Quân Lâm Nhị Thứ Nguyên

Chương 148: Thù hận




Tại Tây Âu, trong một lâu đài nằm giữa một thành phố dưới lòng đất.

Nơi này được gọi là lâu đài Hắc Ám, là trung tâm quyền lực thống trị tất cả các thế lực ngầm ở Tây Âu. Thành viên của Hắc Ám Bảo có tối thiểu 90% là ma tộc, đây cũng là một trong các nguyên nhân khiến Hắc Ám Bảo trở thành một trong các thế lực mạnh nhất trên thế giới.

Nói là ‘một trong các nguyên nhân’, là bởi vì vẫn còn một lý do khác để Lâu Đài Hắc Ám có thể được xem như là một trong các thế lực hùng mạnh nhất, đó là nó luôn là một trong các kẻ địch lớn nhất của giáo hội Tây Âu ngay trong địa bàn của giáo hội Tây Âu, mà giáo hội Tâu Âu lại chẳng làm gì được nó.

Hiện tại, ở nơi được xem là trung tâm quyền lực của thế giới ngầm Tây Âu, chủ nhân của Lâu Đài Hắc Ám đang lẳng lặng tựa trên giường mình, nghe tiếng gào rú đầy áp lực phát ra từ điện thoại, vẻ mặt của nàng đầy vẻ đùa cợt.

『 Queen! Bất luận như thế nào, ngài cũng phải cho tôi một câu trả lời thỏa đáng về chuyện này! Tại sao? Tại sao con của tôi lại chết tại Malta? Lúc trước chẳng phải nó theo chân queen gia nhập vào tổ chức nhỏ kia sao? Tại sao nó lại bị giết!? 』

Giọng nói đầy vẻ áp bức của một người trung niên vang lên từ trong chiếc điện thoại. Sự phẫn nộ vì mất con đã khiến hắn không thể nào giữ được bình tĩnh. Bất quá, bởi vì đối tượng mà hắn đang nói chuyện lại là chủ nhân của toàn bộ thế giới ngầm Tây Âu nên hắn vẫn không dám càn rỡ, dù rằng chính bản thân hắn cũng là thủ lĩnh của một trong các thế lực lớn của thế giới ngầm Tây Âu với danh hiệu ‘thân vương’.

“Ngươi đang chất vấn ta sao?”

Ngữ khí rất là bình tĩnh, nhưng lại khiến cho người nghe cảm thấy vô cùng quả quyết.

Câu nói của vị nữ hoàng vừa dứt thì ngay lập tức, tiếng của người trung niên lại vang lên, chỉ là lần này, giọng nói lại đầy vẻ kinh hoảng.

『 Không! Không dám! Tôi chỉ là... Tôi chỉ là quá bi thống vì mất con, cảm xúc có chút bất ổn. Mong queen thông cảm. 』

“Vậy sao? Ta còn tưởng rằng ngươi đang trách ta vì không thể chăm sóc tốt cho đứa con riêng đó của ngươi chứ.”

『 Không! Không! Không! Thuộc hạ tuyệt đối không dám! Ngài thế nhưng là vị vua chí cao vô thượng của tộc thú nhân chúng ta. Nếu ai dám bất kính với ngài, tôi sẽ là người đầu tiên dẫn đầu tộc người sói đi lấy đầu của hắn. 』

Nghe được lời nịnh nọt của người trung niên, chủ nhân của Lâu Đài Hắc Ám lộ ra vẻ đùa cợt xen lẫn chán ghét: “Vậy sao? Ha ha! Được! Nể mặt việc ngươi trung thành như vậy, ta cũng hơi tiết lộ cho ngươi một chút thông tin đi.”

Đây rõ ràng là sự bố thí, thế nhưng người trung niên ở đầu dây điện thoại bên kia lại không thể không thể hiện ‘lòng biết ơn’.

“Uh, về đứa con riêng đó của ngươi... Hắn bị một attack mage nhân loại gọi là Ye Jian giết chết. Không chỉ có con của ngươi, mà cả phân thân rối của ta cũng bị hắn phá hủy.”

Khi nói ra những lời này, gương mặt của chủ nhân Lâu Đài Hắc Ám hiện lên một nụ cười mỹ diễm vui vẻ tựa như hoa anh túc.

『 Cái...!? Sao có thể? Attack mage loài người!? Điều này làm sao có thể? Ngay cả phân thân của ngài... 』

Sự chấn động không gì sánh nổi toát ra từ trong giọng nói của người trung niên, nhưng đây lại là phản ứng như trong dự đoán của vị nữ hoàng.

Khóe miệng nhếch lên một đường cong, âm thanh dễ nghe lại vang lên: “Tin tức cụ thể ra sao, ta sẽ để cho thủ hạ truyền cho ngươi. Muốn đi báo thù, ta cũng không cản. Nếu ngươi có thể làm được, vậy hãy làm đi. Tốt nhất là trước khi giết hắn có thể dằn vặt hắn lâu một chút. Tội dám phá hư con rối của ta, không thể bỏ qua một cách dễ dàng.”

『 Xin yên tâm, bệ hạ! Là thân vương dưới trướng của ngài, vì vinh quang của tộc thú nhân, còn có thù hận của con trai tôi, tôi nhất định sẽ giết hắn. Lần này, tôi sẽ đích thân ra tay. Hừ! Chỉ là một attack mage loài người, vậy mà lại dám xúc phạm thánh uy của bệ hạ. Hắn nhất định sẽ phải chết không chỗ chôn thây. 』

Giọng nói đầy thù hận, đủ để thể hiện nỗi căm hận của người trung niên với Ye Jian.
Người khác có lẽ không hiểu, thế nhưng chủ nhân của Lâu Đài Hắc Ám lại rất rõ ràng. Đứa con riêng kia, mặc dù bị gọi là con riêng, thế nhưng thiên phú của hắn lại là xuất sắc nhất trong số tất cả các con nối dõi mà người trung niên có. Nếu như không phải là vì gặp phải thiếu niên loài người kia, vậy thì nói không chừng trong tương lai, kẻ kế thừa ghế tộc trưởng của tộc người sói có hơn 90% là hắn.

Thế nhưng, sự thật lại rất tàn khốc. Từ khi thua trong tay Ye Jian, nữ hoàng cũng đã sớm dự liệu được cái chết của Hazārofu. Ngay cả nàng cũng phải khó khăn lắm mới có thể bình yên chạy được khỏi tay thiếu niên kia, huống hồ gì là Hazārofu? Nếu hắn có thể hoàn toàn trưởng thành và sở hữu sức mạnh đỉnh cao của bản thân, vậy thì phỏng chừng còn có một tí hi vọng sống sót, còn hiện tại, chết cũng là chuyện dễ hiểu.

Về việc tại sao nàng lại đem tin tức này nói cho người thân vương cũng rất đơn giản, đó là vì nàng muốn mượn đao giết người, bài trừ dị kỉ. Đồng thời, nàng cũng muốn mượn tay người thân vương để có thể khai thác được thêm những bí mật của người thiếu niên kia. Chuyện một ná hai chim như vậy, nàng sao có thể bỏ qua chứ?

Thân là chúa tể trong bóng tối của toàn bộ tộc thú nhân tại Tây Âu, trong tương lai còn có thể là vị vua duy nhất của tộc thú nhân trên toàn thế giới, tâm trí và thủ đoạn của nàng tuyệt đối không tầm thường. Thậm chí lúc này, nàng còn có thể đoán được là kẻ đang ở đầu dây bên kia hẳn không phải chỉ đang hận Ye Jian, mà ngay cả nàng cũng bị hắn hận tới không thể uống máu ăn thịt. Thế nhưng, ai bảo quyền lực, thế lực và sức mạnh của nàng lớn hơn hắn đây?

“Ngươi cũng đừng để ta thất vọng nha... Nếu như ngươi có thể sống được tới cuối cùng, vậy thì dù ngươi hận ta, cho ngươi làm ‘King’ cũng không phải là không thể. Dù sao, huyết thống của bộ tộc ngươi, cộng với dòng máu vĩ đại của tổ tiên ta, con của chúng ta thậm chí có thể siêu việt primogenitor, trở thành ‘thần’ thực sự...”

Âm thanh sâu kín khẽ vang lên rồi biến mất. Nơi sâu nhất trong Lâu Đài Hắc Ám lại một lần nữa trở nên tĩnh mịch, không nổi lên chút gợn sóng.

Hiện tại, nàng cần phải để dành tinh lực cho huyết thống cùng với việc giác tỉnh. Thực lực của nàng lúc này mặc dù có thể áp chế được tất cả các thú nhân khác, thế nhưng lại không thể thắng được primogenitor của tộc ma cà rồng.

Cùng lúc đó, ở bên kia, trên tầng cao nhất của một tòa building 100 tầng, khu vực mà chỉ có những người quyền quý nhất của Tây Âu mới có thể bước vào ————

Người trung niên vừa nói chuyện với vị nữ hoàng, vị khách quen của nơi này, hiện tại đang phát cuồng mà gầm thét: “Nhân loại đáng chết!!! Dám giết con của ta! Ta nhất định sẽ bắt ngươi phải trả cái giá lớn gấp trăm ngàn lần! Hậu duệ của tộc ma sói viễn cổ tuyệt đối không cho phép người ngoài khiêu khích, ta nhất định sẽ giết ngươi!!!!!! Con ta, con ta...!!” Nói tới cuối cùng, giọng của người đàn ông trung niên trở nên bi thống.

Thân là thành viên của tộc người sói được xem như là vương tộc của tộc thú nhân, năng lực sinh sản của hắn xưa nay đương nhiên là không kém. Con cái của hắn, tuyệt đối đủ để tạo thành một đại đội (70 – 200 người). Toàn bộ Tây Âu, rất nhiều công chúa, đại tiểu thư, và những nữ nhân có huyết mạch ưu tú nhất đều bị hắn nhúm chàm; Số nữ nhân bị hắn phá thân tuyệt đối là nhiều không đếm hết.

Con cái nhiều tới những hơn một trăm mấy chục đứa là thế, thế nhưng điều kỳ lạ là số con cái có thể kế thừa sức mạnh của hắn và huyết mạch của tộc người sói không hiểu vì sao lại ít tới thương cảm, tối đa cũng chỉ có hai ba đứa như vậy, mà cũng chỉ mạnh hơn người sói bình thường có một chút.

Hơn trăm đứa con, vậy mà lại chẳng có đứa nào đạt tới yêu cầu của hắn.

Đối mặt với tình huống đó, người đàn ông trung niên càng thêm điên cuồng trong việc săn bắt nữ nhân cao cấp của Tây Âu, thậm chí hắn còn vươn tay tới những khu vực khác.

Nhưng mười mấy năm qua, kết quả vẫn chẳng khác gì, mãi cho đến tận một ngày, do trời xui đất khiến, hắn say rượu rồi cưỡng gian một nữ bộc đê tiện tộc người chó trong biệt thự.

Vốn dĩ cảm thấy sỉ nhục vì điều này, hắn còn định xử tử nữ bộc đó, ấy vậy mà cuối cùng, nữ bộc đê tiện đó lại sinh cho hắn một đứa con bảo bối.

Mặc dù hình hài của nó xấu xí, đồng thời nó cũng chẳng có chút khí chất cao quý nào của tộc người sói, thế nhưng đứa con riêng này lại kế thừa một lượng lớn huyết thống tinh khiết của tộc ma sói. Khi đó, hắn thậm chí còn nghĩ rằng không biết liệu khi hoàn toàn trưởng thành, đứa con này có thể đạt tới cấp ‘phản tổ’ hay không?

Đặt quá nhiều hi vọng vào đứa con, hắn muốn dành cho con mình sự đào tạo và rèn luyện lớn nhất. Cho nên, hắn không tiếc trả một cái giá lớn, để cho con của mình được an trí bên cạnh nữ hoàng.

Nhưng vừa rồi, hắn cảm nhận được con của mình đã chết. Đã chết! Hơn nữa còn chết trong tình trạng đã sử dụng kỹ năng thiên phú tối cao của tộc ma sói.

Kết quả này, hắn làm sao có thể chịu được? Hắn muốn trả thù. Trả thù!!! Không tiếc bất cứ giá nào cũng phải trả thù!!!

“Ye —— Ji —— An ——!!! Còn có ngươi, Phillips! Ngươi cũng trốn không thoát ————!! Chờ tới khi ta thành công đạt tới cảnh giới ‘Phản Tổ’...”

Convert by: Strauss