Quân Lâm Nhị Thứ Nguyên

Chương 178: Thú Thần Hàng Lâm




“Ta biết ngươi còn chưa chết. Một cước đó mặc dù đúng là khiến cho ngươi quá sức, nhưng nếu chỉ có chừng đó mà đã chết thì ngươi cũng chẳng đáng làm thân vương của tộc Thiên Lang. Tuy ta rất khỉnh bỉ phẩm cách của các ngươi, nhưng ta chưa từng đánh giá thấp sức mạnh các ngươi có. Tối thiểu thì thằng cháu trai của ngươi dù mạnh không bằng ngươi hiện giờ, bất quá trước lúc chết, tên đó cũng cho ta thấy rất nhiều thứ thú vị.”

Những lời này vừa được nói ra thì theo đó, quả nhiên, hoàng kim lang vốn đang nằm yên trong đống phế tích bắt đầu cử động và lảo đảo đứng lên. Chỉ bất quá, hình dạng của hoàng kim lang hiện giờ thật sự rất cổ quái, từ eo trở lên thì cơ thể hoàn toàn trở nên có phần méo mó vặn vẹo, cặp đùi sói đang chống đỡ cơ thể cũng đang không ngừng run lẩy bẩy.

“Lần này thật đúng là thua không oan. Không ngờ mi có thể ngăn cản được năng lực truyền thừa của tộc chúng ta. Phải biết là ngay cả ma cà rồng thế hệ cũ nếu trúng chiêu cũng chỉ còn biết gào thét và mặc bọn ta xâm lược. Ngươi làm bằng cách nào vậy, thằng nhóc?”

Tiếng xương cốt vặn vẹo vang lên kèn kẹt, những chiếc xương của Buchard dường như đang bắt đầu chuyển động và muốn chạy về vị trí cũ của nó. Chỉ là, dù tiếng xương chuyển động cứ không ngừng vang lên, nhưng cơ thể vặn vẹo của Buchard vẫn không có sự thay đổi gì, tối thiểu bề ngoài thì là như vậy.

Chuyện này cũng dễ hiểu, dù sao thì một cước vừa rồi, Ye Jian hoàn toàn dùng sức mạnh tinh lọc để tụ lực. Bị sức mạnh tinh lọc nện vào trong người như vậy, không phải chỉ bể xương là có thể hình dung. Phỏng chừng là hiện giờ, toàn bộ phần xương của Buchard từ eo trở lên đã hoàn toàn bị xóa sổ. Giờ hắn còn có thể đứng được, hoàn toàn là dựa vào ma lực chống đỡ.

“Ờ, năng lực đó của ngươi cũng không vừa đâu. Linh lực lưu động trong người ta đúng là có chậm lại một chút, nhưng cũng chỉ tới đó. Nếu muốn khóa được linh lực của ta, mi còn phải mạnh hơn xa như vậy nữa kìa.”

Nhún vai, Ye Jian không nhanh không chậm mà nói như vậy.

“Trách không được! Giờ ta đã hiểu là tại sao thằng nhóc Hazārofu lại chết trên tay ngươi. Là chúng ta quá coi thường ngươi, cũng quá tự cho là đúng. Tộc Thiên Lang dù mạnh, nhưng không phải là tuyệt đối vô địch. Trên đời vẫn còn nhiều chủng tộc có thể chống lại bọn ta. Ngươi, hẳn không phải là nhân loại thuần túy? Hoặc nên nói là, thượng cổ di tộc?”

“Tùy ngươi, thích nghĩ sao thì nghĩ! Giờ, đừng nói nhảm! Động thủ đi! Lấy sức mạnh lớn nhất của ngươi ra, để cho ta biết một chút về... Nếu ta nhớ không lầm thì thằng cháu ngươi gọi nó là ‘Thú Thần Hống’. Cho ta thấy ‘Thú Thần Hống’ của ngươi đi!”

“Cái gì!?”

Ngay khi Ye Jian vừa nhắc tới ba chữ ‘Thú Thần Hống’, Buchard lập tức la hoảng lên, vẻ mặt ung dung và bình tĩnh trước đó hoàn toàn biến mất.

“Hazārofu thi triển được Thú Thần Hống? Nó thi triển được Thú Thần Hống? Ngươi... Làm sao ngươi có thể sống sau khi gặp được Thú Thần Hống!!?? Không thể nào! Điều đó không thể nào! Nhất định là thằng nhóc Hazārofu thi triển không hoàn chỉnh! Hoặc là trước khi nó thi triển, ngươi dùng thủ đoạn quỷ dị gì để giết nó. Nhất định là như vậy! Bằng không đối mặt với di chí của tổ tiên, ngươi nhất định phải chết!”

Cơ hồ là nổi điên mà phát ra tiếng gầm rống, Buchard dùng mọi giả thuyết mà mình có thể nghĩ ra được để phủ định việc Ye Jian vẫn còn sống sau khi đã từng phải đối đầu với Thú Thần Hống.

Thấy phản ứng của Buchard, Ye Jian khẽ nhướng mày và thầm suy tư. Mặc dù từ vẻ mặt của một con sói, Ye Jian không thể nhìn ra được điều gì, thế nhưng từ ngữ khí đã trở nên có phần điên cuồng xen lẫn hỗn loạn của Buchard, cậu vẫn có thể đoán được là ‘Thú Thần Hống’ có ý nghĩa quan trọng như thế nào đối với tộc Thiên Lang.

“Vậy sao? Nếu ngươi đã nghĩ như thế, vậy thay vì ở đó gầm thét, sao ngươi không tự mình thử nghiệm nhỉ? Ngươi hẳn cũng có thể thi triển nó đúng không? Kỹ năng Thú Thần Hống đó?”

Đối với việc Buchard mất kiểm soát, Ye Jian hoàn toàn không để ý, cậu chỉ bình thản lên tiếng.

“Hừ! Thú Thần Hống là truyền thừa chỉ có vua của tộc bọn ta mới được quyền tiếp nhận, dù ta có là thân vương thì cũng không có tư cách đó. Không ngờ đại ca lại dám đem truyền thừa của Thú Thần Hống sớm giao cho Hazārofu, đó là phá hư quy củ ngàn đời của bộ tộc.”

“Không biết sao? Vậy thì thật tiếc nuối.” Vẫn giọng nói bình thản ung dung không vội, Ye Jian thành thật biểu thị sự tiếc nuối của mình đối với việc Buchard không biết thi triển Thú Thần Hống.

Với Ye Jian, cậu chẳng bận tâm tới việc quy củ của tộc Thiên Lang ra sao. Cậu chỉ biết một việc là đối phương đã không còn thứ khiến cậu cảm thấy hứng thú nữa, vậy cậu cũng không cần phải lãng phí sự kiên nhẫn của mình làm gì.

“Đừng cao hứng quá sớm, thằng nhóc! Dù năng lực và thủ đoạn của ngươi đều rất lợi hại, mà trước đó, ta quả thật cũng coi thường ngươi nên mới gặp phải hậu quả này, nhưng điều đó không có nghĩa rằng ngươi thắng. Nếu liều mạng, ta vẫn có thể kéo ngươi chết cùng. Cho nên, nếu không muốn chết, vậy lập tức triệt tiêu kết giới đi, chuyện lần này xem như chưa từng xảy ra.”

Giọng nói âm lãnh của thân vương Buchard vang lên, cắt đứt quyết định vừa mới nghĩ ra của Ye Jian.

Thân vương Buchard không nói như vậy còn tốt, vì vốn dĩ cậu cho rằng đối phương đã chẳng còn thứ gì có thể thu hút sự chú ý của mình. Nhưng giờ...

‘Có thể kéo mình chết cùng? Nói vậy tức là tên thân vương này vẫn còn át chủ bài nào mạnh hơn sao?’ Ye Jian lại có hứng thú.
‘Đã nhận ra được sức mạnh của mình nhưng vẫn dám nói như vậy. Thần thái và ngữ khí vô cùng chắc chắn. Vậy hẳn con át chủ bài này không yếu, uy lực hẳn không kém gì Thú Thần Hống mà Tử Hoàng Đệ đã thi triển.’

‘Tuy rằng con át chủ bài này có thể chỉ là một thứ gì đó hoàn toàn khác với Thú Thần Hống, nhưng nếu đã có uy lực ngang nhau, vậy cũng đáng để quan sát một lần.’

Nghĩ như vậy, Ye Jian bình thản lắc đầu và nói với Buchard: “Thật đáng tiếc! Ta không thể chấp nhận yêu cầu đó của ngươi, vì ta đã quyết định là tất cả những người có mặt trong căn phòng này, hôm nay, đều đừng hòng sống sót. Nếu các ngươi chỉ có ý đồ với ta, ta có thể vì lý do nào đó mà buông tha cho các ngươi. Nhưng nếu các ngươi có ý đồ xấu với những người bên cạnh ta, vậy dù các ngươi có chết một ngàn lần đi nữa cũng không đủ.”

“Ngươi ——! Thằng ranh!!!! Mi thật sự cho rằng ta không dám liều mạng với ngươi?” Bị cách nói của Ye Jian kích thích, giọng của Buchard lập tức trở nên phẫn uất và âm ngoan.

“Liều mạng? Nếu có thể, vậy làm cho ta xem đi. Nói thật lòng thì ta thật sự rất chờ mong việc ngươi liều mạng với ta, bởi vì nếu không liều mạng, các ngươi ở trong mắt ta chỉ như lũ chó hoang bên vệ đường, đang tìm cách làm phiền ta bằng cách sủa inh ỏi. Ta không ngại việc ngươi liều mạng với ta đâu, thật đấy! Cho nên, nếu muốn sống, vậy liều mạng của mình đi. Giết được ta, mi có thể an nhiên mà rời khỏi nơi này, còn nếu không, nhớ giúp ta gửi lời hỏi thăm của ta tới tên Tử Hoàng Đệ dưới địa ngục.”

Lời tuyên cáo cuối cùng, triệt để xé rách đường lui.

Đến lúc này, Buchard cuối cùng cũng nhìn ra được quyết tâm của Ye Jian.

Thằng nhóc này không hề nói giỡn, nó thật sự hạ quyết tâm muốn lấy đầu của tất cả những người đang có mặt trong căn phòng này.

“Được! Là do mày ép tao! Nếu mày đã muốn chết như vậy, hôm nay tao chiều ý mày!”

Sát khí gần như thực chất hóa phun ra từ trong mắt của Buchard, ma lực màu đen bắt đầu cuồn cuộn tuôn ra và quấn quanh cơ thể của hắn.

“Không phải mày muốn thấy Thú Thần Hống sao? Mặc dù tao không có năng lực thực hiện nó, vì nó là truyền thừa chỉ dành riêng cho vua của tộc bọn tao, nhưng tao vẫn có thể thực hiện một thứ khác tương tự. Tao không thi triển nó ngay từ đầu, cũng chỉ vì nó không giống với Thú Thần Hống, nó cần phải trả giá quá lớn, lớn tới mức tao chỉ có thể thi triển nó vào lúc sinh tử tồn vong. Cho nên, xám hối đi, gào khóc đi! Đều là do mày ép tao đấy!”

Khí thế âm trầm mà khủng bố đột nhiên bộc phát. Trong kết giới, bóng sói màu vàng dùng tốc độ nhanh tới bất khả tư nghị mà phồng to lên.

Thân hình vốn chỉ dài có ba mét, chỉ trong thời gian chưa đầy một chớp mắt, đã biến thành một con quái vật dài hơn 10 mét, và xu thế này vẫn đang tiếp tục tăng lên.

Phòng khách vốn đã tan hoang căn bản là không thể nào chứa đựng nổi thân hình đang không ngừng bành trướng của Hoàng Kim Lang. Nóc nhà bị đẩy lên, đá vụn bay tứ phía. Chỉ trong vài hơi thở, một con quái vật khổng lồ với khí thế hung bạo dài hơn 15 mét đã xuất hiện trong kết giới. Nó mở miệng phát ra tiếng gầm thét: “ĐI CHẾT ĐI! THẰNG RANH CON KHỐN KIẾP! THÚ THẦN HÀNG LÂM ————!!!”

Theo tiếng gầm thét điên cuồng mang theo sự bất cam và oán hận của cự lang vang lên, ma lực tựa như gió lốc điên cuồng thổi quét về bốn phía, khiến mặt đất cũng không chịu nổi mà dao động mạnh.

“Sức mạnh này, mạnh hơn sức mạnh mà lúc trước Alrescha-Glacies đã thể hiện nhiều lắm. Thật lợi hại nha!” Chăm chú nhìn về phía con sói khổng lồ đang được bao phủ bởi cơn gió lốc màu đen, Ye Jian không khỏi cảm thán.

Tộc người sói không hổ là hậu duệ được truyền thừa từ Thần Thú, chỉ là một thân vương thôi, vậy mà khi liều mạng lại cho thấy sức mạnh không thua gì kenjuu cấp chân tổ.

Nếu bây giờ mà đem cái tên này thả ra ngoài kết giới, phỏng chừng là không cần tới một phút, đảo Itogami sẽ hoàn toàn biến thành một đống phế tích đi?

Loại sinh vật có cấp bậc như thế này, cho dù chỉ là một đòn tấn công thông thường thì cũng có thể nghiền nát một tòa cao ốc 50 tầng mà chẳng có chút khó khăn nào.

“Bây giờ, ta lại bắt đầu có chút chờ mong vị vua của tộc các ngươi rồi. Không biết sức mạnh của hắn có thể đạt tới mức nào đây?” Giống như đang nói với thân vương Buchard, hoặc cũng chỉ như đang tự nói với mình, Ye Jian khẽ mỉm cười và lẩm bẩm.

Trong lúc Ye Jian còn đang lẩm bẩm, biến hóa của Buchard vẫn còn chưa kết thúc. Cự lang, vốn đang chìm trong gió lốc, bỗng nhiên phát ra một tiếng rống vô cùng thê thảm, và rồi ngay sau đó, một nhúm hào quang màu xanh sẫm bỗng lóe lên và bao trùm toàn thân của cự lang.

Convert by: Strauss