Quân Lâm Nhị Thứ Nguyên

Chương 174: Mắng




“... Đáng chết! Lại là kiếm vu của Hội Sư Vương! Tại sao nơi như thế này lại có xuất hiện thứ phiền toái như vậy? Chó chết!”

Từng ngụm từng ngụm mà thở hổn hển, tên người sói đỏ lòm hai mắt mà nhìn về phía vết chém ở trên ngực, sắc mặt hắn âm trầm như muốn chảy ra nước.

Vốn dĩ chỉ đặt mục tiêu trên người hai con nhóc loài người, định lừa gạt chúng ra ngoài để dễ bề ra tay, ai ngờ kết quả sau đó lại là bị kiếm vu của Bộ Máy Vua Sư Tử tìm tới cửa.

Nếu như lúc đầu, hắn còn hơi xem thường con nhóc này vì thấy nó còn nhỏ, vậy thì giờ, chỉ sau vài lần giao thủ, hắn đã chính thức hiểu được rằng tại sao Hội Sư Vương lại là một trong các thế lực mạnh nhất trên đại địa. Quả thực là nơi tập trung của một lũ biến thái, hoàn toàn không thể dùng tuổi tác để cân nhắc.

Bởi vì trang bị thứ vũ khí độc nhất mà chỉ có Hội Sư Vương mới nghiên cứu ra được là ‘Type-7 demon assault’, thiếu nữ có thể nói là đang hoàn toàn đánh ngang tay, thậm chí là có phần áp đảo tên người sói.

Đối đầu với thứ vũ khí có thể vô hiệu hóa ma lực chuyên dùng để đối phó với ma tộc như vậy, ma tộc coi như có ưu thế về thể chất tới đâu đi nữa, cũng chỉ có thể không cam tâm mà trở thành kẻ bị săn đuổi.

Thiếu nữ đang đuổi theo hắn hiện giờ chính là kẻ đang sở hữu thứ vũ khí... Hình như tên là Schneewalzer.

“Ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi!” Giọng nói thanh lệ của thiếu nữ vang lên, và lại một lần nữa, mũi của thanh ma thương màu bạc lại chỉa về phía tên người sói, “Đây là cảnh báo cuối cùng! Nếu như mi từ bỏ chống cự, ta...”

“Câm mồm! Chẳng qua chỉ là một con tiện tì miệng còn hôi sữa! Tộc người sói bọn ta là hậu duệ của thần thú thời thượng cổ, cho dù mi là kiếm vu của Hội Sư Vương thì thế nào? Hôm nay ta phải cho ngươi biết tại sao tộc người sói bọn ta là hoàng tộc của thú tộc. NGAOOOOO —————!!!!!!!!!”

Tiếng gầm rú đầy tức giận hầu như truyền khắp toàn bộ giáo khu. Ma lực khủng bố bùng lên từ trên người tên thú nhân cuốn về bốn phía, tạo thành một đợt gió lốc màu xanh lục.

Nơi này là khu vực ngọn núi sau trường học, bình thường cũng đã rất hiếm người tới nơi này, mà vào thời điểm này thì càng không thể có người tới đây, cũng chính vì vậy mà tên thú nhân mới dám dùng toàn lực. Lúc trước, bất kể là giao đấu như thế nào, cả hai bên đều không dám dùng hết sức vì sợ sẽ gây ra hậu quả lớn.

Thiếu nữ thì sợ ép quá ác sẽ khiến đối phương bất chấp tất cả mà liều mạng, vô hình chung sẽ khiến cho người vô tội bị vạ lây; Còn tên thú nhân là vì lo lắng tới lời cảnh báo của người thanh niên cầm đầu nên cũng không dám gây ra động tĩnh quá lớn.

Tên thú nhân biết rõ hậu quả của việc nếu đi gây chuyện mà bị phát hiện, khi đó không phải chỉ đơn thuần là sẽ bị lột một lớp da. Hắn, và cả ba tên đồng bọn khác của hắn đều tinh tường, người thân vương thoạt nhìn thân thiện và luôn cười cười kia là một người như thế nào. Đó là một kẻ độc ác và tàn nhẫn tới không thể tưởng tượng, chỉ khi tận mắt nhìn thấy và trải qua xong mới có thể hiểu.

Cũng vì vậy, dù trước đó bị thiếu nữ loài người truy sát một cách đầy sỉ nhục, thế nhưng mãi tới khi cả hai tới tận đây, tên thú nhân mới dám bung hết sức mạnh của mình.

Ma lực khổng lồ bùng lên khiến cho toàn bộ rừng cây đều phát ra tiếng kèn kẹt như muốn nứt gãy, thân thể của tên người sói cũng lập tức to lên tới ba mét.

Hai tay cùng hai chân đồng loạt nhô ra những chiếc móng vuốt sắc nhọn có thể cắt đứt cả sắt thép, răng nanh dài ra và phát ra màu trắng ơn ởn đến lạnh người, đồng thời vết thương ở trên ngực, những giọt máu màu đỏ đang rỉ ra bên ngoài cũng bắt đầu chuyển thành một thứ chất lỏng đặc quánh có màu đỏ-đen xen lẫn, nhìn vô cùng dữ tợn.

Đứng đằng xa, nhìn thấy tên người sói đột nhiên biến hình, ánh mắt của thiếu nữ lập tức trở nên thận trọng.

Thiếu nữ có thể cảm giác được là vào thời khắc này, nồng độ linh lực trong cơ thể của tên người sói đang trong trạng thái biến hình trước mắt đã hoàn toàn vượt xa mình.

Lúc này, xem ra nếu muốn thắng, thiếu nữ cũng chỉ có thể dựa vào đủ loại chú thuật hỗ trợ, cùng với thanh ma thương Schneewalzer trong tay.

“Ả tiện chủng, đi chết!!! Bộ máy vua sư tử các ngươi nếu đã dám ngăn cản nghiệp lớn của tộc bọn tao, vậy tao cũng không ngại dâng cho thân vương đại nhân một ly máu tươi của trinh nữ. Mặc dù tộc bọn tao không giống đám dơi thối kia, nhưng nếu là máu của xử nữ, bọn tao cũng không từ chối, nhất là xử nữ đó còn là kiếm vu của Hội Sư Vương!!!!”

Nhe những răng nanh sắc bén trắng ơn ởn, tên người sói dài gần ba mét gầm thét, sau đó lập tức biến mất khỏi tầm mắt của thiếu nữ.

Tốc độ quá nhanh! Đây là thiên phú của tộc người sói, bộ tộc được xem là hoàng tộc của thú nhân sao?

Đồng tử có chút co rút lại. Một luồng kình phong chợt ập tới từ phía sau, thiếu nữ lập tức hạ thấp cơ thể, quay người lại và đâm ra một thương.

Kết quả thật không tốt. Mũi thương chỉ đâm hụt vào trong không khí. Đúng lúc này, một luồng gió tanh ập tới từ bên cạnh. Thiếu nữ hiểm lại càng hiểm mà nghiêng người né tránh.

Một luồng tóc mai bị cắt đứt và bị gió thổi lên không trung, rơi xuống cách đó vài mét.

Lòng còn sợ hãi mà nhảy lùi về sau vài bước, thiếu nữ dựa vào một cây đại thụ gần đó mà đưa mắt cẩn thận nhìn bốn phía.

“Ha ha ha? Thế nào, con ranh? Sợ hãi rồi sao? Những kẻ kế thừa huyết mạch của Thiên Lang như bọn tao, mỗi người đều kế thừa một thuộc tính nổi trội của thần thú. Mà tao, giỏi nhất chính là tốc độ. Yên tâm đi con ranh, hôm nay, tao nhất định sẽ từ từ, chậm rãi mà chơi chết mày.”

Nhíu nhíu mày, rất hiển nhiên là lời này của tên người sói khiến thiếu nữ cảm thấy rất bất mãn.

Hai lỗ tai dựng đứng, thiếu nữ, dựa vào những năng lực trụ cột được rèn luyện từ bé, cẩn thận mà quan sát lấy từng tia không khí nhỏ nhất đang chuyển động quanh mình.
“Tại đây!”

Đột nhiên, thiếu nữ chợt vung thương và đâm mạnh về bên phải.

“Có thể tạm thời phát hiện ra vị trí của tao, tao phải tán dương mày một tiếng. Nhưng, cũng chỉ tới đó thôi.”

Hơi dịch người ra một chút, tên người sói đã né được mũi thương đang đâm tới và lại lao về phía thiếu nữ từ một hướng khác.

Chỉ là thiếu nữ lại không hề có chút sợ hãi. Trừng to hai mắt, thiếu nữ dùng tốc độ nhanh nhất để thu thương về; Mãi tới khi nó chỉ còn dài bằng một tay, thiếu nữ mới thốt lên: “Yuragi (Tật Phong)!”

Phanh ——!!

Đang khi tên người sói còn chưa kịp phản ứng, thiếu nữ đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt của hắn một cách quỷ dị.

Tích tắc sau đó, khi xuất hiện lại, thiếu nữ đã ở trước mặt tên người sói.

“Waka Ikazuchi (Bôn Lôi)!”

Đôi tay mảnh khảnh ấn mạnh lên ngực của tên thú nhân.

UỲNH ————!!!

Một tiếng nổ trầm đục vang lên, tên người sói phun ra một ngụm máu lớn.

Giống như bị khơi dậy huyết tính, người sói không còn bận tâm đến việc thương hương tiếc ngọc nữa. Phát ra tiếng gầm thét, hắn chụp đôi móng vuốt được bao quanh bởi những luồng gió xoáy màu xanh xuống đầu của thiếu nữ.

Thiếu nữ hiển nhiên không ngờ được là năng lực phòng ngự của đối thủ lại ưu tú đến vậy, ngay cả khi gia trì thêm ngôn linh, mà đòn tấn công của mình vẫn không thể nào đánh lui được đối phương. Cho nên, dưới cái vỗ này, thiếu nữ hoàn toàn không kịp phản ứng mà đánh mất cơ hội để né tránh.

Với cơ thể mỏng manh của thiếu nữ, nếu bị một trảo này chụp trúng, thiếu nữ tuyệt đối sẽ lâm vào trạng thái trọng thương, thậm chí là hấp hối.

“Dám động chạm tới đồ đệ của ta? Muốn chết!”

Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh đột nhiên phát ra từ trong hư không, và trong thời gian chưa đầy một tích tắc, một tiếng nổ trầm đục vang lên. Thiếu nữ còn chưa kịp hiểu là chuyện gì xảy ra thì tên thú nhân đang lao tới kia đã phá ra tiếng hét thảm và bay ngược về sau, liên tục đụng gãy vài cây cổ thụ rồi mới ngừng lại và nằm im trên mặt đất.

Nhìn cái điệu này thì xem ra, cái tên này không sống được bao lâu nữa rồi.

“Ye... Ye-sensei.”

Nhìn thấy bóng của người vừa bước ra từ hư không và cứu mình, thiếu nữ khẽ gọi một tiếng, rồi mau chóng cúi đầu xuống.

“Thật không biết phải nói em như thế nào. Dám coi thường sức mạnh của tộc người sói? Ngay cả những attack mage giàu kinh nghiệm nhất cũng không dám làm như vậy. Không, cũng bởi vì giàu kinh nghiệm nên mới không dám coi thường. Em! Tưởng là mình có vũ khí mới trong tay thì ngon nên không cần phải sợ gì hết đúng không? Coi như bỏ qua vấn đề tương quan thực lực giữa hai bên, em có biết việc hành động một mình như vậy là ngu xuẩn tới mức nào không? Em cho rằng tiếng gầm trước đó của nó chỉ là muốn sủa một chút cho có khí thế thôi sao?”

Lời nhắc nhở của người mới đến khiến thiếu nữ lập tức biến sắc.

Quả nhiên, nhìn về phía sau lưng của người mới đến, thiếu nữ nhìn thấy bóng của một thiếu nữ tóc vàng tuyệt mỹ nước ngoài đang đứng cách đó không xa. Dưới chân thiếu nữ nước ngoài, là ba cái xác đang nằm la liệt của ba kẻ cũng thuộc tộc người sói.

Cảnh tượng này, đã hoàn toàn giải thích rõ cho lời nói trước đó của người mới đến.

“Cộng thêm bên phía em nữa là bốn tên, trừ một tên trước đó đã bị Julia xử lý, vậy tức là nếu tôi không tới, cho dù vừa rồi em có thoát khỏi nguy hiểm đi chăng nữa thì cũng sẽ lọt vào vòng vây của ba tên người sói cấp cao có thực lực ngang ngửa nhau. Hậu quả sau đó ra sao không cần tôi nói chứ? Yukina, ta không quan tâm đến việc em làm việc ra sao, thế nhưng ta quan tâm tới những hậu quả có thể xảy ra cho mấy đứa vì những hành vi xốc nổi của mình. Ta không muốn việc này xảy ra thêm một lần nữa, hiểu chứ?”

Lần này, giọng của người vừa tới đã không còn chút vui đùa nào, mà chỉ có sự nghiêm khắc và áp lực nặng tới không thở nổi. Điều này khiến cho thiếu nữ cúi đầu thấp hơn.

“Em... Em biết rồi, Ye-sensei! Thực xin lỗi!”

Nhìn thấy thái độ nhận lỗi nghiêm túc và thành khẩn của thiếu nữ, vẻ mặt của người mới đến khẽ chùng xuống. Khẽ thở ra một hơi và rồi lắc đầu, người vừa tới nói với thiếu nữ: “Vậy được rồi! Là nửa sư phụ của em, tôi chỉ nhắc em như vậy. Còn dư lại, ừ, tên người sói kia còn chưa chết, em qua đó mà xử lý cho nốt đi, Yukina!”

Convert by: Strauss