Quân Lâm Nhị Thứ Nguyên

Chương 149: Khiêu khích!




Bước ra khỏi kết giới đã bị đóng băng, cả Nagisa, Kojou, lẫn Liana đều không nhịn được mà đưa ánh mắt của mình về phía núi băng gần đó. Ở bên trong, thiếu nữ với gương mặt mộng ảo tựa như yêu tinh vẫn đang nằm lẳng lặng, cứ như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

“... Ye, Ye-chan, em cảm giác được là, nàng, dường như rất tức giận.”

Tròng mắt màu đen hơi trở nên thất thần, miko nhỏ với mái tóc đuôi ngựa dài đến thắt lưng khẽ nỉ non như đang muốn tố gửi điều gì đó. Là đang thay nàng công chúa trong linh cữu truyền đạt sự bất mãn sao?

“Ừ, tức giận cũng là bình thường. Đổi lại là ai, bị một đám khách không mời đột nhiên xông vào trong phòng ngủ của mình, đánh nhau rồi đập phá lung tung thì cũng đều sẽ tức giận.” Sờ lên cái đầu nhỏ của Nagisa, Ye Jian giống như đang nói giỡn mà đáp lại.

“Không, không phải! Ye-chan. Nàng... Nàng ———— ô oa ah ~~~ đầu đau quá ~~~ ô ô ô ~~~.” Đột nhiên, miko nhỏ chợt ôm đầu rên rỉ.

“Nagisa!? Ye-nii...”

“Không sao! Có anh ở đây!” Lên tiếng trấn an Kojou, sau đó Ye Jian lập tức đặt tay lên trán Nagisa. Sức mạnh tinh thần tràn ra, rồi truyền vào trong đầu của miko nhỏ.

“Hừ!”

Ý lạnh thấu xương, dù là ở trong mảnh trời đất tràn đầy băng giá này cũng vẫn rõ ràng như vậy.

Ye Jian vừa ra tay, cảm giác đau đớn của Nagisa dường như bắt đầu ngừng lại. Cô bé không kêu đau nữa, và tròng đen vốn hơi khuếch tán cũng bắt đầu khôi phục lại như cũ.

“Không sao chứ, Nagisa-chan?”

Gương mặt hơi có chút tái nhợt hiện lên một tia đỏ ửng nhàn nhạt. Nụ cười trong sáng lại trở về với Nagisa, cô bé cười đáp: “Uh, chỉ là vẫn hơi chóng mặt một chút. Cảm ơn, Ye-chan!”

Duỗi tay mà xoa những giọt mồ hôi đọng trên trán của Nagisa, Ye Jian đưa ánh mắt của mình về phía thiếu nữ đang nằm trong quan tài băng.

“Avrora sao? Cái tên này rất không tồi! Chỉ là, dường như công chúa điện hạ của chúng ta hơi tùy hứng quá.” Đôi mắt màu hổ phách lóe lên những tia sáng yêu dị, rồi bất chợt, khí chất trên người Ye Jian chợt có sự thay đổi lớn.

Nếu như trước kia, cậu là một mỹ thiếu niên bình dị và gần gũi, vậy thì lúc này, cậu là hoàng tử yêu ma lạnh lùng, tàn khốc, và cao quý.

“Ye...”

Thấy khí thế trên người Ye Jian thay đổi, người đầu tiên nhịn không được mà mở miệng trước chính là Liana. Mục đích của cô khi tới đây, tất cả kế hoạch mà cô đã chuẩn bị, toàn bộ đều là vì thiếu nữ đang nằm trong chiếc quan tài băng trước mặt; Vì thế, đối với sự thay đổi của Ye Jian, Liana cảm thấy rất lo lắng.

“Yên tâm, thịnh yến của Đệ Tứ Chân Tổ vẫn chưa bắt đầu, ta sao có thể tổn thương công chúa điện hạ của chúng ta? Thế nhưng, điều đó không có nghĩa là ta sẽ nuông chiều nàng. Dù có là công chúa đi nữa, thế nhưng nếu quá bốc đồng và điêu ngoa thì cũng vẫn khiến cho người ta cảm thấy khó chịu. Cho nên... Các ngươi lùi về sau trước đi, càng xa càng tốt.”

Giọng nói bá đạo không cho phép bất cứ ai xía vào của thiếu niên khiến Liana buộc phải câm miệng. Hiện giờ, cô đã không còn tự do mà là nữ hầu thuộc về thiếu niên trước mắt.

Mặc dù Ye Jian đã cho thấy rằng mình là một chủ nhân biết bao dung, thế nhưng điều đó không phải là lý do để cho nàng được phép hỗn xược mà yêu cầu chủ nhân thỏa mãn mọi nguyện vọng của mình. Là một quý tộc, hoặc nên nói từng là một quý tộc, thiếu nữ có đủ giáo dưỡng và thông minh để hiểu được chuyện đó.

Vì thế, khi thiếu niên đã bày tỏ thái độ, Liana cũng chỉ có thể nhượng bộ vâng theo.

Dù sao thì tối thiểu, thiếu niên đã đưa ra giao ước rằng sẽ báo thù cho nàng, vậy là đủ rồi. Nếu nguyện vọng này có thể đạt thành, vậy thì primogenitor đệ tứ hay bất cứ thứ gì đi nữa cũng không còn gì là quan trọng. Sự chấp nhất của Liana với đệ tứ chân tổ đã không còn mãnh liệt như trước.

Về phần hai anh em Kojou với Nagisa thì cũng đã sớm ngoan ngoãn lùi về sau theo lời của Ye Jian. Dù sao cả hai không có chấp nhất gì với đệ tứ chân tổ, nên cả hai không có lý do gì để chần chừ hay cãi lời nii-chan của mình.

Bởi vì có phép thuật của Ye Jian giúp giữ ấm, nên cả hai có thể hoàn toàn yên tâm lùi ra xa mà không cần lo lắng hơi lạnh ở xung quanh.

Về việc lo lắng cho Ye Jian hay không thì... Hoàn toàn không có, bởi ở trong lòng của cả hai, hình tượng của Ye Jian thật sự quá cao lớn, hầu như đã tới mức không gì làm không được.

Chờ tới khi cả ba người đã lùi ra xa, Ye Jian mới bố trí một kết giới phòng ngự cho cả ba, rồi sau đó cậu quay đầu lại nhìn về phía tế đàn.

“Nghe được lời của ta chứ, Avrora, cùng với, đệ tứ chân tổ?”
Ye Jian cất giọng hỏi, và đương nhiên, thiếu nữ nằm trong băng quan vẫn không có chút phản ứng nào, thậm chí ngay cả một chút rung động nhỏ bé nhất cũng không có.

“À, không có phản ứng cũng không sao, dù sao thì tiếp đó ta cũng sẽ đánh thức cô. Ta nghĩ một ma cà rồng như cô, cho dù chỉ là tố thể của Primogenitor thì cũng vẫn có sự khát vọng đối với máu tươi, đúng không? Dòng máu càng cao cấp thì càng khiến cô thèm khát, đồng thời cũng sẽ cung cấp cho cô sức mạnh lớn hơn, giống như thế này, phải không?”

Vừa nói, Ye Jian vừa vận chuyển linh lực trong cơ thể và ép ra một giọt máu. Một giọt máu màu đỏ với đầy vẻ thần bí nhanh chóng bị ép ra và xuất hiện trên đầu ngón tay của Ye Jian.

Quả nhiên, ngay giọt máu đỏ hồng này vừa xuất hiện trên đầu ngón tay của Ye Jian, thì thiếu nữ trong quan tài băng lập tức truyền ra dao động tinh thần vô cùng mãnh liệt.

Không thể mở miệng lên tiếng, thiếu nữ chỉ có thể thông qua dao động tinh thần để biểu đạt ý của mình một cách mơ hồ.

[ Dâng máu tươi của nhữ lên cho ta, ta có thể ban cho nhữ sự sống vĩnh hằng... ]

Dao động phát ra đại khái là có ý này, trừ điều đó ra, còn có một tia khát vọng không thể đè nén được.

“Chà chà, xem ra công chúa điện hạ của chúng ta rất biết hàng, thế nhưng, ‘sự sống vĩnh hằng’ ? Đối với các cô, đây chẳng qua chỉ là một lời nguyền vĩnh viễn không thể trốn thoát chứ? Lấy nguyền rủa để đổi giọt máu thần linh quý giá này, cô xem ta như đứa ngốc sao?”

Ye Jian nói xong, thiếu nữ trong quan tài băng không lập tức đưa ra sự phản hồi. Phải qua gần vài chục giây sau, thiếu nữ mới lại một lần nữa phát ra dao động tinh thần.

[ Nếu vậy, nhân loại tham lam, nhữ mong muốn, là vật gì... ]

“Rất đơn giản! Những thứ như sự vĩnh hằng hay sức mạnh đều không phải là thứ ta mong muốn, hoặc nên nói rằng cô không thể thỏa mãn được ta. Cho nên, thứ ta muốn chỉ có một, đó chính là ———— Cô!”

Dường như không hiểu được ý của Ye Jian, dao động truyền lại từ thiếu nữ biểu thị ra sự tò mò không thể giải thích được.

“Được rồi, vậy ta sẽ nói rõ ràng hơn. Thứ ta cần chính là cô, ‘Avrora’! Ta muốn cứu cô thoát khỏi sự trống vắng và cô độc, sau đó để cho cô có thể sống một cuộc sống hạnh phúc không buồn không lo. Thiếu nữ, theo ta đi!”

Lời tỏ tình ngang nhiên đầy can đảm khiến cho thiếu nữ lại một lần nữa lâm vào yên lặng.

Rồi một lúc lâu sau, thiếu nữ đáp lại với sự trào phúng ngoài dự đoán.

[ Nhân loại ngu si, chỉ bằng nhữ sao? ]

Ngữ khí cùng độ dao động hoàn toàn thay đổi, cứ như là đổi một người. Dao động phát ra từ trên người thiếu nữ mang theo địch ý mãnh liệt.

Đối với thái độ này của công chúa điện hạ, Ye Jian mỉm cười, đôi mắt của cậu bắn ra vẻ hung hăng, phách lối và tự tin đến cùng cực. Lại lên tiếng, chỉ là lúc này, giọng của thiếu niên trở nên khinh thường và càn quấy: “Không tin? Vậy tại sao ngươi lại thèm khát máu của ta đến như vậy? Thiếu nữ ơ, dù mi có là đệ tứ chân tổ đi nữa, nhưng vào lúc này, mi tối đa cũng chỉ là một tàn thứ phẩm mà thôi. Ta hỏi mi, rằng từ khi bị chế tạo đến bây giờ, chẳng lẽ mi chưa hề có chút dục vọng cá nhân nào sao? Mi chỉ muốn tiếp tục đi trên con đường mà người khác đã định cho mi?”



“Nhưng vẫn tốt hơn một tàn thứ phẩm như mi rất nhiều! Chân tổ mà chỉ có thể trốn trong người của tố thể, thậm chí ngay cả tên cũng phải mượn của tố thể, xem như là chân tổ kiểu gì chứ?”

Ầm ầm ——————!!!!!

Tiếng nổ vang vọng phát ra như muốn đáp lại lời khiêu khích của Ye Jian. Là ma cà rồng mạnh nhất trên đời, sự cao ngạo của primogenitor đệ tứ là không gì sánh nổi.

Chẳng qua chỉ là một nhân loại, chẳng qua chỉ là một tế phẩm, từ khi nào mà dám kiêu ngạo như vậy rồi? Nhất là ở trước mặt của đệ tứ chân tổ?

Chiếc linh cữu được tạo ra từ lớp băng giá ngàn năm lập tức vỡ toang ra một khe nứt lớn, và một ma lực khổng lồ phô thiên cái địa lập tức phun ra từ trong khe nứt.

Nguồn sức mạnh mà Hazārofu đã thể hiện trước đó, nếu phải so với nguồn sức mạnh này, chỉ có thể nói là con nít mới tập đi.

Convert by: Strauss