Quân Lâm Nhị Thứ Nguyên

Chương 190: Thư mời




“———— vèo!!”

Một mũi tên màu xanh da trời mang theo kình phong đột nhiên từ trời giáng xuống.

PA ~!

Căn bản không cần Ye Jian phải động thủ, Julia ngồi ở bên cạnh cậu đã ra tay ngăn cản mũi tên đánh lén.

Kế đó, liên tiếp xuất hiện những mũi tên bắn xuống từ trên trời, nhưng toàn bộ đều bị phá hủy một cách dễ dàng. Là hậu duệ của tộc Á Thần, Julia đương nhiên không thể là kẻ yếu. Công kích chỉ ở mức này hoàn toàn không thể gây khó khăn cho Julia.

Cung tên bị cản, kẻ đánh lén dường như không cam tâm mà tiếp tục chuyển kiểu đánh lén. Hai bóng đen một vàng một bạc đột nhiên xuất hiện và chia làm hai hướng mà lao về phía Ye Jian như cuồng phong.

Đó là hai con sư tử với vẻ ngoài như là được đúc bằng kim loại, nanh vuốt của chúng tuyệt đối có thể đục thủng cả những tấm thép dày tính bằng mét.

Đối với hai con sư tử đang lao tới, Ye Jian vẫn không ra tay, thậm chí cậu còn chẳng buồn để ý.

PHỐC ————!

Giống như tiếng giấy bị đâm thủng vang lên. Một cây thương bằng bạc xuất hiện và lướt qua không trung, đâm thủng cơ thể của con sư tử màu vàng. Cùng lúc đó, Julia cũng ra tay mà bắn một khối không khí nén ra. Khối không khí nén bắn trúng cơ thể của con sư tử bạc và nổ tung, đem con sư tử bạc hất bay lên trời.

“... Ye-sensei!”

Người lúc nãy vừa ném cây thương màu bạc ra chính là Yukina. Lúc này thiếu nữ đang vội vàng chạy tới, mái tóc đen nhu thuận của thiếu nữ vẫn còn đang ướt nhẹp.

“Yukina? Em tới đây làm gì? Còn mặc như vầy...”

Ye Jian thật không biết phải nói gì mà nhìn Yukina, người đã đỏ rực cả mặt. Con bé này, coi như vội thì cũng không tới nỗi như vầy đi? Cả đồ bơi cũng không thay, chỉ tròng một lớp đồng phục rồi chạy tới.

“Xin lỗi! Tại vì em thông qua shikigami cảm nhận được có sóng linh lực đột nhiên xuất hiện trong trường nên vội vàng đuổi tới đây.” Vừa nói, Yukina vừa đưa ngón tay lên, một con bướm có vẻ ngoài mộng ảo đang bay lượn quanh đầu ngón tay của thiếu nữ.

Nghe được câu trả lời của Yukina, Ye Jian cũng chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ: “Cho nên tôi mới nói, em vội tới đây như vậy làm gì? Với thực lực của tôi, trên đời này còn ai có thể làm bị thương tôi được sao? Nếu có thì em tới cũng có ích gì chứ? Huống hồ ở đây vẫn còn có Julia đi chung với tôi.”

“Em chỉ lo Ye-sensei làm quá mức nên mới vội như vậy thôi. Dù sao sức mạnh của Ye-sensei quá kinh khủng, nếu làm quá mức sẽ tạo ra tổn thất không lường trước được.” Với vẻ mặt đương nhiên, Yukina nói như vậy. Sau đó, tò mò mà nhìn về phía Julia, Yukina nói tiếp: “Em luôn thắc mắc một chuyện, Julia-sempai cũng là attack mage sao? Nhưng mà đòn vừa rồi của sempai, trông giống với siêu năng lực của các hyper adapter hơn. Chẳng lẽ, sempai cũng được phái tới để giám thị Ye-sensei sao?”

Yukina hỏi như vậy, nhưng hiển nhiên là cô bé không thể nào nhận được câu trả lời từ Julia. Julia thậm chí còn không thèm liếc mắt về phía Yukina. Từ đầu tới cuối, toàn bộ ánh mắt và sự tập trung của Julia vẫn luôn đặt ở trên người của Ye Jian. Đối với thiếu nữ lúc này, dường như toàn bộ thế giới cũng chỉ có một mình Ye Jian là đáng để cho mình quan tâm, còn những thứ khác, toàn bộ đều không đáng để ngó tới.

Thấy phản ứng giữa hai cô bé, Ye Jian thò tay mà vỗ nhè nhẹ lên đầu của Yukina rồi nói: “Được rồi, chuyện của Julia em đừng để ý làm gì. Cứ coi như là con bé cũng tới đây để giám thị tôi giống em đi. Vấn đề quan trọng nhất hiện giờ là kẻ vừa ra tay tập kích tôi vừa rồi. Hm, có thư đây, là hai con shikigami vừa rồi lưu lại.”

“Thư?”

Nghe Ye Jian nói như vậy, đồng thời thấy cậu đột nhiên giơ một bức thư tín màu đen lên, hai thiếu nữ lập tức đều bị thu hút mất sự chú ý.

“Loại shikigami vừa rồi vốn không phải là dùng để tập kích, mà là loại chuyên dùng để vận chuyển công văn hoặc thư từ. Mục đích của chúng hẳn là muốn gửi bức thư này cho Ye-sensei. Chỉ là không hiểu tại sao lại đột nhiên tiến hành công kích. Chẳng lẽ người đưa bức thư này có quan hệ gì với Ye-sensei sao?” Nói tới đây, Yukina quay đầu nhìn về phía Ye Jian. Từ ánh mắt của cô bé, có thể thấy được là cô bé muốn tìm ra được tình báo hữu dụng từ người trong cuộc.

Nhưng, Ye Jian lại trực tiếp nhún vai.

“Đừng nhìn tôi! Tôi mới là người khó hiểu nhất. Muốn nói tới thù hận thì gần nhất cũng chỉ có mấy lão già bị tôi tính sổ, nhưng mà mấy đứa nhìn con dấu trên bức thư này xem.”

Nghe được Ye Jian nhắc nhở, hai thiếu nữ đều nhìn về phía con dấu bằng sáp có in trên bìa thư.

“Đây là...” Tựa hồ có chút ấn tượng về con dấu này, Yukina nhíu đôi lông mày đáng yêu lại mà suy nghĩ.

Nhưng khá bất ngờ, người thốt ra được lai lịch của con dấu trước lại không phải là Yukina, mà là Julia.

“Ikusaō Ryōiki.”
“Ồ? Julia, em biết về Ikusaō Ryōiki sao?”

“Trước kia, từng nhìn thấy!”

//ngantruyen.com/
“A, đúng! Em cũng nhớ ra rồi. Đúng là con dấu của Ikusaō Ryōiki! Nhưng mà, tại sao Ikusaō Ryōiki lại gửi thư cho Ye-sensei?”

Nghe Julia nhắc nhở, Yukina cũng nhanh chóng nhớ ra lai lịch của con dấu trên bìa thư, và điều này khiến Yukina có phần khó hiểu. Mặc dù Yukina cũng có phần tò mò về việc tại sao Julia lại biết về con dấu của Ikusaō Ryōiki, nhưng hiển nhiên là lúc này, điều khiến Yukina càng để tâm hơn chính là bức thư trước mặt.

“Được rồi, hai con bé ngốc. Ở đó mà xoắn xuýt làm gì? Mở thư ra đọc luôn chẳng phải là biết rồi sao?”

Câu nói này của Ye Jian khiến Yukina chợt giật mình, sau đó cô bé lập tức trừng mắt, thở phì phì mà nhìn về phía Ye Jian.

Rõ ràng người chủ động đề cập tới con dấu là Ye-sensei, vậy mà giờ lại mắng mình là ngốc. Thật quá tệ, rõ ràng là người đầu têu, vậy mà giờ lại đổ hết lỗi lên người Julia-sempai với mình.

Về phần Julia, thiếu nữ căn bản là không để ý. Cô bé chỉ lặng lẽ mà đem tất cả những lời Ye Jian đã nói ghi vào trong lòng.

“Rồi, giờ để chúng ta cùng nhìn xem, rốt cục là cái tên trứng thúi nào muốn kiếm chuyện với tôi.”

Hắng giọng một cái, Ye Jian làm lơ Yukina mà bắt đầu lấy bức thư ra.

Bên trong phong thư là một trang giấy có viền được mạ bằng những sợi tơ vàng, trông vô cùng tinh mỹ. Nhìn thấy trang giấy này, Yukina và Julia lập tức bu lại, muốn quan sát nội dung bên trong bức thư.

“Ikusaō Ryōiki, Duke of Ardeal, Dimitrie • Valter...?”

“Ôi chao! Ba... Ba người...”

Đột nhiên, một giọng nói kinh ngạc bất chợt vang lên từ phía sau lưng của ba người.

Quay đầu lại nhìn, người vừa lên tiếng lại chính là Asagi. Biểu lộ của Asagi lúc này có phần lúng túng, xen lẫn đôi chút sa sút.

“Xin... Xin lỗi vì đã quấy rầy ba người, kia, em rời đi trước...”

Miễn cưỡng mà nặn ra một nụ cười gượng gạo, Asagi theo phản xạ mà bước lùi về sau. Từ phản ứng của Asagi thì hiển nhiên là cô bé đã hiểu lầm điều gì đó. Bất quá cũng đúng, dù sao thì bất kể ai nhìn thấy ba người thân mật mà bu đầu lại cùng một chỗ như hiện giờ, chỉ cần còn là một thiếu nữ đang yêu tuổi dậy thì, cũng đều sẽ nhịn không được mà nghĩ ngợi lung tung.

“Quấy rầy cái đầu em ấy! Bớt nghĩ lung tung cái đi, con bé này. Đang xem thư!”

“Ôi chao? Xem... Xem thư?” Ngẩn người, sau đó ánh mắt lập tức lướt về phía hai tay của Ye Jian, quả nhiên, ở đó có một lá thư và một bìa thư màu đen đã được mở.

“Không phải vậy thì còn gì? Chứ chẳng lẽ em cho rằng tôi đang làm gì? Ồ! Chẳng lẽ, Asagi-chan ghen ————”

“Wtf...!? Nói gì đó! Người... Người ta chỉ tới để nói cho anh biết là mọi người đang đợi thôi. Baka, Ye Jian là baka sensei!” Gần như là nhảy cẫng lên hét lớn, Asagi giật nảy cả mình mà phản bác, sau đó, mắc cỡ tới đỏ hồng cả mặt, Asagi bẹp bẹp bẹp mà co giò chạy trối chết.

Thấy cảnh này, Yukina dùng ánh mắt quái lạ có phần khi dễ mà nhìn chằm chằm vào Ye Jian.

“Nhìn tôi như vậy làm gì? Ánh mắt đó của em là có ý gì đó? Tôi chỉ có ý là Asagi-chan làm quá nghĩ lung tung, làm phiền chuyện quan trọng của chúng ta thôi.”

“Xin đừng dùng lý do ngây thơ như vậy để tiến hành biện giải, Ye-sensei! Làm như vậy chỉ khiến em càng thêm thất vọng về Ye-sensei mà thôi.”

Hiển nhiên là sau một quãng thời gian ở chung, Yukina hầu như đã có sự hiểu biết khá đầy đủ về tính cách xấu xa của Ye Jian.

Đánh giá của sư phụ về người trước mặt, quả nhiên không sai chút nào.

Convert by: Strauss