Hắc Diệu Môn: Chi Quật Khởi

Chương 60: Thâm Tàng Bất Lộ


Chương 60: Thâm Tàng Bất Lộ

Nhìn bộ dáng Dương lão, hai người Tuệ Trung đại sư và Phạm Bạch không khỏi nhìn nhau, tựa hồ như cùng một dòng suy nghĩ.

“Hừ! Đúng là bốc phét, lâm trận bỏ chạy, còn tỏ ra….”

Tên gầy ốm tùy tùng đi sau họ Phạm nhếch môi lên khinh bỉ.

Trong mắt hắn Dương lão bất quá chỉ là một lão già chết nhác, chưa gì đã sợ hãi bỏ chạy, đã không giúp gì được cho mọi người, còn tỏ ra bộ dáng thu hút sự chú ý của mọi người.

“Im lặng đi, ngươi không nói câu nào cũng không chết đâu!”

Phạm Bạch Hổ nhướng mày, hai con người sắc lạnh liếc qua, lập tức đánh gãy lời của tùy tùng, trước khi sự việc trở nên không thể cứu vãn.

Rất nhanh, hắn liền chuyển đổi sắc mặt, hướng sang đám người Vương Lục, chắp tay thành khẩn nói:

“Là Phạm mỗ dạy dỗ không tốt, xin các vị huynh đệ giơ cao đánh khẽ, không chấp chứa lời nói của hắn!”

“Hừ! Chúng ta đi!”

Vương Lục tay dìu Dương lão quay lưng cùng mọi người trở lại khách phòng.
***

Một khắc sau, Phật tự đại sảnh.

Nhóm ba người Phạm Bạch Hổ cùng bốn người trụ trì ngồi vây lại thành vòng trần, to nhỏ bàn luận.

“Đại sư, ngươi thấy vị Dương Phúc kia là người như thế nào?”

Phạm Bạch Hổ nhìn Tuệ Trung đại sư thăm dò hỏi.

Tuệ Trung trầm ngâm hồi lâu, mới đưa ra kết luận:

“Người này Thâm Tàng Bất Lộ, khi nãy loạn chiến các ngươi có thể không chú ý nhưng mà lão phu phát giác được, từ lúc vị Dương thí chủ rời khỏi Phật tự sân, không bao lâu, ba đầu cương thi liền rối loạn, yếu ớt đi rất nhiều!

“Như vậy sẽ có hai khả năng xảy ra….Thứ nhất, Cương Thi loạn là do người này điều khiển,…Thứ hai chính là người này trong lúc rối loạn, bằng một cách nào đó âm thầm ra tay suy yếu ba đầu cương thi, hỗ trợ chúng ta!”

Tuệ Trung đại sư nhị cái phán đoán này làm toàn bộ mọi người giật mình không thôi, ai cũng riêng phần mình lâm vào trầm tư.

“Ta nhìn khả năng thứ nhất khả quan không quá lớn, hơn nữa người này cũng không có động cơ để ra tay. Như vậy chỉ có đệ nhị khả năng xảy ra lớn nhất!”

Thụy La Hán Hắc Mộng gật gù lên tiếng phá vỡ không khí im lặng lúc này.

Một người đã lên tiếng, liền gây nên hiệu ứng dây chuyền,

Quan ÂM Thủ Tiết Cương cũng đồng ý, tiếp đến Phạm Bạch Hổ và Đại Kim Cang Nhã Kiếp cũng âm thầm chấp nhận.

Lúc này, Tuệ Trung đại sư thần sắc khác thường nói:

“Nói như vậy, rất có thể thực lực người này rất đáng gờm…thậm chí ngay cả lão phu cũng không bằng được!”

“Sư huynh, ngươi không đùa a!”

Quan Âm Thủ Tiết Cương khó tin ra mặt, lập tức hỏi lại.

“Không đùa, không đùa được…bằng vào cách xưng hô, có thể thấy bọn họ chắc chắn là sư đồ của nhau, dạy dỗ ra ba tên đệ tử, nhất chiêu liền có thể đánh gãy cương thi xương khớp, thực lực ít nhất cũng phải ngang hoặc mạnh hơn Quan Âm Thủ rất nhiều, tức mấy người đều là Nhất lưu cao thủ trở lên, chỉ có tông sư cảnh giới…..hoặc là tông sư của tông sư mới có thể làm được!”

“Tông sư của tông sư? Đại sư phải chăng nghĩ nhiều, trên tông sư còn có một cái cấp bậc nữa hay sao?”

Phạm Bạch Hổ ngây người hồi lâu, năm chữ “tông sư của tông sư” lúc này đang vọng mãi trong đầu hắn, không cách nào ngừng nghĩ đến cái danh tự này.

“Các ngươi không biết cũng không có gì lạ, giang hồ bình thường hầu như không có lưu truyền qua…Vạn Long Quốc có tất cả 3 vị tông sư của tông sư, mà chúng ta gọi là Tam Tổ, Bắc Thiên Sơn Tổ - Tích Chiêu Binh, Vong Tình Lão Tổ - Phong Hư, Hắc Sát Minh Tổ - Quan Minh Sát!

Theo như lão phu được biết, Hắc Sát Minh Tổ Quan Minh Sát đã được Đông Kinh Vương chiều về dưới trướng bên mình.

Chúng ta nếu muốn thắng Đại hội lần này, đồng thời lật đổ Thượng Quan Nhạn thế lực, Nhất định phải mời đến Vong Tình Lão Tổ - người này lão phu sẽ tìm cách mời xuất sơn, thứ yếu chính là mời Dương lão thí chủ xuất thủ”

Tuệ Trung đại sư chỉ pháp tuôn ra kình lực, từng nét từng nét vẽ ra cả một bản đồ kế hoạch ra nền, từng điểm từng điểm chỉ định nước đi, người này cần chiêu mời dưới tay, kẻ nào cần đề phòng chú ý trong giang hồ.

“Sự tình không thể để lâu, Đại hội võ lâm cũng còn bao ngày nữa sẽ khởi tranh, phiền các vị trong đêm nay phải đi một chuyến…”

Phạm Bạch Hổ nhìn mọi người trong tự, thành khẩn hướng từng người nói.

Hắn và Tuệ Trung đại sư hiện tại vô pháp rời khỏi Tư Phúc Tự, chiêu an võ lâm cao thủ đành phải nhờ đến tam vị phó trụ trì và hai tên tuỳ tùng, danh sách chiêu an cũng không nhiều, đại hội võ lâm tụ họp hẳn không có vấn đề gì quá lớn.
***

Ấn Sơn phường thị, trong đêm hai cái dáng bóng người đứng tại tầng cao nhất trên Linh Anh phái lãnh sự quán.

“Phong cảnh thật tuyệt,….Nhưng mà vẫn chưa thoả mãn khẩu vị của chúng ta!”

Trung niên nam tử lưng choàng hắc sắc phi phong, ngắm nhìn chung quanh phường thị, hai mắt thất thần như đang đăm chiêu suy tính một cái gì đó.

“Thất thúc, ngũ sư thúc bế quan, ít nhất phải hai, ba hôm nữa mới có thể gặp mặt!”

Thanh niên áo lam đột nhiên từ bên trong mở cửa đi ra, khom mình hướng trung niên nam tử thông báo.

Nam tử trung niên và thanh niên áo lam nhìn nhau mỉm cười một tiếng, bọn hắn chính là Thiên Thuật Tường và Linh Anh phái tân tấn Trúc Cơ nhân Hải Vô Nhai.

“Làm phiền con rồi Vô Nhai!....A, nên nhớ con hiện tại là Linh Anh phái chưởng môn chi vị, những cái lễ nghi tiểu tiết cũng bỏ đi, xưng hô hai tiếng “Thất thúc”, ta liền vui rồi!”

Thiên Thuật Tường gật gù, lên tiếng nhắc nhở Hải Vô Nhải để ý phong thái của chưởng môn một phái.

Thiên Thuật Tường mặc dù trên dưới môn phái đảm nhiệm quản lý lâu năm, bất quá hắn tâm ý một mực vì môn phái phát triển lấy làm đại đạo, vì môn phái mà sinh cũng tận trung với môn phái cho đến diệt. Đó là nguyên tắc của hắn và cũng là lý do giải thích vì sao đảm nhiệm Linh Anh phái trên dưới nhưng lại không có chia bè kéo cánh, lạm dụng quyền lực cho mình.

“Thất thúc, con vẫn có điểm này chưa hiểu!”

Hải Vô Nhai đi đến bên cạnh Thiên Thuật Tường nhìn bao quát phường thị, nhau mắt nói.

“Chưa hiểu chuyện gì?”

“Vạn Long quốc, tam đại tu chân môn phái, Linh Anh phái chúng ta đứng vững hàng đầu, thậm chí nói lực áp cả hai đại môn phái còn lại không có gì là ngoa, từ Trúc Cơ kỳ tu sĩ số lượng hay chất lượng cả hai môn phái cộng lại cũng không bằng chúng ta…..

Dựa vào chúng ta năng lực đầy đủ nuốt lấy cả Ấn Sơn phường thị vào trong tay, cần gì phải phối hợp cùng hai đại môn phái còn lại chưởng khống?”

Hải Vô Nhai biểu lộ nghiêm túc hơn mọi người, trầm mặc một hồi nói ra.

“Khà khà!...con cho rằng mọi sự chúng ta làm đều là vì Ấn Sơn phường thị?

Việc này không đơn giản như con nghĩ, Muốn giải quyết không phải chị dựa vào sức trâu, sức kéo…

Mà còn là nhờ chỗ này và chỗ này nữa….”

Thiên Thuật Tường tay chỉ vào huyệt thái dương, tay chỉ vào lưỡi của mình, lơ là nhìn Hải Vô Nhai nói, đầy thâm ý.

“Nhị vị sư phụ của con hay là cả Linh Anh phái chúng ta có rất nhiều tham vọng, nhưng đừng nghĩ rằng không ai biết, trên có Thanh Dương tông dòm ngó, dưới có chư hầu khắp các quốc gia lân cận.

Cường lực nuốt Vạn Long quốc vào trong tay sẽ có lúc phản phệ, đánh rắng động cỏ, sẽ làm hỏng đại sự…làm việc lúc nào cũng phải cẩn trọng, suy đi tính lại, cũng như con vậy, thiếu chính là kinh nghiệm trên thương trường lẫn trí trường, muốn Linh Anh phái tồn tại, lưu truyền hậu thế, con phải khắc phục điểm thiếu sót này.

Thất thúc có thể vì con làm quân sư nhưng không thể theo con cả đời được, chính con phải trưởng thành.

Nhớ lấy đao của mình thì phải giấu trong vỏ không được dễ dàng rút ra, mà một khi đã rút đao tất phải giết người!”