Quân Lâm Nhị Thứ Nguyên

Chương 181: Sự phẫn nộ của Lang Vương




“PHỐC ————”

Tại Tây Âu, trong một căn phòng tối nào đó, một người đàn ông đang được bao trùm trong ánh sáng màu tím bỗng phun ra một ngụm máu tươi.

“Buchard!?”

Tựa hồ cảm nhận được gì đó từ huyết mạch, giọng nói tràn đầy uy nghiêm mang theo vẻ kinh nghi của người đàn ông vang lên như sấm: “Làm sao có thể!? Đệ ta thực lực là cỡ nào, cho dù gặp phải lũ dơi bẩn thỉu thuộc Thế Hệ Cũ kia cũng sẽ không có vấn đề, hơn nữa nó còn biết Thú Thần Hàng Lâm, coi như Primogenitor đích thân tới cũng không thể giữ chân được nó. Sao có thể chết như vậy?!”

Giọng nói đầy kinh hãi thể hiện đầy đủ cảm xúc của người đàn ông vào lúc này, hắn không thể tin được rằng em trai của mình đã chết. Nhưng huyết mạch của tổ tiên sẽ không lừa hắn, cho nên, bào đệ của hắn hẳn đã ngộ hại rồi.

“Lại là thằng ranh con đó sao?! RỐNGGGGGG ————————!!!!!”

Tiếng hét giận dữ vang lên như sấm khiến toàn bộ mật thất đều dao động kịch liệt. Phải biết rằng căn mật thất này được làm từ công nghệ cao tạo thành một không gian kín mà cả đạn hạt nhân cỡ nhỏ cũng không thể công phá nổi, vậy mà nó lại lung lay sắp đổ chỉ vì tiếng hét của người đàn ông.

“Đáng chết!!! Ranh con!!! Ta thề! Ta nhất định phải ăn sống ngươi!!! Giết sạch tất cả nữ nhân bên cạnh ngươi, lăng nhục chúng cho đến chết!!!!!”

Người đàn ông rất rõ ràng, bào đệ của mình lần này tới cực đông là do đâu.

Vốn dĩ cho rằng đây đã là phương pháp cực ổn, thế nhưng kết quả lúc này lại hoàn toàn khác xa so với dự liệu. Vị thân vương mang theo trên mình kỹ năng bảo mệnh tưởng chừng như tuyệt đối của tộc lang nhân đã bị chôn vùi tại đó.

Đây quả thực là sỉ nhục không gì sánh bằng, là sỉ nhục lớn nhất đối với người đàn ông! Bất luận là với tư cách cá nhân hay với tư cách là vua của tộc người sói thì việc đã xảy ra đều là việc không thể nào tiếp thu được. Mà ngoài ra, cũng vì việc này mà lần bế quan trùng kích lần này của hắn cũng đã thất bại.

Nguyên bản dựa theo tiến độ trước đó, người đàn ông tin tưởng rằng chỉ cần nửa năm thôi, là mình sẽ có thể bước ra một bước quan trọng nhất kia của tộc thú nhân và trở thành một vị vua chân chính. Khi đó, kế thừa một phần sức mạnh của tổ tiên, hắn sẽ có sức mạnh để quân lâm toàn bộ đại lục.

Nếu như thành công, hắn không bao giờ cần phải e dè người đàn bà trong Hắc Ám Bảo kia nữa, thậm chí ngay cả với những shinso vampire vốn nổi tiếng toàn bộ đại lục kia, hắn cũng không cần phải kiêng dè.

Lúc đó, hắn sẽ thật sự trở thành vua của thú nhân, vua của toàn bộ đại lục.

Nhưng, giờ, hắn thất bại. Bởi vì bào đệ bị giết chết, huyết mạch rung động dữ dội khiến hắn mất đi cơ hội để trở thành chúa tể nhân gian.

Đây mới là điều khiến người đàn ông phẫn nộ nhất. Sát tử chi thù, ngăn mình thành đạo, cộng với mối thù giết em, tất cả đã khiến mối thù này trở thành mối thù vĩnh viễn không đội trời chung.

Không chết không ngớt! Đây đã là chân lý.

“NGAOOOOOO!!!!!!!!!! Đáng chết!! AAAAAAA!!!!!!!! Ta tuyệt đối phải tra tấn ngươi tới chết!!!!!!!”

Tất cả mọi thứ trong mật thất đều bị phá hư. Hai mắt đỏ quạch như máu và long lên sòng sọc, người đàn ông dường như đã điên rồi.

Thật lâu sau, mãi tới khi gian phòng đã hoàn toàn rách nát tới không thể nát hơn nữa, người đàn ông mới dừng việc đập phá lại và thở hổn hển: “—— đảo I • To • Ga • Mi!!!! Lần này, ta sẽ đích thân tới. Ta ngược lại muốn nhìn xem, rốt cục hòn đảo nhỏ bé đó có thể ngăn trở được bước chân của tộc người sói bọn ta hay không! Giết con ta, hại đệ ta, làm ta trùng kích thất bại. Mối thù này, phải dùng máu chảy thành sông để bồi thường!!!!”

Giọng nói lạnh lẽo, điên cuồng, tàn khốc vang vọng trong căn phòng tan hoang. Vương tộc vốn nấp trong bóng tối của Tây Âu, tộc người sói, nay vì thù hận, đã bắt đầu đưa nanh vuốt của mình ra ánh sáng.

“Bất quá, chuyện của con ta lần trước, ả đàn bà của Lâu Đài Hắc Ám cũng không thoát khỏi liên quan. Ta nếu muốn tiến thêm một bước, vậy nhất định phải nuốt ả đàn bà đó. Hừ! Lần này bắt ngươi để khai đao trước! Mấy lão tạp mao của giáo hội, xem ra chỉ có thể tìm bọn chúng để nói chuyện một lần.”

Giáo hội, mặc dù là kẻ thù không đội trời chung của các sinh vật bóng tối, thế nhưng không có kẻ địch nào là vĩnh cửu, cũng không có đồng bạn nào là vĩnh cữu, chỉ có lợi ích vĩnh hằng. Chỉ cần có lợi ích chung, tử địch cũng có thể ngồi lại cùng một chỗ để nói chuyện. Tộc người sói có thứ mà giáo hội muốn nhất, chỉ cần hắn lên tiếng, mấy lão tạp mao đó dù có ghét cay ghét đắng thì cũng phải vác mặt tới để nói chuyện, nói cho đàng hoàng.

Hợp tác với cả tử địch, lúc này, sói chúa đã hoàn toàn điên rồi. Một con dã thú vừa có thực lực, trí tuệ lại mang đầy sự thù hận và điên cuồng, quả thực là vô cùng đáng sợ.

––––––––– phân cách tuyến –––––––––

“Con chó chết nhà ngươi!! Đã nói là đừng có nuốt hết, phải chừa lại một chút cho ta, tại sao ngươi không quản được cái miệng thúi của mình vậy? Đáng chết!!”

Hung tợn mà nhảy lên cái bụng đang phình to của Fenrir rồi giẫm giẫm, Ye Jian hận không thể nhổ sạch lông của cái con chó ngu này.

Vốn còn muốn thông qua xác của Buchard để điều tra về tộc người sói ở Tây Âu một chút, kết quả là lúc quay đầu lại, cậu mới phát hiện là con chó ngu này, sau khi thắng địch nhân xong thì đã thuận miệng đem đối phương nuốt sạch luôn.
Là nuốt sạch luôn, đừng có nói là mẩu xương, cả lông cũng không chừa lại cho cậu một cọng. Lúc biết được chuyện này, Ye Jian quả thật là cảm thấy giận tới không thể át, quả thực là... Nhức hết cả bi.

“NGAO... OOO ô ô...!!”

Vô cùng oan ức mà ‘ô ô’ vài tiếng, Fenrir cũng chỉ có thể nhịn đau, nằm rạp trên đất mà mặc cho chủ nhân của mình trút giận.

“Lần sau nếu còn tái phạm, vậy đừng nói gì nữa, trực tiếp cút về... Không! Tới lúc đó ta sẽ tự tay ném ngươi về! Còn nữa, nếu mà ngươi không kế thừa nổi thiên phú của cái con chó mà ngươi đã nuốt, vậy chờ đi, ta sẽ bắt ngươi phải ói sạch tất cả những thứ ngươi đã ăn vào.”

Lời đe dọa của Ye Jian khiến Fenrir sợ tới nỗi run lên một cái. Vội vàng chạy vòng vòng quanh người cậu ra vẻ nịnh nọt, rồi Fenrir ‘NGAO... OOO’ một tiếng và biến thành một chùm sáng bạc chui lại vào trong cơ thể Ye Jian. Tiếp đó là bắt đầu việc cắn nuốt và hấp thu thiên phú của đối phương, việc này chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại, bằng không, kết quả chờ đợi nó tuyệt đối sẽ rất thê thảm.

Chờ Fenrir trở lại trong người, Ye Jian mới vung tay lên, xua tan kết giới đang bao phủ xung quanh.

Kết giới mà cậu dựng lên này, thay vì nói là kết giới, còn chẳng bằng nói là bản thăng cấp của kết giới thì đúng hơn, còn là loại thăng tới vài cái đẳng cấp, đã đạt tới mức độ có thể cô lập hoàn toàn không gian trong và ngoài kết giới, tạo thành một lĩnh vực hoàn toàn tách biệt.

Kết giới biến mất, khu vực cốt lõi đã biến thành phế tích của tòa hội sở lập tức hiện ra. Nhìn khu vực bên ngoài của tòa hội sở, chà, cũng chẳng khá hơn khu vực cốt lõi bị cậu che phủ là bao nhiêu, chỉ thấy dấu vết chiến đấu giăng khắp nơi, không còn lấy một khối kiến trúc đáng để gọi là nguyên vẹn, một số cũng đã biến thành phế tích.

“... Ye-sensei?”

Hai bóng hình nhỏ bé xinh đẹp, một đen một bạc, vừa thấy Ye Jian xuất hiện thì ngay lập tức chạy nhanh mà đến bên cạnh cậu.

Nhìn khu vực cốt lõi vốn to bằng sân bóng của tòa hội sở, giờ đã trở thành phế tích ở trước mắt, cả hai thiếu nữ đều khiếp sợ mà quan sát dấu vết ở xung quanh.

Nơi này rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Cảnh tượng này...

Rất hiển nhiên là cả hai thiếu nữ đều đã bị cảnh tượng không thể ngờ trước mắt làm cho chấn động. Bất quá, coi như hai cô bé này có tận mắt nhìn thấy cảnh chiến đấu từ đầu tới cuối đi nữa thì kết quả cũng vẫn sẽ thấy chấn động, hoặc nên nói là sẽ càng chấn động hơn nữa. Dù sao thì cấp bậc của cuộc chiến trước đó quả thật là quá cao đối với hai thiếu nữ, nếu như không phải là vì kết giới của Ye Jian đủ bền chắc, phỏng chừng là cảnh tượng này tối thiểu cũng phải mở rộng ra thêm chừng vài km.

“Bên phía hai đứa xong rồi sao?”

“Tổng cộng ba mươi hai người, mặc dù có chút phiền toái, nhưng đều đã giải quyết.”

Người trả lời tự nhiên là Yukina, chỉ có điều là giờ phút này, vẻ mặt của cô bé có phần không tập trung lắm. Rất hiển nhiên là cô bé vẫn còn đang bận tâm về những việc đã xảy ra ở đây.

“Giải quyết là được rồi! Làm tốt lắm! Để ban thưởng, hai đứa... Cho phép mỗi đứa hôn tôi một cái. Sao, thấy thế nào?”

“Hôn... Anh quả nhiên là hentai sao, Ye-sensei?”

Đây là phản ứng của Yukina, lúc này, gương mặt của cô bé hơi phiếm hồng, ánh mắt có phần lăng lệ và ác liệt.

Về phần Julia, khi nghe Ye Jian nói xong thì lập tức không ngần ngại mà tiến lại gần Ye Jian, sau đó chủ động nhón chân lên và hôn lên miệng cậu.

Thấy Julia có phản ứng này, biểu lộ của Yukina lập tức trở lên lúng túng.

“Biến thái!”

Quay lưng lại, gương mặt nhỏ trở nên lạnh lùng. Rõ ràng, con bé này lại bắt đầu mất tự nhiên mà ưỡn ẹo rồi.

“Khục! Ban thưởng cho học sinh vì học sinh có tiến bộ là tránh nhiệm của sư phụ nha, nên nói chung, vẫn phải thưởng cho Yukina một chút.”

Tách Julia ra, Ye Jian cười nói, sau đó lặng lẽ đi tới sau lưng của Yukina rồi đặt tay lên cái đầu nhỏ của cô bé: “Tốt rồi, nói đi, muốn được thưởng cái gì?”

Nghe nói như vậy, Ye Jian lập tức ‘vèo’ một cái mà quay đầu lại đối mặt với Ye Jian, đôi tròng mắt bảo thạch màu rám nắng hơi chút lập lòe.

“Em muốn...”

Convert by: Strauss