợi, không biết ngươi thấy thế nào?”

Dương lão hơi sững sờ, nói thật, Kim Huyền Phong cùng lão mặc dù không có không ít giao tình, lui tới cũng nhiều lần, bất quá đột nhiên lại muốn cùng lão hợp tác hỗ trợ, luận thực lực trong môn phái còn rất nhiều vị trưởng lão khác và cả cái kia Trúc Cơ chưởng môn, quả thực chuyện này vượt quá dự liệu của lão.

“Độ nguy hiểm thế nào?”

“Sẽ có, tuy nhiên không quá lớn!”

Dương lão năm ngón đầu tay nhè nhẹ đung đưa, hai mắt nhắm nghiền lại ngước lên trời, chầm chậm suy tính.

Một lúc sau, lão thở dài, buông câu:

“lão phu tu luyện chính là ngự thú chi đạo, chỉ cần nhàn nhả chờ linh thú tiến giai, ta lập tức có lợi, vì cái gì phải mạo hiểm đi cùng ngươi một chuyến đây?”

Trước mắt, Dương lão sẽ không có lập tức từ chối vội, ngoại trừ để hỏi ngọn nguồn chuyện này còn là cách để nâng cao giá trị của bản thân lên, vì cái gì Kim Huyền Phong không có nhờ người khác thân cận hơn trong môn phái? Vì cái gì năm lần bảy lượt đánh ra mối quan hệ với lão?….nhất định có vấn đề!

“Như vậy đi, ta cùng một số vị đạo hữu khác tìm hiểu tới một tòa động phủ, bất quá lại bị che khuất bởi một tòa thiên nhiên huyễn trận cao cấp, mà nửa năm sau chính là thời điểm mở ra…chúng ta có thể nắm lấy cơ hội này để đoạt bảo!”

Kim Huyền Phong thành khẩn đề nghị. Chuyến đi lần này, ngự thú kinh nghiệm của Dương Phúc có độ ảnh hưởng rất lớn, họ Kim không muốn làm Dương lão khó xử mà khước từ, dù sao cả hai cũng là bầu bí một giàn, qua lại cũng không ít.

Bất quá động tới lợi ích cá nhân, lại muốn đạt được kết quả, nhất định phải bỏ ra một cái giá.

“Lão phu đang thấy rất thắc mắc….”

Còn chưa nói hết câu, Kim Huyền Phong lập tức ngắt cười hỏi:

“Dương huynh là đang thắc mắc tại sao không nhờ tới Chưởng môn a?”

Dương lão không nói gì, ngầm đồng ý.

“Thật ra khi bốn người chúng ta ban đầu phát hiện động phủ đã từng phát hạ thiên địa chứng giám lời thề, chính là Trúc Cơ kỳ tu sĩ không được phép biết được chuyện này, hơn nữa chỉ được cho phép một người khác biết và cũng là người đồng hành cho chuyến đi nửa năm sau!

Trong đó có một người mà ngươi lẫn ta đều nhận biết, chính là tên kia trần gia tu sĩ, dự đoán nhị vị Trần gia đạo lữ chuyến này sẽ không thiếu mặt!”

Kim Huyền Phong hết sức nhún nhường, thậm chí cả giọng nói cũng hạ xuống ba phần, tất cả đều vì lôi kéo vị trước mặt mình.

Như đã nói, Dương lão trong chuyến đi lần này có tác dụng rất lớn, ngoại trừ Luyện Khí hậu kỳ không nói, mà còn là một tay Ngự Thú sư xưa nay hiếm thấy.