Quân Lâm Nhị Thứ Nguyên

Chương 144: Trời đất này, không có bữa cơm trưa nào là miễn phí




Mái tóc lãng tử màu tím bạc, dung mạo tuấn mỹ bất phàm, đôi mắt màu hổ phách yêu dị, nụ cười tự tin và bình thản, khí chất cao quý lại thần bí. Chỉ vừa hiện thân, người vừa xuất hiện đã tỏa ra cảm giác tồn tại mang tính áp đảo.

“... Ye, Ye-nii!?”

“Ye... Ô oa ah ah ah ah ~~~~~.”

Vừa nhìn thấy bóng lưng của thiếu niên bước ra từ hư không, hai anh em Kojou và Nagisa, sau một vài giây ngốc trệ, đã lập tức gọi ra tính danh của người vừa đến.

Thậm chí Nagisa nhỏ, bởi vì đang trong cơn sợ hãi tới cùng cực, nên khi vừa nhìn thấy Ye Jian, cô bé đã lập tức bất chấp tất cả mọi thứ mà nhào vào trong lòng cậu để tìm kiếm sự an toàn, đồng thời khóc vô cùng thê thảm.

“Ye-chan... Là anh sao, Ye-chan! Ô ô ô... Anh tới cứu bọn em sao... Thật đáng sợ... Thú nhân kia thật đáng sợ... Oaaa ~~~~ Gajou-kun... Liana-jousan... Bọn họ... Bọn họ... Ô ô ô ô ~~~~~.”

“Ngoan! Không có việc gì rồi! Ông bố cà chớn kia của em vẫn còn sống, chỉ bị thương nhẹ thôi. Anh cứ ông ấy rồi. Ngoan, nín khóc nào!”

“A!? Thật... Thật vậy sao? Gajou-kun vẫn...?”

Hai mắt đẫm lệ mông lung, Nagisa nhỏ dùng đôi mắt đẫm lệ mà nhìn chằm chằm vào Ye Jian với vẻ hi vọng. Mãi tới khi Ye Jian cười gật đầu thì tiếng khóc lớn của cô bé mới dần chuyển thành tiếng nức nở.

“Ye-nii, anh... Tại sao anh lại...?”

Người vừa lên tiếng là Kojou, giọng cậu bé có chút lắp bắp vì quá mừng rỡ. Cũng khó trách! Ngay lúc nguy cấp nhất, lại thấy Ye Jian xuất hiện như một người anh hùng, Kojou nhỏ làm sao có thể không kích động cho được? Dù sao thì cậu bé cũng chỉ là một đứa trẻ mới vừa tốt nghiệp tiểu học xong.

Chỉ là kích động thì kích động, Kojou nhỏ vẫn tỉnh táo hơn em mình rất nhiều, cho nên cậu bé vẫn có chút tò mò về việc tại sao Ye Jian lại xuất hiện ở đây vào đúng lúc này.

“Mimori-nee nhờ vả anh tới đây để bảo về hai đứa. Ừ, thật có lỗi, anh tới hơi chậm.”

“A! Không! Không! Anh tới rất kịp lúc. Nếu như vừa rồi không nhớ có Ye-nii thì cha với tụi em đều đã sớm...” Nói tới đây, Kojou nhỏ dường như đột nhiên nhớ tới điều gì, gương mặt của cậu bé hiện lên vẻ lo lắng, rồi cậu bé nói: “Ye-nii! Liana-jousan... Chị ấy bị những thứ kia... Anh... Anh có thể cứu chị ấy không?”

Dường như không hề nghi ngờ nào về việc Ye Jian có thể cứu được Liana hay không, Kojou nhỏ chỉ bày tỏ sự lo lắng về việc không biết liệu Ye Jian có bằng lòng cứu Liana, một người không hề có chút quen biết nào với cậu hay không. Giống như rằng trong mắt cậu bé, vấn đề chỉ là Ye Jian có chịu cứu hay không mà thôi.

“Ye-chan, mau cứu... Liana-jousan... Vừa rồi nếu không có chị ấy bảo vệ, tụi em...” Tựa ở trong ngực của Ye Jian và nhận được cảm giác an bình, Nagisa nhỏ cũng dần lấy lại được bình tĩnh. Khi nghe được lời của anh trai, Nagisa nhỏ vội vàng ngẩng đầu lên và cầu xin Ye Jian, giọng cô bé vẫn còn nghẹn ngào.

“Cô nàng ma cà rồng đó gọi là Liana sao?”

Xoa xoa cái đầu nhỏ của Nagisa, Ye Jian nhìn về phía thiếu nữ ma cà rồng đang bị đám thây ma bao vây.

Dung mạo xinh đẹp và tinh mỹ vào lúc này đã hoàn toàn mất đi màu máu, quần áo mặc trên người cũng đã bị máu tươi nhuộm đỏ. Hơi thở yếu ớt cho thấy rằng hiện giờ, tình trạng của thiếu nữ đã khá là nguy kịch. Cũng dễ hiểu, dù sao thì bị một đống đạn trừ ma trực tiếp bắn xuyên qua cơ thể, coi như là ma cà rồng thì cũng phải trọng thương. Có thể nói rằng thiếu nữ còn sống được tới giờ cũng đã là một điều vô cùng may mắn.

Tất nhiên, càng may mắn hơn nữa là khi Ye Jian có mặt ở đây, đồng thời Nagisa nhỏ còn đang cầu xin cậu ra tay cứu thiếu nữ này. Với khả năng của cậu mà muốn cứu cô nàng ma cà rồng này, chỉ cần cô nàng này còn một hơi thì việc cứu chữa quả thật dễ như ăn cơm uống nước.

Bất quá, cậu muốn ra tay cứu người, thế nhưng có người lại không ưa thích việc đó lắm.

“Thằng ranh con ở đâu ra? Ngươi đã làm gì với đám xác sống của ta?” Thú nhân với thân hình cao gần 10m trừng đôi mắt to như chuông đồng của hắn, lớn tiếng chất vấn, cắt đứt cuộc đối thoại của ba người Ye Jian. Từ thái độ của hắn thì có thể thấy được là hắn đang rất phẫn nộ.

Cũng khó trách, thân là thành viên của bộ tộc tối cao là thú nhân (tự nhận), hơn nữa bản thân còn là thú nhân tối thượng vị có thể Thần Thú Hóa, Tử Hoàng Đệ Hazārofu có lý do để cao ngạo và tự cho là mình siêu phàm. Lòng tự tôn của hắn tuyệt đối cao hơn bất cứ thú nhân thượng vị nào.

Thế nhưng hiện giờ, một thằng ranh con loài người không biết chui từ đâu ra trực tiếp nhúng tay vào việc của hắn, dùng phương thức mà hắn không hiểu được khống chế xác sống của hắn, đồng thời còn làm lơ hắn, không để hắn vào trong mắt, trực tiếp gạt sự tồn tại của hắn qua một bên mà nói nói cười cười với hai đứa nhóc con loài người

Sỉ nhục! Đây là hành vi sỉ nhục và khiêu khích trắng trợn đối với Tử Hoàng Đệ là hắn.

Cho nên, Hazārofu phẫn nộ rồi. Hắn quyết định phải tóm lấy thằng ranh con loài người này và bóp nát từng mẩu xương trên người nó, rồi sau đó từ từ ăn tươi.
Nhưng mà, lại một lần nữa, Ye Jian lại làm lơ Hazārofu, trực tiếp bỏ ngoài tai tiếng gào thét chất vấn của hắn.

Sau khi sờ sờ cái đầu nhỏ của Nagisa, Ye Jian thậm chí không thèm liếc mắt nhìn Hazārofu lấy một cái mà trực tiếp đi về phía Liana.

“Cái gì!? Thằng ranh con!!! Dám bỏ qua ta ————”

Tiếng gào thét tựa như sấm rền khiến cho tòa bộ căn phòng đá đều bị lay động, khiến cho những vụn cát đá ở trên trần bị rớt xuống và rơi rải rác trên mặt đất phát ra tiếng ‘rào rào’.

Bất quá, tàn niệm, Ye Jian vẫn không thèm nghía hắn.

Bước qua những xác sống đã bị định cứng ngắc giữa không trung, Ye Jian bước nhẹ tới bên cạnh Liana và ngồi xổm xuống.

Lẳng lặng nhìn thiếu nữ trước mắt, Ye Jian nói: “Đối với hành vi thề sống chết cũng phải bảo vệ Nagisa và Kojou, ta cảm thấy mình cần phải nói một câu ‘cảm ơn’. Thế nhưng cô cũng hiểu, rằng người đã khiến cho cả hai lâm vào tình trạng nguy hiểm này chính là cô và con cáo già vô liêm sỉ kia, cho nên phần biết ơn đó vẫn chưa đủ để ta ra tay cứu cô.”

“Tôi... Hiểu... Nhưng tôi... Không muốn... Chết... Tôi vẫn chưa... Báo thù... Được... Cho... Phụ thân...” Bởi vì bị trọng thương, nên Liana cũng chỉ có thể dùng cách nói đứt quãng để biểu thị sự bất cam của mình.

“Cô nên hiểu, mặc dù Nagisa và Kojou đều cầu xin ta cứu cô, thế nhưng ta không có nghĩa vụ đó. Hành vi của cô chỉ khiến ta thừa nhận cô rằng cô là một kẻ dám làm dám chịu, không hơn. Cho nên, nếu muốn sống, vậy thì cô phải trả đủ giá cho mạng sống của mình. Nếu ta cứu cô, vậy từ nay về sau, mạng của cô là của ta, cô sẽ là nữ hầu riêng của ta. Như sự khoan dung của một người chủ, ta sẽ nhận lấy mối thù của cô và báo thù thay cho cô. Không cần hoài nghi năng lực của ta, vì ta có thể cứu cô, thì cũng có thể báo thù cho cô.”

Nghe được lời của Ye Jian, thiếu nữ ma cà rồng đang trọng thương bỗng đầy chật vật mà nở nụ cười vui vẻ.

“Cảm ơn... Tôi bằng lòng...”

Khá là ngoài ý muốn, Ye Jian đưa mắt nhìn kĩ thiếu nữ ma cà rồng trước mắt. Nguyên nhân mà thiếu nữ nói ‘cảm ơn’, Ye Jian hiểu rất rõ ràng.

Đây là một thiếu nữ có lòng tự trọng cực cao, thay vì nhận sự bố thí từ lòng thương hại, thiếu nữ càng cam tâm tình nguyện trả ra giá để nhận được thứ mình mong cầu, dù cái giá này cực đắt.

Lợi dụng Akatsuki Gajou, đồng thời không tiếc gây áp lực cho mặt trên để buộc những người đó phải đem Linh Môi là Nagisa đưa tới di tích này, cốt cũng là vì muốn tìm được đệ tứ chân tổ, từ đó thực hiện hành vi báo thù. Những cử chỉ đó của Liana đã cho thấy rằng quyết tâm báo thù của Liana đã trở nên thâm căn cố đế. Chỉ cần có thể trả được thù, thiếu nữ này có thể trả bất cứ cái giá nào.

Thế nhưng, điều đó không có nghĩa rằng thiếu nữ này là một kẻ không hề có nguyên tắc. Là một quý tộc ma cà rồng, sự cao ngạo và lòng tự trọng của Liana khiến cho cô không thể chấp nhận việc nhận bố thí từ người khác.

Cho nên, khi Ye Jian ra điều kiện với thiếu nữ, mặc dù thiếu nữ cũng cảm thấy điều kiện này quá khắt khe và khó có thể tiếp nhận, thế nhưng nó vẫn tốt hơn việc nhận sự xót thương từ người khác. Mặc dù thiếu nữ muốn sống để báo thù, thế nhưng sống nhờ ‘công sức’ của mình vẫn tốt hơn là sống nhờ sự bố thí.

Thiếu nữ ma cà rồng Liana • Caruana, chính là một ojou-sama cố chấp, quật cường nhưng chán nản như thế.

Thực ra thì trong lòng của Liana cũng đã hạ quyết tâm, nếu như mình có thể sống, nếu như có thể báo thù, đồng thời sau khi báo thù vẫn không chết, vậy thì nàng cam nguyện dâng hiến tất cả mọi thứ của mình, cho dù là thân thể, linh hồn hay tự tôn.

“Rống ————!!! Thằng ranh con chết tiệt! Ta muốn xé xác ngươi!!!!”

Đúng lúc này, tiếng rống của tên thú nhân vang lên, sự phẫn nộ của hắn vào lúc này đã hoàn toàn đạt tới giới hạn.

Ma lực tựa như những luồng khí đen bẩn thỉu điên cuồng mà phun ra từ tay phải của tên thú nhân. Giơ nắm tay lên và tung ra một quyền, cú đấm này của tên thú nhân nện xuống đất và tạo nên một cơn địa chấn giống như là vừa có một viên thiên thạch va chạm với mặt đất.

“OANH ——————!!!”

Toàn bộ di tích rung lên mãnh liệt. Lấy quả đấm của tên thú nhân làm trung tâm, một luồng quyền kình màu đen bùng lên, xé rách mặt đất và đánh về phía Ye Jian cùng Liana.

Vừa ra tay liền dùng toàn lực, có thể thấy được là quyết tâm giết chết Ye Jian của tên thú nhân cao tới mức nào.

Convert by: Strauss