Quân Lâm Nhị Thứ Nguyên

Chương 163: Mr • Ye




“Haaa ~~~ a! Thời tiết hôm nay thật không tệ. Thật khiến cho người ta muốn ngâm thơ tác đối ~~”

Không biết là học được thói xấu từ trên người con bé nào, mặt mày hồng hào, Ye Jian giang hai tay mà hít một thật sâu, trên mặt mang theo biểu lộ mà ai vừa nhìn vào cũng biết là ‘cái thằng này nhất định vừa mới gặp (trúng) chuyện (xổ) vui (số)’.

Ờ, đương nhiên là chuyện vui, hơn nữa còn là chuyện vui lớn, bởi vì tối hôm qua, cuối cùng cậu cũng đã đem Natsuki-chan ‘hành quyết’ rồi. Mặc dù trừ một bước cuối cùng không làm ra, thì cái gì nên làm với cái gì không nên làm, toàn bộ đều bị cậu cưỡng ép làm hết. Báo hại cậu từ tối qua tới giờ sảng muốn chết.

Sướng mê có được hay không? Cậu thật không thể tin nổi là Natsuki-chan lại có thể khiến cho cậu cảm thấy phê tới điếng cả người như vậy. Tới giờ mà cậu vẫn còn cảm thấy cả người lâng lâng, toàn thân còn tê tê rật rật đây này.

“Chậc, chậc, quả nhiên, loli nữ vương cái gì, quả nhiên là... Khụ khụ!” Đang mơ tưởng viễn vông, Ye Jian vội vàng thắng lại và ho khù khụ, không để cho những lời ‘nguy hiểm’ nào đó kịp chạy ra khỏi miệng mình.

Nhớ tới việc mới vừa rồi, loli nữ vương thò tay tóm lấy chỗ đó của cậu mà uy hiếp, Ye Jian cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Mặc dù bây giờ thì có vẻ như Natsuki-chan đang không có ở đây, thế nhưng ai mà biết được loli nữ vương có nghe được hay không? Không nghe được thì còn đỡ, lỡ như mà nghe được, tới lần sau đang làm chuyện đó, cô nàng trực tiếp răng rắc thì...

Ầy, mặc dù cơ thể của cậu không sợ, nhưng mà tâm lý chíp bông lắm à nha. Dù sao chỗ đó cũng là điểm yếu chí mạng của nam tính.

Bất quá, không nói thì không nói vậy, dù sao nghĩ trong đầu thôi cũng đủ để sướng rồi. Cái cảm giác bị thứ trơn bóng non non gì đó kẹp lấy, còn có biểu lộ giận dữ và xấu hổ muốn chết nhưng không thể chối từ kia ————

“Mr • Ye.”

Còn đang trong cơn tưởng tượng thì đột nhiên, một giọng nói lạnh như nước đá vang lên từ phía sau khiến Ye Jian sợ tới cả người đều giật bắn, thiếu chút nữa là trực tiếp héo.

Chờ tới khi kịp hoàn hồn thì Ye Jian mới phát hiện ra là cánh tay của mình đã bị vùi vào trong hai luồng non mềm trắng lóa như tuyết.

“Julia bạn học, mai mốt có chào hỏi thì cũng không nên thoắt ẩn thoắt hiện như thế. Em làm như thế sẽ dọa cho người ta chết khiếp đấy!”

Nhìn chằm chằm ————!

Đôi mắt màu bạc còn yêu dị hơn cả Ye Jian không nháy lấy một cái mà nhìn chằm chằm vào cậu, sau đó, giọng nói không hề có chút lên xuống nào thốt ra từ trong cái miệng nhỏ: “Đồng tử nở rộng, nhịp tim tăng quá nhanh, hormone kích thích tiết ra từ tuyến thượng thận vượt quá ngưỡng thông thường. Phân tích sơ bộ: Mr • Ye đang trong trạng thái tưởng tượng về sắc X, cần giải quyết gấp. Nếu giải quyết muộn, có tỷ lệ cao sẽ dẫn đến nhiều loại tật bệnh. Cho nên, để Julia dùng thân thể...”

“Ngừng ——! Lung ta lung tung cái gì!? Con bé này, hôm nay uống lộn thuốc sao? Bình thường cả tháng không nói được một chữ, hôm nay lại nói nguyên một tràng. Còn nữa, kiểu nói chuyện như robot đó là sao? Chẳng lẽ bị ‘cài chương trình’ mới rồi?”

Vội vàng ngắt ngang lời tự thuật cơ giới hóa của thiếu nữ nước ngoài, Ye Jian cảm thấy buồn bực vô cùng. Vốn dĩ hôm nay tâm trạng của cậu rất tốt, nhưng giờ thì tâm trạng tốt đó chạy đi đâu mất tiêu luôn rồi.

“Qu... Onee-sama nói, nếu muốn nắm chắc được người yêu của mình, vậy thì phải chủ động, Julia không thể im lặng.” Mặt không thay đổi, thiếu nữ dùng ngữ khí vô cảm để nói với Ye Jian.

Nhận được lời tỏ tình quái dị kiểu này, phỏng chừng ai cũng phải cảm thấy quái quái đi?

Người khác còn như vậy, vậy thì càng chớ nói tới Ye Jian, cậu đã quá hiểu bản tính của con bé này rồi, quả thực là một cục nước đá. Chớ hoài nghi, cậu dám khẳng định là từ khi con bé này chuyển trường tới bây giờ, nó thậm chí không có cảm xúc được lấy một lần chứ đừng nói là cảm tình.

Nếu phải hình dung, vậy thì con bé này quả thực là một chiếc computer hình người biết đi, đầu óc cứng nhắc lại vô cảm. Đây là đánh giá của Ye Jian về ‘công chúa tuyết’ này.

Từ khi chuyển trường tới nay, Ye Jian thậm chí hoài nghi là số câu mà con bé này nói ra, chưa chắc vượt qua ngưỡng một bàn tay.

Vậy mà hôm nay, tự nhiên lại đem số câu trong một tháng, thậm chí là một năm tới đều nói hết ra rồi. Cảm giác này quả thật là quá bất bình thường, quá không khỏe có được không? Ye Jian cảm thấy cả người đều khó chịu.

Rốt cục thì người đứng đằng sau con bé này là ai?

Onee-sama, nói vậy đối phương là nữ sao? Những lời con bé vừa nói cũng là do cô nàng ‘onee-sama’ kia dạy?

Chắc là vậy rồi! Mà phỏng chừng cả nụ hôn ngày hôm qua, cùng với những cử chỉ thân mật trước kia nữa, toàn bộ đều là kiệt tác của cô nàng ‘onee-sama’ kia.

Cậu có lý do để nghĩ như vậy. Bởi vì theo bản tính của con bé Julia này, nếu không nhận được chỉ thị, vậy thì cậu dám cá 100% là con bé này có thể nhìn chằm chằm vào cậu cả ngày mà không cần nói một lời, thậm chí nháy mắt một cái cũng không cần nốt.
Nếu không phải vì biết con bé này là một ‘ba không’, Ye Jian tuyệt đối sẽ xếp con bé này vào hàng si nữ bậc nhất, tuyệt đối là không thua gì Tobiichi Origami.

“Tốt rồi, Julia đồng hài. Hôm nay chúng ta tới đây thôi, nếu còn không đi nữa thì sẽ tới trễ mất. Về việc onee-sama của em bảo em nói gì với tôi, tôi chẳng muốn biết. Đương nhiên, nếu như là những lời của riêng em, vậy thì tôi sẽ nghe. Tôi sẽ lắng nghe một cách nghiêm túc, nếu như đó thật sự là lời chính em muốn nói.”

Quả nhiên, ngay khi Ye Jian vừa dứt lời thì thiếu nữ tóc vàng liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Chỉ là, đôi mắt yêu dị màu bạc thì vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào cậu, còn hai tay thì vẫn ôm chặt lấy tay cậu không hề có ý buông ra, thậm chí, nó càng siết chặt hơn nữa.

Ầy, xúc cảm trơn mượt non mềm co dãn này... Thôi được rồi, coi như là tiền lãi cho việc theo dõi cậu đi.

Đúng vậy, là tiền lãi. Những người khác nghĩ gì thì cậu không biết, thế nhưng với cậu thì chừng này chỉ là tiền lãi thôi. Còn thù lao chính? Chờ tới khi biết được cô ả ‘onee-sama’ gì đó kia là ai thì cậu sẽ đích thân đi đòi.

Kết quả, hôm nay vẫn như mọi ngày, vẫn bị dị quốc thiếu nữ tóm được ngay trước cổng trường, sau đó cả hai vẫn ‘thân mật khăng khít’ như mọi ngày, trong ánh mắt hâm mộ, ghen ghét, sùng bái, chúc phúc của vô số học sinh, ôm nhau mà đi vào cổng trường.

“... Thiệt là, có cần phải tú ân ái anh anh em em với nhau mỗi ngày như vậy không?”

Mới vừa bước vào trong lầu dạy học, một giọng nói khó chịu và chua chát liền vang lên, chẳng cần nhìn thì cũng biết là ai.

“Em tưởng là tôi muốn sao? Là con bé này cố ý tìm tới rồi chủ động quấn lấy tôi, muốn bỏ cũng bỏ không được. Nếu không thì về sau em giải quyết giúp tôi đi, Asagi-kimi.”

“Haaa...?” Ngẩn người, rồi đột nhiên, ý thức được hàm ý ẩn sâu trong câu nói của Ye Jian, thiếu nữ có vẻ ngoài hoa lệ Asagi Aiba lập tức đỏ mặt và lắp bắp kêu lớn: “Ai... Ai muốn chứ? Anh tưởng bở vừa thôi. Nghĩ hay quá nhỉ? Anh là đồ giáo viên biến thái, biến thái, biến thái!”

“Này! Này! Này! Đang nghĩ lung tung cái gì đó? Ý của tôi là muốn để cho em cản Julia giúp tôi, tôi có bảo em làm gì đâu? Rốt cục thì trong đầu em đang nghĩ lung tung cái gì? Mới có học trung học thôi mà trong đầu đã nghĩ một đống thứ không khỏe mạnh. Ngày mai gọi phụ huynh của em tới đây, vừa vặn là tôi cũng muốn tâm sự với họ một chút về hạnh kiểm của em. Hừ hừ!”

“PHỐC ——! HA HA HA HA HA HA ——————!!!! Aiba thật đáng thương! HA HA HA HA!!!!!!”

Các bạn học xung quanh lập tức cười nghiêng ngửa, có người còn bò lăn ra đất mà cười, cảnh tượng này quả thật là quá quen rồi. Ai cũng biết là tâm ý của Asagi như thế nào, chỉ là cứ luôn thích ưỡn ẹo, kết quả là mỗi lần đều bị Ye Jian chọc cho mặt đỏ tới mang tai.

Nhìn đám bạn học xung quanh bò lăn ra cười, đã vậy còn quăng ánh mắt hả hê về phía mình, Asagi nhịn không được mà đỏ mặt lên, đồng thời, cô bé cũng nhịn không được mà nghiến răng nghiến lợi với đám bạn cứ luôn thích nhìn trò hề của mình này.

Trừng mắt mà thị uy với đám bạn xấu xung quanh, Asagi giống như giận dỗi mà hất mái tóc màu ong mật của mình lên rồi nói: “Hứ! Muốn mời thì anh tự đi mà mời đi!”

“Được rồi, nói giỡn với em tí thôi, Asagi-chan. Chỉ là, nếu tôi nhớ không lầm thì gần đây sắp phải thi giữa kỳ rồi. Thi xong là tới phần ghé thăm nhà học sinh. Ừm, tới lúc đó tôi nên tới nhà ai để ăn chực đây?”

OÀNH!!!!!

Câu này vừa nói ra xong, ngay lập tức, tất cả các học sinh có mặt xung quanh đều rối loạn. Bất kể nam sinh hay là nữ sinh, tất cả đều vội vã mà muốn tìm cách để kéo Ye Jian tới nhà của mình vào đợt phỏng vấn gia đình sắp tới.

Cũng khó trách tại sao các học sinh lại vội như vậy, dù sao thì gia đình của mỗi học sinh cũng chỉ cần một giáo viên tới thăm một lần là được rồi. Mà so với mấy ông thầy bà cô cứng nhắc và nghiêm khắc ở trong trường, để cho ‘Onii-chan’ vừa gần gũi lại thân cận như Ye Jian tới nhà chẳng phải là tốt hơn sao?

Bất quá, cũng không phải là tất cả học sinh đều hi vọng Ye Jian tới nhà mình trong đợt phỏng vấn, ví dụ như Asagi còn đang trong cơn giận dỗi, cùng với Julia, người vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Ye Jian và ôm chặt lấy tay của cậu.

“Tụ tập ở đây làm cái gì? Baka! Còn không mau vào lớp? Muốn tôi tự mình đưa từng đứa vào lớp đúng không?!”

Giọng nói duy ngã độc tôn của người nào đó vang lên, và các học sinh lập tức tan tác như chim muông mà chạy vắt chân về lớp. Không cần nói cũng biết người vừa tới là ai, chính là giáo viên nổi tiếng xếp thứ hai trong trường, Minamiya Natsuki.

“Hôm nay lớp 1-B có một học sinh chuyển trường, chờ chút nữa thì tự mà xử lý đi!”

Không giống như lúc trước mà mở miệng giáo huấn Ye Jian, Minamiya-sensei chỉ để lại một câu như vậy rồi quay đầu bước đi, chẳng thèm nhìn Ye Jian thêm một cái.

Ps: Tại không tìm nổi bức hình nào đủ moe, đủ ba không với đủ xinh đẹp cho cô bé Julia này, nên không post hình, mấy bác tự tưởng tượng đi ha.

Convert by: Strauss