Quân Lâm Nhị Thứ Nguyên

Chương 160: Phương pháp




“A... ~~~!?”

Cảm nhận được thứ khốn kiếp đang tàn phá bừa bãi trong miệng mình, Natsuki theo bản năng cảm thấy mâu thuẫn mà muốn chống cự.

Nhưng đột nhiên, một luồng chất lỏng mát lạnh ngòn ngọt bỗng chảy vào cổ họng của Natsuki, từ miệng Ye Jian.

“Ọt ọt ~~!?” Vô ý thức mà nuốt xuống, sau đó, Natsuki trừng lớn hai mắt. Cô không thể nào tin được. Cái tên, cái tên khốn kiếp này, dám để cho cô phải nuốt nước miếng của hắn!?

Trong đầu vừa sinh ra ý tưởng hoang đường này, bỗng nhiên, Natsuki phát hiện trong bụng mình bỗng xảy ra biến hóa kỳ diệu.

Chất lỏng cô vừa nuốt xuống, dọc theo yết hầu, chúng phảng phất biến thành một ngọn lửa ấm áp lòng người, và khi vào trong bụng, chúng nhanh chóng biến thành một luồng hơi ấm áp cực lớn mà dần khuếch tán ra toàn bộ cơ thể.

Đó là một cảm giác khó mà nói thành lời, nếu như phải hình dung, vậy thì giống như ánh mặt trời mùa xuân, ban cho vạn vật sự ấm áp và thoải mái.

Tứ chi bách hài dường như được nhận sự thanh tẩy từ ánh mặt trời ấm áp. Trong bóng tối, con tim thiếu nữ vốn bị đóng băng tưởng chừng như không bao giờ có thể tỉnh dậy nữa, dường như cũng được chiếu rọi của ánh sáng và dần thức tỉnh như mầm cây xuân.

Nguyền rủa, cô tịch, tối tăm, chẳng lành, thống khổ... Tất cả những nhân tố tiêu cực tồn tại trong cơ thể của nữ phù thủy, dưới uy nghiêm tuyệt đối của Tinh Lọc, nhanh chóng tan rã vào hư không.

“Ô ~~ Ưm ~~~.” Bất tri bất giác, tiếng ngâm khe khẽ dần truyền ra từ trong cái mũi nhỏ đáng yêu của Natsuki.

Và trong lúc Natsuki chìm trong cảm giác mê ly khó tả, chiếc vương tọa sau lưng cô, thứ vốn dùng để ngồi thì nay đã biến thành ngang 180°, trở thành một chiếc giường cỡ nhỏ.

Tư thế vốn ngồi thẳng của nữ phù thủy cũng chuyển thành nằm ngang, trong vòng tay của ma vương đại nhân.

Ma vương thiếu niên, không hề cố kỵ mà áp lên cơ thể non mềm của Natsuki, gắn bó tương giao, thần thái điên cuồng.

Chẳng biết đã qua bao lâu, mãi tới khi Natsuki đã cảm giác mình có chút không thở nổi, thiếu niên mới không cam lòng mà buông tha cho cái miệng nhỏ của cô.

“Ba ~~~.”

Hai môi tách ra, phát ra âm thanh vô cùng dâm mỹ. Một sợi tơ bạc kết nối lấy môi của cả hai người, thế nhưng, không ai lau bỏ.

Đôi mắt yêu dị màu hổ phách lẳng lặng mà nhìn chăm chú vào đôi mắt xanh thẳm của nữ phù thủy.

Dường như xuyên qua dải ngân hà, lướt qua không gian, mãi đến khi ý thức của mỗi người đều trở về với chính mình, Natsuki mới lộ ra vẻ phức tạp và hỏi: “Cậu... Đã làm gì với ta?”

Không có sự tức giận khi bị chiếm hời như dĩ vãng, cũng không có sự đuổi giết cùng nũng nịu, chỉ có giọng nói bình tĩnh thốt lên câu nghi vấn.

truy cập http://ngantruyen.com
để đọc truyện Giờ khắc này, cánh cửa lòng của nữ phù thủy đã lặng lẽ mở ra.

“Cho em một bằng chứng, rằng ta có thể cứu em. Cũng cho em niềm tin, rằng em có quyền chọn lựa. Ta sẽ đưa em ra khỏi đó, dù nó là địa ngục hay vực sâu. Chỉ cần em bằng lòng, bất cứ khi nào, bất luận ở đâu, ta cũng đều có thể giải phóng em khỏi sự trói buộc của ma quỷ. Và nếu em muốn, ta có thể cho em đổi khách thành chủ, trở thành chủ nhân của loài ác ma vô hình vô dạng mà em đã hiến tế linh hồn mình.”

“...”

Một lời tuyên bố vô cùng hoang đường, vô cùng ngang ngược, vô cùng bá đạo, cũng vô cùng phi lý. Nếu đổi lại là lức trước, có lẽ trừ chính bản thân thiếu niên ra, sẽ chẳng có ai trên đời tin vào điều này. Không, có lẽ vẫn còn một thiên thần tin vào điều đó, và giờ, thì có thêm một Kūgeki no Majo.

Nếu như là lúc trước, mọi lời của thiếu niên lúc này, và cả khi nãy, cho dù thiếu niên có dùng ngữ khi chân thật và nghiêm túc đến đâu để thổ lộ đi chăng nữa, Natsuki cũng sẽ chỉ xem chúng như một chuyện cười hoang đường và bỏ qua. Là một majo, cô hiểu quá rõ ‘ác ma’ là gì. Trở thành chủ nhân của ác ma? Cho dù là ma cà rồng mạnh nhất trên thế giới cũng không làm nổi, thiếu niên làm được sao?

Không biết! Nhưng Natsuki tin. Lần đầu tiên, Natsuki phản bội lý trí cố hữu của mình.

Không phải là niềm tin mù quáng vì tình yêu, là một majo, cô đã qua cái thời đó quá lâu rồi. Điều khiến cho cô có niềm tin vào thiếu niên, chính là hiện tượng đang xảy ra trong chính cơ thể mình. Sức mạnh tinh lọc vô biên vẫn đang lan tràn trong cơ thể hư ảo này của cô, và mỗi thời mỗi khắc, chúng vẫn luôn không ngừng xua tan hết tất thảy nguyền rủa cùng tối tăm ẩn chứa trong cơ thể, dù nguyền rủa và tối tăm đó có ẩn nấp sâu trong cơ thể đến mức nào.

Sức mạnh và quyền năng như thế này, có lẽ cũng chỉ có tử địch của ác ma là các thiên sứ thần thánh nơi thiên đường mới có thể làm nổi.

Thiếu niên, đã dùng sức mạnh của mình, để hoàn thành việc mà chỉ có các thiên sứ mới làm được. Nói cách khác, nếu như thiếu niên là thiên thần, vậy thì thiếu niên quả thực có năng lực đối đầu với ác ma, ban cho ác ma sự chế tài, thậm chí tinh lọc. Thế nhưng, dù là thiên thần, nếu như làm vậy thì hẳn cũng phải trả giá rất đắt chứ?

Có lẽ là nhìn ra nỗi âu lo của nữ phù thủy, thiếu niên cười nói: “Yên tâm đi, Natsuki-chan. Ta đã dám nói như vậy với em, vậy thì ta có chắc chắn 100% là mình có thể làm được, không cần phải lo lắng. Chỉ là ác ma thôi, không có chút uy hiếp nào với ta cả. Hiện tại, điều chủ yếu nhất chính là lựa chọn của Natsuki-chan, bởi vì nếu như không có sự phối hợp của em, ta không thể nào hoàn thành nó một mình.”
Nghe giọng nói và thần thái tràn đầy tự tin của thiếu niên, Natsuki mặc dù tin, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút nhút nhát.

Nguyền rủa đã hành hạ các nữ phù thủy kéo dài hằng mấy ngàn năm qua, thiếu niên thật sự có thể mở ra tiền lệ trong việc hóa giải nó sao?

Nếu quả thật có thể, vậy thì ————

“Có thể làm được thật sao? Bất luận là majo nào cũng vậy?”

Có rất ít thứ có thể khiến cho Natsuki cảm thấy khát vọng, thế nhưng, ít không phải là không có, và việc hóa giải lời nguyền của ma nữ là thứ mà Natsuki và tất cả các nữ phù thủy khác đều vô cùng khát cầu.

“Nếu là Natsuki-chan thì trăm phần trăm là có thể, thế nhưng nếu là người khác, nói thật, khục...” Nói đến đây, thiếu niên bỗng trở nên có chút xấu hổ.

Biểu hiện này, nếu như người khác nhìn thấy thì có lẽ không hiểu được là có ý gì, thế nhưng, Natsuki đã sinh hoạt chung với Ye Jian lâu như vậy, cô có thể không hiểu sao?

Ánh mắt bắt đầu trở nên có chút quái lạ. Cô đưa mắt nhìn chằm chằm vào mắt thiếu niên, quả nhiên, né tránh rồi.

“Nói rõ phương pháp cho ta nghe!” Ngay lập tức, Natsuki liền bắt được mấu chốt của vấn đề, và vì vậy, ánh mắt của cô lập tức trở nên lăng lệ.

“Phương pháp, khục! Chuyện đó... Nếu Natsuki-chan đáp ứng tôi là không trực tiếp động thủ, vậy tôi mới dám nói.”

“Nói đi, bằng không ta tuyệt đối sẽ không đồng ý.”

Hạ lệnh rồi! Cho dù biết là thiếu niên có phản ứng này không phải là vì có tật giật mình, mà hẳn là vì nguyên nhân khác, thế nhưng Natsuki đã quyết định, bất luận ra sao, mình cũng phải biết rõ phương pháp này trước đã.

Tối thiểu, cô phải biết rõ là phương pháp này để lại hậu quả như thế nào, và cần trả giá điều gì.

“Híc, chuyện đó...”

“Nếu không nói, vậy về đi! Về sau cũng đừng bao giờ nhắc tới chuyện này nữa.”

Quyết đoán, thậm chí là quyết tuyệt.

Kūgeki no Majo, Minamiya Natsuki, vào thời khắc này, trực tiếp ép sát và đẩy thiếu niên vào đường cùng.

Bốn mắt lần nữa tương giao, lúc này đây, thiếu niên chẳng kiên trì được bao lâu, liền rủ đầu xuống như một con gà trống bị đánh bại.

Cúi người xuống, thiếu niên khẽ ghé sát vào tai của Natsuki và nói vài chữ.

“... Cái ——!? Ngươi ————”

Vừa nghe được lời của thiếu niên xong, ngay lập tức, sắc mặt của Natsuki trở nên đỏ như muốn nặn ra máu.

Đỏ mặt, không chỉ là vì tức giận, mà còn là vì sự e thẹn của thiếu nữ.

Yêu cầu hoang đường chẳng khác muốn mượn lúc người ta gặp khó khăn mà thiếu niên vừa nói, quả thực là còn đáng giận hơn so với việc trêu đùa bỡn cợt cô gấp mấy lần.

Chỉ là, khi cô chuẩn bị mở miệng răn dạy thiếu niên, thiếu niên đã giành trước và nói: “Tôi nói là thật, Natsuki-chan. Bằng không tôi cũng không nói là ma nữ khác thì không được. Nếu cô không tin thì tôi có thể thề độc bằng linh hồn mình. Với đẳng cấp như chúng ta, linh hồn thệ ước là tuyệt đối. Tôi thề bằng linh hồn của mình xong thì cô sẽ tin tôi chứ?”

Câu nói này thật sự rất nặng, nặng tới mức khiến người đang trong cơn giận dữ và xấu hổ đến tột độ như Natsuki cũng phải giật mình.

Nếu thiếu niên thật sự muốn trêu ghẹo cô thì không cần phải làm lớn tới như vậy, mà từ ánh mắt của hắn lúc này, cô thấy được là hắn không hề có chút bỡn cợt hay trêu tức nào, có, cũng chỉ là sự chân thành.

“Tôi cũng biết là điều kiện này rất hoang đường, cho nên trước giờ tôi mới không nói. Vốn dĩ tôi định tranh thủ việc ở chung để vun đắp tình cảm giữa Natsuki-chan với tôi, nếu thuận lợi thì chờ tới lúc Natsuki-chan chấp nhận tình cảm của tôi, mọi thứ cũng sẽ thuận lý mà thành chương, không cần phải xoắn xuýt làm gì.”

Chấp nhận tình cảm? Nghe được bốn chữ này, con tim của nữ phù thủy lại một lần nữa run lên.

Theo bản năng mà nhìn vào mắt của thiếu niên, và trong đôi mắt yêu dị đó, Natsuki nhìn thấy ngọn lửa nóng rực tới mức khiến nội tâm của cô hốt hoảng.

Convert by: Strauss