Quân Lâm Nhị Thứ Nguyên

Chương 184: Thánh nhân di hài




“... Ngươi thực sự nguyện ý trả lại Thánh Thập Tự?”

Mi phát như tuyết, mặt như ngọc quan, tinh thần quắc thước; Mặc trên người bộ thần bào màu trắng, ông lão đội mũ gai xám trên đầu thu liễm địch ý, dùng ánh mắt bình tĩnh nhưng sắc bén để nhìn về phía vị khách không mời mà đến.

Người trung niên không mời mà đến, thoạt nhìn có chút bệnh trạng, mặt mũi trắng bệch, thế nhưng đôi mắt xanh lục tựa như dã thú của hắn thì vẫn sắc bén vô cùng, nếu không muốn nói là có phần điên cuồng khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng phải sợ tới nổi cả da gà, toàn thân rét run.

“Ta là vua của tộc thiên lang, há có thể nói đùa. Chỉ cần giáo hoàng bằng lòng hợp tác với ta, vậy ta sẵn sàng dùng hai tay để dâng thánh vật bị mất nhiều năm lại về cho quý giáo. Nếu như không tin, chúng ta có thể ký giao ước trước về điều này.”

Đối mặt với địch nhân vốn không đội trời chung từ trước đến nay, người trung niên trông như quý tộc Châu Âu thế kỷ trước, vì báo thù, không ngại ném ra một món lời động trời.

“Thật là gian nịnh a, Lang Vương. Phản bội chủ thượng của ngươi, không tiếc bắt tay với giặc. Đảm phách của ngươi đáng giá để ta khâm phục, nhưng dã tâm của ngươi quá lớn, tham niệm quá sâu. Chính giáo tuyệt đối sẽ không đồng lõa hợp ô với ma vật.” Bình thản ung dung mà từ chối lời mời của người trung niên, ông lão được gọi là Giáo Hoàng đã bắt đầu có ý định đuổi khách.

Đôi mắt dã thú bắn ra ánh tinh quang, và rồi, lời nói sau đó của người trung niên khiến vị giáo hoàng động dung.

“Chỉ cần quý giáo tương trợ, sau khi xong việc, ta nguyện mang theo tất cả ma tộc ở Tây Âu, rời khỏi phạm vi lãnh thổ của giáo hội, thề sẽ không bao giờ đặt chân lên mảnh đất này một lần nữa. Hơn nữa giáo hoàng cũng không cần phải giả thanh cao, người ngay không nói tiếng lóng. Ta mang theo thành ý của tộc người sói tới đây, dù rằng chúng ta có thù, nhưng nếu có thể diệt trừ Hắc Ám Bảo, giáo hội chẳng phải sẽ bớt được một mối họa lớn hơn sao? Hoặc nên nói đây là cơ hội để vĩnh tuyệt hậu hoạn. Vừa lấy lại được thánh vật đã mất, vừa diệt trừ được kẻ thù không đội trời chung suốt bấy lâu, công tích của giáo hoàng sẽ vượt qua tất cả các đời giáo hoàng trước, danh lưu thiên cổ, trở thành vị giáo hoàng được giáo đồ sùng bái nhất từ trước đến nay.”

“Lời của kẻ vẫn luôn xảo trá, lời của một kẻ phản bội muốn thí chủ, làm sao để ta tin tưởng?”

“A ~, chẳng lẽ ngay cả chút độ lượng như vậy mà giáo hoàng cũng không có sao? Nếu như Chính Giáo Lotharingia các người không đáp ứng, ta vẫn có thể tìm tới Thành Giáo cùng Thiên Giáo. Ta nghĩ hai vị giáo hoàng khác hẳn sẽ rất có hứng thú với thánh di vật.”

Lời của lang vương khiến cho ông lão hơi biến sắc.

Chính giáo Lotharingia mặc dù là một thế lực khá nổi tiếng ở Tây Âu, nhưng đối thủ cạnh tranh của nó cũng không ít. Hơn nữa, bởi vì không có thánh di vật chính thống, hoặc nên nói là vì thánh di vật bị cướp đi, nên thế lực và danh tiếng của Chính Giáo Lotharingia luôn bị yếu đi một bậc khi so với các giáo hội khác.

Nếu như lời trước đó của lang vương là thực, vậy thì một khi Thánh Thập Tự trở về lại trong tay của Chính Giáo Lotharingia, Chính Giáo Lotharingia sẽ giành được ưu thế tuyệt đối so với các giáo hội khác. Khi đó, bất kể là danh dự, địa vị hay thực lực, Chính Giáo Lotharingia đều sẽ áp đảo các giáo hội khác mà giành được chính thống tại Tây Âu.

Phải biết rằng thứ đó là thánh vật xếp hàng đệ nhất do Thánh Tử tự mình lưu lại, có thể hóa thương lại hóa kiếm, thần thánh vô cùng, lợi hại hơn cả ba cây thánh thương có thể giết chết Primogenitor do Thiên bộ chế tạo. Nó tuyệt đối là khắc tinh của tất cả ma tộc trên đời.

Đương nhiên, đồng thời với việc là thứ vũ khí còn lợi hại hơn cả ba cây thánh thương do Thiên Bộ chế tạo, Thánh Thập Tự của giáo hội cũng có điều kiện sử dụng nghiêm khắc hơn. Đầu tiên, nếu muốn dùng được Thánh Thập Tự thì phải có tín ngưỡng vô cùng thành kính, thành kính đến mức không thể lay chuyển được. Thứ hai, thực lực phải đủ mạnh, nếu không đủ mạnh thì không thể cung cấp đủ năng lượng để khởi động Thánh Thập Tự. Và cuối cùng, cũng là điểm quan trọng nhất, đó là phải có tâm linh tinh khiết, tinh khiết tuyệt đối, bằng không Thánh Thập Tự sẽ cắn trả. Ngoài ra thì còn một điều kiện khác là phải được Thánh Thập Tự chủ động thừa nhận.

Nếu có ai có thể đáp ứng được tất cả những điều kiện trên, vậy thì người đó nghiễm nhiên sẽ trở thành chủ nhân của Thánh Thập Tự, còn nếu không có ai đáp ứng được, Thánh Thập Tự chỉ có thể là một vật trưng bày.

Bất quá coi như chỉ là vật trưng bày thì Thánh Thập Tự vẫn có công dụng của nó. Ý nghĩa linh thiêng của nó đối với bất cứ giáo hội nào cũng đều là không thể thay thế.

“Mười Combat Deacon, hai kỵ sĩ thánh điện, một giáo chủ.”

Rốt cục, giáo hoàng cũng đưa ra ranh giới cuối cùng của mình.

Trước đó, giáo hoàng cũng đã nhận được tình báo về việc thân vương của tộc người sói đã bị ngộ hại trên một hòn đảo cực đông, nên lang vương trước mắt hẳn đang bắt đầu chuẩn bị cho việc báo thù, chỉ là không biết hành vi này của lang vương có ý nghĩa gì.
Theo suy tính của giáo hoàng, nếu sau khi việc này chấm dứt, lang vương chịu làm đúng thỏa thuận mà trả lại Thánh Vật, đồng thời để cho toàn tộc chuyển đi nơi khác, vậy ông sẽ bỏ qua cho tộc người sói. Nhưng nếu tộc người sói không tuân theo giao ước, giáo hội sẽ khiến đối phương phải trả giá vì hành vi trục lợi của mình, đó là còn chưa kể đến việc Thánh Vật có ý nghĩa thế nào với Chính giáo Lotharingia. Thánh di vật, tuyệt đối không thể bỏ qua, không tiếc bất cứ giá nào.

Chỉ là, giá mà giáo hoàng đưa ra có vẻ như không thể khiến cho lang vương thỏa mãn.

“Combat Deacon không cần nhiều, nhưng kỵ sĩ thánh điện tối thiểu phải năm người, thêm năm kỵ sĩ thẩm phán, một đại chủ giáo.”

“Không thể nào!”

Nói giỡn! Kỵ sĩ Thẩm Phán? Đó là con át chủ bài chân chính của giáo hội, há miệng ra liền muốn năm cái? Không bàn nữa!

“Giáo hoàng, ngài nên biết rằng ả đàn bà của Hắc Ám Bảo lợi hại tới mức nào. Nếu như đối kháng chính diện, phỏng chừng cả ngài cũng không nắm chắc phần thắng chứ? Nếu ép ả ta quá mức, phỏng chừng thiên sứ hàng lâm cũng không phải đối thủ của ả. Điểm này, ta là người rõ hơn ai hết, ả đàn bà đó dù chưa chắc đạt tới mức phản tổ, nhưng cũng không còn cách lĩnh vực đó bao xa. Một mình ta không phải là đối thủ, cũng vì vậy ta mới tìm tới quý giáo để hợp tác, nếu quý giáo không có thành ý muốn hợp tác với ta, ta tìm người khác cũng được.”

Nói xong, lang vương lắc đầu một cái rồi quay người rời đi.

“Một con sói giảo hoạt! Tối đa hai Kỵ sĩ Thẩm Phán, năm kỵ sĩ thánh điện, mười combat deacon, thêm một đại chủ giáo. Đây là ranh giới cuối cùng. Nếu còn không thỏa mãn, ngươi có thể rời đi.”

“Ha ha ha ha! Được! Không hổ là giáo hoàng của chính giáo Lotharingia, quả nhiên có khí phách! Nếu đã vậy, ta cũng không keo kiệt. Xem như thành ý cho việc hợp tác lần này, ta có thể miễn phí tặng cho quý giáo một tình báo mà các ngài tuyệt đối sẽ vô cùng hứng thú.” Nghe được cái giá mà giáo hoàng báo ra, lang vương lập tức sảng khoái mà cười to, đồng thời chuẩn bị tặng cho đối phương một món quà đầy ‘thành ý’.

“Tin tức gì? Sẽ không phải là tung tích của một thánh di vật khác chứ?”

“Không! Bất quá cũng gần giống. Nếu ta nhớ không lầm, năm đó dường như quý giáo có một cỗ di hài của thánh nhân?”

“Cái gì?” Nghe được lời này của Lang Vương, giáo hoàng lập tức giật mình, đôi mắt trừng lớn và bắn ra những tia sắc bén.

“Mặc dù không rõ ràng, nhưng ta đã điều tra được một thông tin: Hiện tại di hài của quý giáo đang nằm trong lòng của đặc khu ma tộc Cực Đông, dường như được dùng làm nguyên vật liệu cho việc trấn áp khí vận và long mạch ở đáy biển. Có vẻ như vậy! Chà chà, đây quả thực là sỉ nhục cho di hài của một thánh nhân.”

Lang vương nói những lời này với vẻ hả hê, có vẻ như hắn đang rất sung sướng khi nhìn thấy vị giáo hoàng trước mắt bị chọc tức tới dựng râu trừng mắt.

“Chuyện đó là thật?”

“Giáo hoàng có thể cho người đi điều tra, nếu ta nhớ không lầm thì quý giáo cũng có chi bộ được thiết lập trên hòn đảo đó? Tốt rồi, hôm nay chỉ tới đây thôi. Xin cáo từ trước! Ngày mai ta sẽ quay lại để thương lượng tỉ mỉ với giáo hoàng. Hi vọng quý giáo có thể sớm ngày tìm về được di hài của thánh nhân và lấy lại thể diện. Ha ha ha ha ha ha!”

Tiếng cười hung hăng càn quấy của lang vương biến mất trong cung điện, chỉ còn có vị giáo hoàng trong chiếc áo bào màu trắng, đang tái mặt mà ngồi trên bảo tọa.

“Người đâu! Mau điều tra tường tận việc này cho ta!”

Convert by: Strauss