Quân Lâm Nhị Thứ Nguyên

Chương 183: Cái giá của sự tò mò




“... Người sói là bộ tộc có thù tất báo, lần này lại là thân vương của bọn chúng bị giết, chúng tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Mối hận này, tuyệt đối là không chết không thôi.” Nói với giọng nghiêm túc, Natsuki tỉ mỉ mà phân tích tình huống cho Ye Jian.

Vào lúc này, Natsuki đang ngồi gọn trong lòng của thiếu niên tóc tím. Y quan bất chỉnh, tay chân mềm nhũn, Natsuki để mặc cho thiếu niên tùy ý ôm mình vào trong lòng, lúc này, phù thủy không gian chỉ như một con búp bê tinh xảo cỡ lớn, trông vô cùng đáng yêu.

Đổi lại là lúc bình thường, nếu có ai dám đụng vào mình, cho dù chỉ là cầm tay thôi thì nữ phù thủy cũng sẽ dành cho đối phương sự khiển trách nghiêm khắc nhất. Nhưng lúc này, cô lại bỏ mặc cho thiếu niên tùy ý ôm lấy mình và ngồi yên trên đùi của đối phương, thậm chí trên gương mặt nhỏ tinh xảo của cô, vẫn có thể thấy được một chút đỏ ửng động lòng người, dù rằng rất nhạt, rất nhạt.

Đối với phân tích mang tính khuyên bảo của Natsuki, Ye Jian hoàn toàn làm lơ, cậu chỉ tựa cằm lên đầu của Natsuki mà nói một cách bình thản: “Cho dù không có chuyện lần này thì cũng đã sớm không chết không thôi rồi. Ta cũng không có ý định buông tha cho chúng. Khi đã ra tay với người bên cạnh ta, bất kể có thành công hay không thì đều phải trả giá đắt. Dù không diệt tộc, ta cũng phải khiến cho người của bọn chúng có đến mà không có về. Phỏng chừng là hiện giờ, bọn chúng cũng đã trù bị xong mà chuẩn bị kéo quân tới rồi cũng nên.”

“Baka! Cậu muốn hòn đảo này chìm vào trong lòng đáy biển sao? Hơn nữa tộc người sói không đơn giản như cậu nghĩ. Theo tư liệu lịch sử được ghi chép thì bộ tộc này là một trong các bộ tộc nổi bật nhất của ma tộc, là vương tộc của thú nhân. Ngoại trừ ma cà rồng ra, số bộ tộc có thể chống lại chúng một bàn tay cũng có thể đếm được.” Thấy thái độ của Ye Jian vẫn cứ xem thường tộc người sói, Natsuki tức giận mà răn dạy, hiển nhiên là cô rất không vừa lòng với thái độ hiện giờ của Ye Jian.

“Yên tâm đi, Natsuki-chan, ngay cả shinso vampire ta còn không sợ, cần phải sợ đám sói hoang đó sao? Nếu chúng thật sự có sức mạnh của tổ tiên chúng, vậy thì ta còn kiêng dè đôi chút. Nhưng đáng tiếc là chúng không có, cho nên, chúng đến bao nhiêu, ta giết bấy nhiêu. Ta còn đang mong cái tên Lang Vương kia tự mình tới đây để ta có cơ hội thộp cổ hắn đây. Cũng không biết là từ trên người hắn, ta có thể tìm được bao nhiêu thứ hữu dụng.”

“Hừ! Muốn chết thì tùy cậu! Còn nữa, cái tay kia còn muốn vuốt tới lúc nào? Chờ bị chặt đúng không?”

Chiếc mũi nhỏ phát ra tiếng ‘hừ’ khó chịu, Natsuki trừng mắt một cái với Ye Jian; Hai cái tay đang mò vào trong váy của cô, từ nãy tới giờ vẫn còn đang táy máy không ngừng.

Đối với cái trừng mắt của Natsuki, Ye Jian hoàn toàn không để ý mà chỉ cười cười, sau đó đôi ma trảo không những không thu lại mà càng trở nên càn quấy hơn, bắt đầu mò vào chỗ sâu hơn để nghịch phá.

Trơn trượt, lạnh buốt, ướt đẫm; Lúc này cả người của Natsuki vẫn còn lưu lại một chút dấu vết, đây là ‘thành quả’ của cuộc chiến trước đó.

À, đừng hiểu lầm, không phải là của Ye Jian, đó đều là dấu vết xấu hổ mà Natsuki lưu lại. Đương nhiên, nói chúng là ‘chiến tích’ của Ye Jian cũng không vấn đề gì, bởi vì nếu không phải là vì cái tên trứng thúi này cưỡng bức Natsuki làm chuyện xằng bậy, đường đường Kūgeki no Majo sao có trở nên thấp kém mà ẩm ướt như thế?

Một bên nhẹ nhàng vuốt ve lấy làn da trơn bóng như ngọc của Natsuki, Ye Jian tựa lưng vào chiếc ngự tọa mà thích ý nói: “Đám người sói đó không phải là vấn đề gì lớn, điều khiến ta càng thêm chú ý vào lúc này là ‘Hắc Ám Bảo’. Ta vẫn chưa xác định được là lần ám sát này có sự tham dự của Hắc Ám Bảo hay không, dù sao thì ở Tây Âu, nó vẫn luôn là nơi quy tụ của tuyệt đại đa số ma tộc.”

“Cậu đang lo lắng về tên quân sư mà cậu đã gặp ở Malta lúc trước?”

Nghe Ye Jian nói như vậy, Natsuki thành công bị chuyển di sự chú ý. Bất quá kỳ thực thì cho dù không chuyển di được cũng không sao, vì dù sao vào lúc này thì Nastuki hoàn toàn không có khả năng phản kháng. Nếu cô nàng thật sự cứng đầu mà muốn truy đuổi đến cùng, cậu cũng không ngại đem cô nàng ‘hành quyết tại chỗ’.

“Không thăm dò thân phận của đối phương được rõ ràng nên chuyện gì cũng dễ liên tưởng tới. Bất quá gần đây cũng có chút manh mối. Nếu như ta đoán không lầm thì con bé Julia là người của Hắc Ám Bảo, con bé được điều tới đây để theo dõi ta, theo lệnh của ai đó.”

“Là con bé nữ sinh chuyển trường tới từ Tây Âu?”

Hơi chút kinh ngạc vì phỏng đoán của Ye Jian, nhưng rất nhanh, Natsuki liền bình tĩnh lại.

Trước đó, cô cũng đã thử điều tra về thân phận thật của nữ sinh chuyển trường này, nhưng đáng tiếc là ngoại trừ những tài liệu nổi ở bên ngoài ra thì cô không thu được bất cứ manh mối nào khác. Điều duy nhất có thể khẳng định được là nữ sinh chuyển trường này sở hữu năng lực đặc thù, đồng thời cũng không phải là nhân loại bình thường.

“Uh, con bé hẳn là hậu duệ của bộ tộc di lưu từ Thượng Cổ kia, hơn nữa thân phận cũng thật không tầm thường. Ta cũng không ngờ được là Hắc Ám Bảo lại hào phóng tới như vậy. Người như vậy mà cũng dám đưa tới đây chỉ để giám thị ta, chẳng lẽ bọn chúng thật không sợ ta ăn... Khụ khụ, không sợ ta giết con bé sao?”

Ye Jian vừa thốt ra những lời này xong thì Natsuki lập tức quay đầu lại mà nhìn chằm chằm vào cậu.

Đôi mắt màu xanh thẳm của Natsuki nổi lên chút gì đó quái lạ, ánh mắt đó nhìn trừng trừng vào Ye Jian tới mức cậu cũng có chút sợ hãi.

“Khục! Sao vậy? Có gì không đúng sao?”

“Cậu xác định con bé là hậu duệ của bộ tộc kia?”

“Có lẽ là... Đúng chứ?”

Bị Natsuki nhìn chằm chằm như vậy, giọng của Ye Jian cũng trở nên có phần không chắc chắn lắm. Chẳng lẽ phán đoán của cậu là sai sao? Nhưng mà năng lực cảm ứng của cậu không kém tới nỗi đi lầm cái chuyện rõ ràng như vậy đi? Hẳn không có sai lầm mới đúng, dù sao trên người của Julia tuyệt đối là có huyết mạch của bộ tộc đó.
Tưởng mình sai chỗ nào, Ye Jian suy nghĩ cả nửa ngày, nhưng cuối cùng, Natsuki lại đột nhiên vụt ra một câu khiến Ye Jian cảm thấy phi thường buồn bực.

“Quả nhiên cậu cũng là thành viên của bộ tộc đó.”

“Hả?”

“Cậu với học sinh chuyển trường kia là hai chi nhánh bất đồng?”

Câu này của Natsuki thật sự khiến Ye Jian không thể hiểu được. Cái gì mà bất đồng chi nhánh? Cậu mà là đồng tộc với Julia? Nói giỡn đi! Đùa cũng không thể đùa như vậy chứ?

“Ta nói, Natsuki-chan. Có phải em lầm chuyện gì đó không? Ta là thành viên của bộ tộc đó hồi nào?”

Ngoài ý liệu, khi Natsuki nghe được câu hỏi này của Ye Jian xong, cô lập tức lộ ra vẻ giật mình, và phải tới mãi một lúc lâu sau, cô mới nỉ non hỏi: “Cậu không phải là hậu duệ của á thần?”

“Hử? Tại sao ta lại thành hậu duệ của bộ tộc đó rồi? Em thấy ta giống bộ tộc đó ở chỗ nào?”

“Không phải chính cậu ————”

Đột nhiên, dường như ý thức được chuyện gì, biểu lộ của Natsuki bỗng trở nên vô cùng đặc sắc. Rất hiển nhiên, cô đã ý thức được là mình đã hiểu lầm chuyện gì rồi, hơn nữa đó còn là một chuyện vô cùng quan trọng.

Từ khi gặp được Ye Jian tới giờ, Natsuki vẫn chưa từng từ bỏ việc điều tra thân phận của Ye Jian. Đúng là khi ở trong Prison Barrier, cô đã nhận được gợi ý là chỉ lên trời, nhưng nếu chỉ có vậy mà đã tự tiện kết luận Ye Jian là hậu duệ của tộc á thần thì đây quả là...

Từ đầu tới đuôi, rốt cục chỉ có cô tự cho là như vậy và tin tưởng không chút nghi ngờ vào điều đó. Trong khi sự thực là Ye Jian không hề thừa nhận rằng mình là hậu duệ của tộc á thần, thậm chí ngay cả một chút liên quan cũng không có.

Nhưng nếu như vậy, vấn đề lại trở lại như lúc đầu. Năng lực thần bí, thủ đoạn quỷ dị, thực lực mạnh mẽ, ngoại mạo hoàn mỹ, khí chất tuyệt luân, rốt cục thiếu niên là chủng tộc nào mới có thể hội tụ đủ những điều kiện ưu tú như vừa rồi. Hơn nữa, theo ngữ khí vừa rồi thì dường như ngay cả tộc á thần cũng không xứng là chủng tộc của hắn, vậy rốt cục chẳng lẽ trên đời này, còn có bộ tộc nào ưu tú hơn cả bộ tộc đó nữa sao?

Giống như thấy được sự ưu tư khổ sở của Natsuki, Ye Jian chợt nở một nụ cười xấu xa.

Hai tay siết lại, đem thân thể yêu kiều non nớt của nữ phù thủy ép vào trong ngực, thiếu niên nhẹ nhàng mà thổi một luồng hơi nóng vào bên tai của nữ phù thủy: “... Natsuki-chan, có phải em rất muốn biết thân phận thật sự của ta không?”

Lỗ tai nhỏ bị đánh lén, cả người Natsuki lập tức run lên, gương mặt xinh đẹp không kềm được mà nổi lên một áng mây hồng diễm lệ.

Bất quá, tsundere như Natsuki sao có thể đầu hàng dễ dàng như vậy? Cái tên trứng thúi Ye Jian này đang có ý đồ gì, cô rõ còn hơn cả lòng bàn tay.

“Không muốn nói thì cút khỏi người của tôi, baka!”

“Nói! Tại sao lại không nói! Nếu em muốn, nói hết cho em thì có sao? Nhưng trước đó, có một điều kiện tiên quyết, đó là, khà khà, tất cả mọi thứ vào hôm nay, em đều phải nghe lời ta...”

“Cái —— Cậu... A... ~~~?”

Đôi mắt đẹp trợn to, nữ phù thủy mất đi sức mạnh lại một lần nữa bị ma vương bổ nhào.

Bộ váy gothic dài màu đen lại một lần nữa bị công phá, ma trảo lại một lần nữa hoành hành và mơn trớn trên thân thể nõn nà mềm mại của nữ phù thủy.

Quần áo tung bay, trong căn phòng xa hoa lại một lần nữa tấu vang khúc nhạc khó xử của nữ phù thủy.

Convert by: Strauss