Quân Lâm Nhị Thứ Nguyên

Chương 156: Gián điệp, kiểm kê thu hoạch




“Ye-nii, đây là khoe khoang! Trần trụi khoe khoang! Tại sao tụi em ngay cả một miếng chocolate tình bạn cũng không nhận được, mà Ye-nii lại có thể nhận được nhiều như vậy?! Aaaaaa!!”

“Đúng đó! Đúng đó! Tại sao lại có thể như vậy?? Tại sao lại có ngày valentine?? Tại sao lại có cái ngày để mỗi năm tụi này đều phải thống khổ như vầy? Trời ơi, làm ơn ban cho tụi con một hot girl đi!!!”

“Bớt ở đó mà sói tru đi! Chẳng phải chú mày vừa mới nhận được chocolate của Kono-chan lớp kế bên sao? Đồ phản bội!”

“Cái gì? Cái gì? Ông dám phản bội tụi này như vậy? Dám đào ngũ mà không báo trước với tụi này như vậy hả? Giờ còn dám ở đây mà sói tru? Tụi bay, đánh nó!”

“Ê! Này! Chờ... Chờ một chút! Chuyện đó là có nguyên nhân ———— AAAAAAAA!!!!!!”

Áp dụng nguyên tắc ‘nhiều lời vô ích, làm trước rồi nói’, cùng với ‘tức giận mà không tìm nơi trút giận là ngớ ngẩn’, một đám nam sinh cùng nhau xúm lại, và sân vận động lập tức vang lên một tiếng sói tru tê tâm liệt phế, nghe vô cùng thê thảm.

Đương nhiên, cũng không phải là tất cả nam sinh đều tham dự vào việc này, tối thiểu thì hiện tại vẫn còn có hai nam sinh không như vậy mà cùng ngồi bên dưới giỏ bóng rổ, tựa như hai hảo cơ hữu, cười cười mà nhìn cảnh tượng diễn ra trên sân.

“Kojou, nói tới chocolate, năm nay vẫn là ‘bội thu’ sao?” Nhìn cảnh tượng trong sân, thiếu niên với chiếc tai nghe cỡ lớn trên cổ quay lại nói với bạn mình, vẻ mặt trêu ghẹo đầy vẻ xấu xa.

“Tối thiểu thì của Nagisa với mẹ là không từ chối được. Haizz... Thật là phiền toái, vừa tới ngày này thì bọn họ cứ như biến thành sói đói vậy. Làm tớ không cũng có cách nào chơi bóng rổ được!” Nhìn các đội viên bóng rổ đang loạn xì ngầu ở dưới sân, đồng thời nghe được bạn mình nói như vậy, vẻ mặt của thiếu niên gọi là Kojou hiện rõ vẻ bất đắc dĩ.

“Thôi đi! Đó là do cậu no nên không thèm lo thằng chết đói. Cậu tưởng ai cũng như cậu sao? Chơi bóng rổ tốt, còn bảnh trai; Hôm nay tối thiểu cũng có hơn 10 fan nữ tặng chocolate cho cậu rồi chứ? Mà cũng phục cậu thật đó, nhiều người tặng chocolate cho cậu như vậy mà cậu từ chối hết luôn! Rõ ràng là thanh xuân chính trực mà lại không có chút hứng thú nào với nữ sinh, nè, nói thiệt đi, có phải là cậu BL thiệt giống như người ta đồn không?”

“Nói cứ như là chuyện này chẳng liên quan gì tới cậu ấy? Nếu tớ BL vậy đối tượng tớ BL là ai? Gần đây hình như chỉ có mình cậu đi chung với tớ như hình với bóng đi? Vậy là cậu cũng BL luôn đúng không, Yaze Motoki?” Nhếch miệng, Kojou chả thèm để ý vẻ mặt xấu xa của bạn mình mà trực tiếp phản pháo.

“Đúng! Cho nên nhờ ơn của cậu, tớ cũng bị không ít người đồn là chuẩn bị BL với cậu luôn rồi. Khỉ gió!”

“A ha, nếu vậy thì thật xin lỗi à.” Bó tay mà đáp lại một câu, sau đó Kojou trực tiếp bỏ qua Motoki mà cầm lấy trái bóng rổ rồi bước về phía sân bóng.

“Này, có luyện thì cũng không cần quá mức như vậy chứ? Không phải huấn luyện viên cho nghỉ xả hơi 15 phút sao? Giờ mới qua có năm phút, cậu vào sân làm gì, Kojou?”

“Hết học kỳ này là tới thi cao trung rồi. Tranh thủ lúc mới vào học kỳ mới, mọi người còn buông lỏng, tụi mình luyện nhiều hơn một chút. Mặc dù ở khối trung học bên này thì tụi mình là vô địch, nhưng nếu phải đối mặt với các sempai khối cấp ba có thể lực mạnh hơn chúng ta, vậy thì chưa chắc.”

Hoàn toàn không thèm để ý sự ngăn cản của bạn mình, Kojou vừa nói vừa bước vào sân rồi tự mình luyện tập với trái bóng.

“Cậu đúng là... Coi bộ thế giới trong mắt cậu cũng chỉ còn có trái bóng thôi.” Thấy bạn mình như vậy, Motoki cũng chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ, rồi cũng đứng lên mà đi vào sân theo. Tùy tiện dùng chân mà móc lấy một trái banh, Motoki bước vào sân rồi ‘thuận miệng’ hỏi: “Đúng rồi, tớ nhớ cậu có từng nói là trình độ bóng rổ hiện giờ của cậu đều là nhờ có Ye-nii chỉ đạo đúng không?”

“Ờ! Đúng vậy! Kỹ thuật chơi bóng rổ của Ye-nii tuyệt đối là không chê vào đâu được. Mấy cầu thủ nổi tiếng nhất trên thế giới hiện giờ, tớ cảm thấy cũng không bằng được một nửa của Ye-nii.” Nhắc tới chuyện này, Kojou lập tức liền trở nên hưng phấn, “Hồi trước khi mà tớ còn chưa chuyển tới đảo Itogami, nhờ có mẹ nên tớ với Nagisa mới gặp phải Ye-nii. Trái bóng rổ ‘S’ siêu hiếm mà tớ trân tàng ở trong phòng chính là quà gặp mặt mà khi đó Ye-nii đã tặng cho tớ đó.”

“Ậy, Ye-nii thật sự lợi hại như vậy? Mặc dù tớ cũng nghe nói Ye-nii là attack mage ẩn nấp ở trong trường chúng ta, nhưng mà chơi bóng rổ chính quy hình như không có cách để dùng ma lực nha?”

“Xì! Ye-nii mà còn cần dùng cách đó để ăn gian sao? Coi như chấp một tay, Ye-nii cũng có thể đem cả đội bóng rổ của tụi mình quay như dế. Bữa nào có cơ hội, tớ sẽ cho cậu thấy một chút. Tới lúc đó là biết!” Nghe được câu hỏi đầy vẻ không tín nhiệm của Motoki, Kojou hơi bất mãn mà trả lời.

Phải biết Ye-nii mà Kojou đang nói chính là người mà cậu sùng bái nhất trong đời, không phải là một trong số, mà là ‘nhất’, duy ‘nhất’. Coi như Motoki có là bạn thân của cậu đi nữa thì cậu cũng vẫn không cho phép nói Ye-nii như vậy.

May mà người vừa nói là Motoki, chứ nếu mà là người khác, phỏng chừng là cậu sẽ tuyệt giao với đối phương ngay lập tức.
Trước chưa nói tới năng lực của Ye-nii, chỉ nói riêng việc tình nghĩa giữa đôi bên và việc Ye-nii đã từng cứu cậu lẫn em gái cậu... À quên, còn ông bố khốn kiếp của cậu nữa, chẳng có lý do gì để Kojou không sùng bái ‘Ye-nii’ trong miệng của cậu cả. Nhớ lần trước, cụ thể là học kỳ trước, có một học sinh mới chuyển tới lớp của cậu, không biết vì lý do gì mà âm thầm chửi bới Ye-nii và để cậu nghe được.

Không hề chần chừ, Kojou lập tức nổi nóng mà đem đối phương đánh tới gần chết, phải vào bệnh viện nằm gần một tuần mới trở ra. Về sau, chuyện này bị đưa ra ánh sáng, đối phương từ thân phận người bị hại, trực tiếp chuyển thành đối tượng bị toàn trường từ học sinh đến giáo viên tẩy chay, kết quả là sau đó người này đã phải chuyển trường, vì học không nổi.

Motoki, sau khi nghe bạn mình nói như vậy, thì lập tức hiểu được là mình lỡ lời, cho nên cậu vội cười ha hả mà bào chữa: “Không phải! Ý tớ không phải vậy. Tớ cũng đang chỉ tò mò thôi, dù sao Ye-nii cũng là thần tượng của toàn bộ con trai trong trường chúng ta, chỉ là tớ một mực vẫn không có cơ hội được quan sát Ye-nii chơi bóng nên mới đoán mò tí. Được rồi, không nói chuyện đó. Nè, Kojou, cậu thân với Ye-nii như vậy, cho tớ hỏi là cậu có biết bí mật gì của Ye-nii không? Ví dụ như là làm attack mage gì đấy. Tụi mình là bạn thân, nói chuyện này với nhau chắc không ảnh hưởng gì chứ?”

“Chuyện này...”

Đột nhiên bị hỏi tới vấn đề mang tính cần bảo mật như vậy, Kojou cũng hơi do dự. Bất quá, nghĩ tới việc Motoki dù sao cũng là bạn chí cốt của mình, hơn nữa Ye-nii cũng chưa bao giờ yêu cầu mình phải giữ bí mật, vậy chắc hơi lộ ra một tí cũng không có vấn đề gì đi?

“Cụ thể thì tớ cũng không rõ lắm, chỉ biết là Ye-nii rất lợi hại.”

“Híc, hết rồi?”

Thấy Kojou gật đầu, Motoki ủ rũ mà xệ vai xuống, việc thăm dò với điều tra lại thất bại nữa rồi.

Hiện tại, cậu cũng rất hoài nghi việc ông anh trai ‘rất có năng lực’ của mình, để cho mình tiếp cận hai anh em nhà Akatsuki nhằm điều tra về ‘người kia’ liệu có đúng hay không.

––––––––– phân cách tuyến –––––––––

“Đây là Kanon, đây là Nagisa, đây là Asagi, đây là Yuuma... Ừm, của Mimori với Julia cũng đã ‘ăn’ rồi, bây giờ chỉ còn có Natsuki-chan với Yukari là không có thu được thôi. Yukari thì phỏng chừng là không thể nào, còn Natsuki-chan... Hay ~~ Với tính cách của Natsuki-chan, phỏng chừng nếu như mình không chủ động thì đời này cũng đừng có mơ mà nhận được.”

Về đến nhà, Ye Jian lấy những hộp quà đặc biệt nhất ra, một bên vừa tháo chúng ra vừa âm thầm kiểm kê, sau đó thở dài.

Sau một ngày điên cuồng thu quà tặng, Ye Jian rốt cục cũng có thời gian rảnh để chạy tới phòng nghiên cứu thuộc công ty chi nhánh của MAR tại đảo Itogami, dĩ nhiên, thứ mà cậu nhận được từ Mimori không thể nào là chocolate.

Giống với Julia, thứ Mimori tặng cậu là một thứ khác, chỉ có điều Mimori càng thêm lớn mật cũng càng thêm triệt để. Nếu không phải là vì Ye Jian sợ về trễ sẽ có chuyện thì hôm nay, cậu tuyệt đối sẽ qua đêm ở đó.

Về phần tại sao qua đêm thì... Coi như dùng gót chân để nghĩ thì cũng hiểu.

Sau khi nhận được đầy đủ ‘quà’ từ Mimori xong và về tới nhà, Ye Jian nhanh chóng nhận được một phần quà tốc hành, không cần nghĩ, tuyệt đối là chocolate của con bé Yuuma.

Nhận được nhiều quà như vậy, có thể nói là lễ tình nhân năm nay, Ye Jian đã vô cùng thỏa mãn. Tiếc nuối duy nhất cũng chỉ có Natsuki.

Dựa theo tính cách duy ngã độc tôn cùng phong cách sặc mùi nữ hoàng của Natsuki, muốn cô nàng tự mình làm chocolate để tặng người khác. Chà, cái tỷ lệ này thật sự chẳng kém gì tỉ lệ tận thế sẽ tới ngay ngày mai. Coi bộ, chocolate là không có hi vọng rồi.

Vậy nếu, không tặng chocolate thì còn có thể là gì? S... M?

Đùa thôi!

Vả lại, nhắc mới nhớ, nếu như nói tới ‘nữ phù thủy’ cùng ‘cao ngạo’ thì trên đảo Itogami này, dường như không phải chỉ có mỗi một mình Natsuki-chan nha.

Convert by: Strauss