Quân Lâm Nhị Thứ Nguyên

Chương 186: Quấy rầy




Nghe được lời nhận xét không thể nói là tốt đẹp của Ye Jian, Yukina không khỏi cảm thấy có chút oan ức. Điều này cũng khó trách, bởi vì con Bạch Câu kia bất kể là về tốc độ hay sức mạnh thì cũng đều vượt xa Yukina, mà Yukina thì lại không thể dùng vũ khí mà chỉ có thể dùng hai chú thuật trụ cột để chiến thắng đối phương.

Yêu cầu nghiêm khắc như vậy, nhưng Yukina lại làm được, coi như có là tam thánh của Hội Sư Vương, đối với kết quả này thì tối thiểu cũng sẽ gật đầu mà khen thiếu nữ một tiếng đi?

Nhưng người sư phụ mới này, dường như hoàn toàn không thèm nể mặt Yukina một chút nào. Dù không hề răn dạy, quát tháo hay châm biếm chê bai, nhưng giọng nói bình thản của đối phương với con điểm 60 quả thật là đã đánh thẳng vào lòng tự ái của thiếu nữ.

“Có phải đang cảm thấy rất oan ức và khó chịu vì con điểm này không?”

Thấy Yukina cúi đầu, Ye Jian không nghĩ cũng biết rằng con bé này đang cảm thấy bất mãn, chỉ là vì lễ phép nên mới không phản bác mà thôi.

“Cũng không sai, oan ức và khó chịu cũng bình thường, bởi vì làm được như vậy quả thực là rất không dễ. Nhưng tại sao tôi chỉ cho em một điểm ở mức hợp tiêu chuẩn đây? Giờ, em nói xem: Em cảm thấy con chó này như thế nào, Yukina?”

Nghe được câu hỏi của Ye Jian, Yukina lập tức ngẩng đầu, sau đó trả lời một cách nghiêm túc: “Rất lợi hại, tốc độ và sức mạnh đều hơn xa em.”

“Cho nên em mới cảm thấy rằng, hạ được nó đã là tốt lắm rồi. Đúng không?”

Dường như bị nói trúng tim đen, Yukina lại một lần nữa cúi đầu xuống, lựa chọn im lặng.

“Nhưng em có nghĩ tới không, rằng với em, loại kẻ địch như thế này chỉ là loại kẻ địch đơn giản nhất? Đầu tiên, con chó này dù chiến đấu với em, nhưng nó chưa hề chính thức liều mạng. Nó không lấy mục tiêu ‘giết em bằng mọi giá’ để chiến đấu, mà chỉ muốn ‘đánh bại’ em. Giữa một kẻ ‘muốn giết mình bằng mọi giá’ và một kẻ ‘chỉ muốn đánh bại mình’, sự khác nhau lớn tới mức nào hẳn không cần tôi nói.”

Vẫn với giọng nói từ tốn, không mang theo chút chê bai, chỉ trích hay lên giọng dạy đời nào, Ye Jian bắt đầu dạy cho Yukina nhận thức được chính xác về đối thủ hiện giờ của mình.

“Kế tiếp, con chó này dù được tôi giao cho kinh nghiệm chiến đấu và bản năng chiến đấu xuất sắc, thế nhưng trí tuệ và độ giảo hoạt của nó thì thua xa mọi kẻ địch em từng gặp trước đây. Bằng chứng rõ ràng là nó đã không thể nhận ra được kế hoạch nhỏ của em mà bị em hạ gục một cách dễ dàng. Nếu đối thủ vừa rồi là một kẻ địch giảo hoạt, kinh nghiệm già đời, đồng thời còn là dân liều mạng với bản tính hung tàn, em cảm thấy kế hoạch vừa rồi của mình có thể thành công được không?”

Một loạt những câu hỏi tuôn ra từ miệng của Ye Jian, chúng như một gáo nước lạnh dội thẳng xuống đầu của Yukina khiến cô bé chết trân tại chỗ.

Mất đi Schneewalzer, chú thuật bị hạn chế, thực lực lại kém xa, đồng thời đối phương còn là dân liều mạng; Nếu nhưng điều kiện này kết hợp với nhau, Yukina chỉ tự hỏi trong lòng một chút thì lập tức đã cho ra được kết luận. Muốn thắng, cực khó! Khó tới mức gần như không thể! Thua, gần như là điều chắc chắn. Mà nếu địch nhân là kẻ liều mạng với bản tính hung tàn, thua, đồng nghĩa với chết, thậm chí có thể là sẽ bị lăng nhục cho đến chết.

“Hiểu tại sao tôi chỉ cho em 60 điểm chưa? Vì tôi bảo em hạ nó, và em hạ được nó, nên tôi chấm em hợp lệ, nhưng nếu muốn xuất sắc, vậy còn chưa đủ. Em tới đây là vì những kẻ địch chỉ như thế này sao? Không! Em tới vì muốn mạnh hơn, muốn hạ được những kẻ địch như tôi vừa nói. Vừa rồi, việc em linh hoạt khi chiến đấu, biết sáng tạo ra cơ hội để chiến thắng cũng không tệ, nhưng thứ tôi muốn em hiểu ra không phải chỉ có như thế. Giờ tôi sẽ làm mẫu một lần. Nhìn cho kỹ, Yukina-chan! Cách tôi dùng cùng một sức mạnh, nhưng lại có thể hạ nó chỉ với một đòn!”

Nói xong, không để ý tới vẻ kinh ngạc của Yukina, Ye Jian phất tay, và con chó trắng kia lập tức hồi phục nguyên vẹn. Nhếch miệng và gào thét, nó lại phóng về phía Ye Jian và Yukina.

Thấy Ye Jian muốn ra tay, Yukina vội vàng tập trung toàn bộ sự chú ý của mình vào cuộc đối đầu sắp tới. Yukina thực sự khát khao muốn biết Ye Jian rốt cục sẽ dùng cách nào để có thể hạ được cự khuyển chỉ với một đòn, với điều kiện giống hệt mình khi nãy.

Không chỉ có Yukina; Julia đang ngồi bên ngoài, khi thấy Ye Jian chuẩn bị ra tay thì cũng lập tức đứng lên, đôi mắt màu bạc mở to và nhìn chằm chằm vào Ye Jian và Bạch Câu đang lao tới.

“Nhìn cho kỹ!

Rống ————!!!

Bạch Câu phát ra tiếng gầm rú còn hung tàn hơn so với khi chiến đấu cùng Yukina. Thân thể khổng lồ hóa thành một tia chớp màu trắng bạc, cự khuyển phóng về phía Ye Jian với tất cả sức mạnh của mình.

Đối mặt với sự tấn công của cự khuyển, Ye Jian lập tức dùng hai tay để kết ấn.

Yuragi!

Đây là chú thuật Yukina đã thi triển, hầu như cùng một tốc độ, Ye Jian phóng về phía Bạch Câu với tốc độ giống hệt như Yukina lúc nãy.

Waka Ikazuchi!

Lại là một chú thuật khác mà Yukina đã thi triển, ngay sau khi ấn pháp của Yuragi hoàn thành, ấn pháp của Waka Ikazuchi cũng hoàn tất và đón đầu mà đánh ra.

Ngay khoảnh khắc ấn pháp của Waka Ikazuchi được đánh ra, đôi tay của Ye Jian và móng vuốt của Bạch Câu liền chạm vào nhau. Một tiếng nổ lớn vang lên, và chó trắng đã bị đánh bay ra ngoài.

“Chuyện này... Tại.. Tại sao Ye-sensei chỉ dùng sức mạnh tương đương em, lại...”

Nhìn thấy cảnh tượng diễn ra trước mắt, Yukina hầu như hoàn toàn lâm vào trạng thái ngốc trệ. Cô bé không thể nào hiểu được điều gì đã xảy ra với đòn tấn công của Ye Jian.

Trong cảm ứng của Yukina, tốc độ, sức mạnh, thậm chí là lưu lượng linh lực phát ra từ đòn thế vừa rồi, có thể nói là hoàn toàn tương tự với đòn tấn công trước đó của mình. Trong khi đó, đòn tấn công của chó trắng lại được tăng mạnh.

Thế nhưng tại sao, kết quả của hai lần va chạm lại khác nhau trời vực như vậy. Cũng tương tự là dùng hai chú thuật cơ bản để chiến đấu, tại sao lại có sự khác biệt lớn như thế?

“Sao? Xem hiểu không?”
Theo bản năng mà lắc lắc đầu; Lúc này, Yukina vẫn còn ngốc trệ lắm. Cô bé vẫn không thể nào hiểu được tại sao giữa đôi bên lại có sự khác biệt lớn đến vậy.

“Không sao! Tôi cũng không ép em phải hiểu ngay. Cho em nửa giờ, ngồi nghĩ cho thật kỹ. Nếu hiểu thông rồi thì nói cho tôi, còn nếu vẫn không rõ nữa...”

Ye Jian không nói hết câu mà ngừng lại giữa chừng. Thu Bạch Câu về, sau đó cậu trở về chỗ ngồi của mình mà ngồi xuống.

“Sao? Em thì sao, Julia? Hiểu được nguyên nhân trong đó không?”

Mặt không thay đổi, Julia gật đầu, sau đó, thiếu nữ nói ra câu trả lời của mình: “Tốc độ, tăng cường sức mạnh.”

Chỉ sáu chữ đơn giản, nhưng lại khiến Ye Jian hài lòng mà gật đầu.

“Đúng rồi! Ha ha, không hổ là Julia! Tới, muốn thưởng một cái không?”

Vẫn câu nói trêu chọc mọi ngày, nhưng lần này, phản ứng của Julia khiến Ye Jian sững sờ.

Do dự?

Nhìn thấy biểu hiện của Julia, Ye Jian khẽ giật mình. Nếu là trước kia, con bé tuyệt đối sẽ không do dự, mà sẽ chỉ biết nhào lên ‘cắn’ cậu một cái. Thế nhưng lần này, con bé lại chỉ lấp lóe hai mắt rồi cúi đầu?

Sau đó, không đợi Ye Jian kịp hiểu rõ, Julia bỗng ngẩng đầu lên, rồi thiếu nữ ôm cổ của cậu và in đôi môi nhỏ anh hồng của mình lên miệng của Ye Jian.

Trở lại bình thường rồi? Không! Không hề! Lúc trước nói là hôn, nhưng chỉ là hôn vô cùng công thức hóa, đều là mở to mắt và nhìn trừng trừng rồi hôn cậu với vẻ mặt vô cảm hoàn toàn. Còn lần này, con bé lại nhắm mắt, gương mặt thậm chí còn đỏ lên một chút ít, đôi mi cong cong cũng rung lên nhè nhẹ.

Con bé đang khẩn trương?

Suy nghĩ đó lướt qua trong đầu, và Ye Jian liền cảm thấy mừng rỡ. Đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng đợi được tới lúc con bé biểu hiện ra cảm xúc và ý thức của mình rồi?

Nghĩ tới đây, Ye Jian đột nhiên nổi lên ý tưởng muốn trêu chọc con bé ngây ngô này.

Nụ hôn kéo dài không bao lâu, Julia liền tỏ vẻ muốn kết thúc và chuẩn bị buông ra, thế nhưng đột nhiên, Ye Jian chợt vươn tay mà kéo thiếu nữ vào trong ngực. Kinh ngạc mà mở to đôi mắt màu bạc, thiếu nữ ngây ngô không hiểu mà nhìn Ye Jian.

Không nói một lời nào, Ye Jian hơi nhếch mép một chút, sau đó lập tức cúi đầu và gặm lấy đôi môi của thiếu nữ. Không chỉ vậy, lần này, cậu thậm chí còn công phá những chiếc răng ngà mà xâm nhập vào trong.

“A... ~~~?”

Bị đánh lén một cách táo bạo như vậy, Julia dường như hơi chấn kinh mà thốt lên. Chỉ là đôi môi thì bị Ye Jian tù binh, cả người thì đang bị cậu ôm lấy, thiếu nữ chẳng thể phát ra được âm thanh gì rõ ràng trừ một giọng mũi đầy mềm mại và tiếng nước xì xì bên khóe môi.

Không chút kiêng kị mà bá chiếm, con thỏ nhỏ bị sợ hãi, nhưng căn bản không thể thoát được móng vuốt đang cắn xé của ác lang.

Cũng may là vào lúc này, Yukina nhỏ còn đang ngồi xổm ở đằng xa và tập trung toàn bộ trí óc của mình để trầm tư suy nghĩ nên không phát hiện ra cảnh này, bằng không, cô bé thật sự sẽ xem Ye Jian là một biến thái lolicon.

Hítz- hô ~ híz-khà-zzz hô ~~~

Tiếng nước vẫn cứ không ngừng phát ra từ khóe miệng. Rất nhanh, trên gương mặt tinh xảo tuyệt lân của thiếu nữ đã hiện lên hai tia nắng chiều đỏ ửng, giống như trăm hoa đua nở, lại diễm lệ yêu kiều.

Rốt cục, mãi tới khi Julia đã có chút hít thở không thông, Ye Jian mới thả Julia ra. Lúc này, thiếu nữ đã hoàn toàn xụi lo trong ngực cậu.

Ngón tay khẽ nâng chiếc cằm nhỏ của Julia, Ye Jian cười tà và nhìn vào mắt thiếu nữ: “Cảm giác thế nào? Có phải là cảm giác làm việc này bằng chính lòng mình, rất kỳ diệu, rất thoải mái đúng không?”

Đôi mắt bạc hiện ra ánh thủy quang long lanh, trong suốt mà sáng chói. Dĩ vãng, nếu bị Ye Jian đùa giỡn như vậy, Julia tuyệt đối sẽ không cảm thấy e dè hay ngần ngại, cô bé sẽ chỉ đáp lại cậu một cách thẳng thừng. Chỉ là lần này, cô bé không làm được như vậy, ánh mắt của Julia có chút né tránh khi nhìn thấy ánh mắt của Ye Jian.

“Rất–Rất lạ...”

Tiếng lẩm bẩm tựa như muỗi kêu phát ra từ miệng của Julia và bị Ye Jian bắt được. Ngay lập tức, thiếu niên ma vương bắt đầu hưng phấn.

Nhưng đúng vào lúc này, một âm thanh lạnh lùng đột nhiên vang lên bên tai của thiếu niên ma vương.

“Có vẻ như tôi tới không đúng lúc, làm phiền hai người đúng không?”

Convert by: Strauss