Quân Lâm Nhị Thứ Nguyên

Chương 158: Tuyệt đối, phải giết ngươi!!




“... Sao? Thấy thế nào? Căn phòng mà tôi chuẩn bị cho cô cao cấp hơn nhiều căn phòng mà cô dành cho tôi chứ, Natsuki-chan?”

Trong cung điện hơi lóe lên một chút bạch quang, một thiếu nữ mặc bộ đầm gothic loli đang khuất nhục mà bị trói buộc trên bảo tọa.

Hai tay, cùng với hai chân, đều đã bị vầng sáng màu trắng cố định trên chiếc bảo tọa rộng lớn mà thoải mái.

Nàng, chính là nữ phù thủy đã và vẫn đang khiến cho tuyệt đại đa số ma tộc trên thế giới đều phải sợ hãi, bị trao lấy danh hiệu mạnh mẽ nhưng bất tường.

Kūgeki no Majo —— Minamiya Natsuki.

Chỉ là hiện giờ, cô chẳng qua chỉ còn là một thiếu nữ gầy yếu đã hoàn toàn mất đi sức mạnh.

Đôi mắt tràn đầy uy nghiêm và phẫn nộ của nữ phù thủy, bắn ra ánh sáng hận không thể đem người nào đó rút gân lột da, nhưng thật đáng tiếc, giờ khắc này, cô lại mới chính là cá nằm trên thớt, không cách nào phản kháng, không cách nào giãy giụa, không cách nào ngăn chặn những hành vi xấc xược và tùy ý của thiếu niên.

“Cung điện này, mặc dù chỉ là mô phỏng, nhưng mà tuyệt đối hợp với phong cách và sở thích nữ hoàng của Natsuki-chan chứ?”

“Muốn chơi tới lúc nào nữa, baka!” Giọng nói như muốn khiến không khí cũng phải kết băng của Natsuki thể hiện rõ cảm xúc lúc này của cô.

Cũng dễ hiểu, cho dù là ai đi nữa, cảm xúc đang ở thiên đường bỗng nhiên rớt xuống địa ngục cũng, thì cũng đều sẽ cảm thấy không dễ chịu đi?

Vốn dĩ còn cho rằng vào cái ngày đặc thù này, mình sẽ có cơ hội để trừng trị và cho cái tên khốn kiếp, xấu xa, trứng thúi này một trận ra trò. Ấy vậy mà đột nhiên lại phát hiện ra rằng chỗ dựa lớn nhất của mình mất đi hiệu quả.

Đối với Natsuki, đây tuyệt đối là một trong những sai lầm lớn nhất trong đời mà cô từng phạm phải. Nếu mà biết trước mọi chuyện sẽ thế này, cô tuyệt đối sẽ không xúc động và lỗ mãng tới như vậy.

Chỉ là bây giờ có nói gì đi nữa thì cũng đã muộn. Dựa theo tính cách xấu xa và ác liệt tới cùng cực của cái tên này, hắn làm sao có thể buông tha cơ hội ‘tốt’ như thế này chứ?

“Tôi nói, Natsuki-chan, hình như người mở đầu cho cái trò này là cô đi? Mà vừa rồi còn đùa nghiêm túc tới như vậy, nếu tôi không báo đáp lại, vậy cũng quá không nói nổi chứ? Nói gì đi nữa thì cũng phải chăm chỉ gấp vài lần như vậy mới được nha.”

Nhìn vẻ mặt nổi giận xen lẫn một chút hốt hoảng của Natsuki, trong lòng Ye Jian quả thực là đã sảng tới bay lên trời.

Vừa rồi, quả thật là cậu đã bị sợ tới không nhẹ. Nói thật thì cậu hoàn toàn không ngờ tới việc Natsuki lại chơi thật, còn chơi ác tới như vậy.

Mặc dù quả thật là cậu ‘da dày thịt béo’, cho dù Natsuki có làm được thật đi nữa thì cũng chỉ như gãi ngứa cho cậu. Nhưng vấn đề là cậu không phải maso, thân thể là một chuyện, còn tâm lý lại là chuyện khác. Coi như một ngày nào đó, cậu thật sự dung túng cho Natsuki chơi trò SM, thì công cụ cũng không phải là ba cái thứ hình cụ nguy hiểm như vậy.

Cho nên, bị đả kích, bị hù, Ye Jian cảm thấy rất không vui. Vốn dĩ chỉ định chơi đùa một chút trò đùa nhỏ với Natsuki-chan như là hôn trộm hay sờ sờ gì đó thôi, nhưng bây giờ, cậu quyết định nếu không làm gì đó thật, vậy thì đêm nay cậu tuyệt đối sẽ ngủ không nổi, thậm chí mấy đêm tới cũng ngủ không nổi.

“Nửa đêm bò vào trong phòng của ta, không phải muốn chết thì là gì? Đã sớm nói với cậu, nếu vi phạm, vậy thì chuẩn bị tinh thần để chết một trăm lần đi.”

“Không phải tôi đã nói rồi sao? Hôm nay vốn là ngày lễ đặc biệt nha, nên tôi muốn cho Natsuki-chan một kinh hỉ. Ai biết còn chưa kịp làm gì thì Natsuki-chan đã động thủ rồi.

“Hoàn toàn làm lơ quy định của nữ hoàng Natsuki-chan đại nhân, Ye Jian rất vô sỉ mà kéo chủ đề qua chuyện khác.”

“Câu nói ngu xuẩn đó, cậu để dành mà nói với đám nữ sinh mê gái trong trường đi. Nếu vậy thì cậu có thể làm một giáo viên quỷ sức hợp tư cách, ngày mai toàn bộ đảo đều sẽ đốt pháo hoa để chúc mừng.”

“Ầy, khục, cho nên hồi trước tôi mới nói là mình chỉ có hứng thú với Natsuki-chan nha. Mấy con bé còn choai choai chưa lớn kia làm sao so được với Natsuki-chan chứ?”

Ye Jian sao có thể không hiểu ý mà Natsuki đang muốn ám chỉ? Nếu như cậu mà thật sự dám làm vậy, Natsuki-chan tuyệt đối dám đem chuyện cậu làm công bố ra ngoài ánh sáng.
Về việc này thì tuyệt đối đừng mang tâm lý may mắn, Natsuki-chan tuyệt đối làm được. Đương nhiên, nếu như cậu mà thật sự có ý định này, vậy thì ngay cả Natsuki-chan cũng đừng hòng phát hiện. Bất quá bây giờ, ngoại trừ mấy cô bé con cùng với mấy cô gái mà cậu đã dự định ra thì, với những thiếu nữ khác, trêu ghẹo một tí hay gì đó là được rồi.

Ầy, nói như vậy, làm giáo viên xem ra cũng là một công việc tốt đó chứ. Lúc đầu còn cảm thấy có chút lừa bố mày, thế nhưng bây giờ thì cậu hoàn toàn thích rồi. Mấy cô cậu nhóc đó thật đúng là có thể khiến cho người ta vui vẻ.

“Hừ!”

Ngồi ở trên bảo tọa, Natsuki vừa nhìn thấy vẻ tươi cười rất cần được ăn đòn của Ye Jian, thì cô đã ngay lập tức đoán được rằng trong cái đầu của cái tên baka này đang nghĩ gì.

“Hiện tại, lập tức thả tôi ra, sau đó ngoan ngoãn cút về phòng. Chuyện ngày hôm nay, tôi sẽ xem như chưa từng xảy ra, nhưng nếu lần sau còn dám làm chuyện ngu xuẩn như thế này nữa, vậy thì cút đi nơi khác mà ở.”

Đây là bậc thang, cũng là cảnh báo.

Nếu đổi lại là bình thường, nói không chừng Ye Jian sẽ tiếp nhận, nhưng nếu là hôm nay nha, vậy thì khác. Không dễ như vậy!

Khóe miệng phác họa ra một nụ cười vui vẻ của ma quỷ, đêm dài đằng đẵng, thật khiến cho người ta không có tâm trạng để ngủ nha. Sao có thể ngủ được, khi mà có một thứ ngon miệng như vậy đang chờ mình nhấm nháp chứ?

“Tốt, thế nhưng trước đó, tối thiểu cũng phải để tôi bù đắp lại tổn thất tinh thần của mình, chuyện này hợp lý chứ?”

Linh cảm không lành lập tức trỗi lên trong lòng Natsuki ngay khi nhìn thấy nụ cười trên mặt Ye Jian, vì thế không chút chần chừ, cô lập tức cảnh giác mà phát ra lời cảnh cáo: “... Muốn làm gì? Đừng có được đằng chân lân đằng đầu, cậu nên hiểu rõ hậu quả...”

“Không! Không! Không! Không! Sao có thể gọi là được đằng chân lân đằng đầu? Tôi tuyệt đối sẽ không được đằng chân lân đằng đầu, tôi chỉ muốn bù đắp lại tổn thất tinh thần của mình thôi. Ừ, tôi nhớ là Natsuki-chan dùng dây xích quấn tôi hai lần, nếu vậy... Đúng! Vậy thì dùng thứ này đi!” Giống như hơi khó xử mà nhíu nhíu mày, sau đó, dường như nhớ tới thứ gì, thiếu niên thò tay nắm lấy hư không một cái.

Ngay lập tức, một thứ màu đen bị cậu bắt được và hiện ra trước mắt Natsuki.

“...!” Lấy tâm thái vững như núi Thái và lạnh tựa nam cực được rèn luyện suốt bao năm của Natsuki, ấy vậy mà ngay khi nhìn thấy thứ mà Ye Jian đang cầm, biểu lộ của cô liền trở nên cứng ngắc.

“Sao? Sao? Thấy thế nào? Lấy tri thức của Natsuki-chan thì chắc cũng biết được đây là gì chứ? Ừ, dù không biết cũng không sao. Tôi sẽ rất kiên nhẫn mà giới thiệu từng chút một cho Natsuki-chan, đồng thời cũng sẽ cẩn thận mà đem từng món một mặc lên người của Natsuki-chan mỗi khi giới thiệu hết.”

Nói xong, Ye Jian còn đắc ý mà quơ quơ ‘bộ đồ’ được tạo ra chỉ từ một đống da thuộc màu đen đan chéo nhau, trông y như một đống dây nịt được đan chéo lại với nhau vậy.

“Thực ra thì tôi cũng có cân nhắc tỉ mỉ khi chọn thứ này nha. Đầu tiên xét tới thuộc tính ‘nữ hoàng’ của Natsuki-chan, nên Natsuki-chan với bộ đồ SM này tuyệt đối là trời sinh một cặp. Kế tiếp, tôi suy xét tới việc mình không nỡ dùng những thứ như dây xích hay dây thừng để trói Natsuki-chan, lỡ như làm đau Natsuki-chan thì tôi sẽ đau lòng chết. Cho nên, bộ đồ SM này quả thực là hợp nhất rồi. Yên tâm, chất liệu đảm bảo, mặc vào tuyệt đối thoải mái.”

Nghe được những lời giới thiệu ác liệt của Ye Jian, sắc mặt của Natsuki lập tức kết băng và tối sầm lại.

Chỉ là, cái tên khốn kiếp trước mắt cứ như là chả nhìn thấy gì, vẫn cứ tiếp tục ở đó vui vẻ mà chậm rãi nói: “Cuối cùng nha, là tại vì tôi nhìn thấy mấy bộ đồ tương tự như thế này trong tủ treo quần áo của Natsuki-chan. Ừ, tôi nhớ chỉ có kiểu này là tôi không tìm thấy trong tủ áo của Natsuki-chan, cho nên tôi nghĩ chắc là tại Natsuki-chan không chọn được bộ nào hợp ý nên mới không có, vì thế tôi mới chế tạo riêng một cái, đồng thời quyết định để cho Natsuki-chan tự mình trải nghiệm, tự mình mặc thử, vậy cũng không tệ. Coi như đây là quà valentine tôi tặng cho Natsuki-chan nha.”

Rốt cục cũng nhịn không nổi nữa, Natsuki-chan nổ tung.

Trang phục trong tủ treo quần áo!! Khốn kiếp, tên biến thái lolicon này, cái tủ đó là tủ quỷ mà cô dùng kết giới để phong ấn! Bên trong, có không ít sáo trang mà chỉ cần nhìn thấy, tuyệt đối sẽ khiến cho người ta huyết mạch căng phồng, ví dụ như chữ T, trong suốt, lace, v... V... Mấy thứ đó, mặc dù Natsuki chưa bao giờ tự mình mặc thử, nhưng quả thật có thu thập, không, thỉnh thoảng thì đúng là cũng có mặc thử một hai lần, chỉ một hai lần ———— ha ha ha!

Răng ngà nghiến chặt, đôi mắt xanh thẳm của nữ phù thủy bùng lên ánh hàn mang.

“Giết ngươi, ta tuyệt đối phải giết ngươi! Ye Jian!! Ngươi là đồ biến thái đáng chết!!!”

Convert by: Strauss