Quân Lâm Nhị Thứ Nguyên

Chương 192: Nhìn không thấy




“Đừng.. Đừng thổi hơi bên tai của người ta, rất ngứa ~!

“Đây là nói chuyện bình thường, nói thì phải có hơi chứ? Thổi gì?”

“Vậy... Vậy... Anh cũng đừng ôm sát như vậy, sắp thở không được rồi.”

“Đó là do tâm lý của em thôi, Asagi-chan. Nếu cách xa quá tay sẽ run, run thì làm sao mà dạy em vẽ được?”

“Nhưng mà... Nhưng mà tay của anh...”

“Khục, cái này thì xin lỗi! Tay trơn. Tay trơn thôi. Bất quá, không sờ không biết, không ngờ Asagi dậy thì tốt như vậy, cũng sắp thành C rồi...”

“Anh! Nói.. Nói gì đó!!!! Tập trung mà dạy vẽ đi!!!!!”

Trong phòng mỹ thuật nho nhỏ, sau giờ học, khi mặt trời lặn về Tây, một giáo viên nam hiện đang ôm một nữ sinh làm chuyện... Khục, không đúng, không đúng! Kỳ thật chỉ đơn thuần là dạy vẽ tranh thôi, mặc dù là tay cầm tay, hơn nữa còn ôm sát.

Mặt đỏ tới mang tai, toàn thân run rẩy, Asagi hầu như đã sắp hoàn toàn xụi lơ. Cô bé chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày mình lại bị thầy của mình ôm lấy và làm những chuyện khó xử như vầy.

Không, cũng không hẳn là vậy. Phải nói rằng mặc dù thỉnh thoảng thì có đôi lúc, cô bé cũng có chút tưởng tượng về những việc như thế này, nhưng đó chỉ là những ảo tưởng không thiết thực của một bé gái tuổi mới lớn. Còn khi thực sự rơi vào những tình huống như hiện tại, một bé gái chỉ hưởng sơ cảm giác của mối tình đầu như cô bé sao có thể thừa nhận nổi sự ái muội đó.

“Chừng này... Chừng này xem như cũng được rồi. Sắc trời cũng không còn sớm, hôm nay chỉ tới đây... Thôi.”

“Chuyện đó thì khó mà chiều ý em rồi, đã dạy, sao có thể bỏ dở giữa chừng. Hôm nay nếu không đem Asagi dạy thành họa sĩ chân chính, tôi sẽ không dừng lại.”

Mỗi một chữ thốt ra, đều như một làn gió nóng phả vào vành tai óng ánh của Asagi, khiến Asagi cảm thấy toàn thân đều ngứa ngáy khó chịu.

“Vậy.. Vậy anh thả em ra trước, để em... Nghỉ ngơi một chút.”

“Vậy cứ vầy mà nghỉ đi. Vai với lồng ngực của anh có thể tạm thời cho em mượn một chút.”

Ai muốn chứ? Chuyện như vậy!

“Em... Em muốn uống nước.”

“Uh, nhưng mà lúc vẽ tranh thì không được phân tâm, hay là để anh tự tay cho em uống?”

Biến... Biến thái!

“Người ta muốn đi WC!”

“Không sao, anh không nhìn. Em ngồi xổm xuống giải quyết đi!”

“Anh là biến thái đúng không? Mau thả người ta ra!”

“Xuỵt!”

Đột nhiên, cả người Asagi lập tức kéo căng. Bởi vì cô bé cũng đã nghe được tiếng bước chân rõ ràng đang tiến từ xa tới gần.

Cộp... Cộp... Cộp...

Trong lầu dạy học sớm đã người đi nhà trống, nếu như bị ai đó nhìn thấy một giáo viên nam ở cùng một nữ sinh trong phòng mỹ thuật sớm đã vắng người sau giờ học, hậu quả...

“Đừng lên tiếng, chúng ta nấp đi.”

Gật đầu lia lịa, vào lúc này, Asagi cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Nhưng, chuyện ngoài dự đoán lại một lần nữa xảy ra, bởi vì giáo viên đang ôm lấy Asagi từ sau lưng vẫn không chịu buông cô bé ra mà trực tiếp đem Asagi bế ngang lên, khiến Asagi không kềm được mà thốt lên một tiếng.

“Ah...”

Mặc dù tiếng kêu không hề vang, Asagi cũng kịp thời mà đưa tay bịt miệng mình lại, thế nhưng trong tầng lầu vốn không có tiếng động, cái thốt lên của thiếu nữ vẫn có thể vọng đi rất xa.

“Có người? Giờ này mà ai còn ở lại trong trường?”

Giọng nói có chút già nua vang lên. Chủ nhân của giọng nói này Asagi cũng chẳng xa lạ gì, chính là phó chủ nhiệm tuần tra của trường, một ông cụ hơn 60 tuổi. Vị phó chủ nhiệm này có thể nói là một trong các đối tượng không được chào đón nhất của cả toàn trường, bởi cái tính nghiêm khắc có phần quá bảo thủ.

Nếu bị vị thầy giáo già này bắt được, hậu quả tuyệt đối sẽ không chỉ đơn giản là bị thuyết giáo vài câu. Tới lúc đó bị xử phạt cái gì đều là nhẹ, bị thông báo trước toàn trường đồng thời bị mời phụ huynh mới là chuyện mà Asagi lo lắng nhất.

“Xuỵt! Không có việc gì, giao cho tôi đi. Chúng ta trốn trước đã.”
Không hiểu tại sao, khi vừa nghe được âm thanh này, nỗi bận tâm của Asagi liền biến mất. Nếu như là anh ta, vậy không thành vấn đề..., hẳn là vậy đi?

Nghĩ tới bản tính hay chơi xấu của Ye Jian, Asagi có chút không chắc ăn lắm.

Trong lúc Asagi còn đang nghĩ lung tung, thì Ye Jian đã không hề chậm trễ mà ôm lấy cô bé mà chạy vào một góc hẻo lánh. Chỗ đó có rất nhiều bàn ghế vẽ có thể dùng làm vật che chắn, ngoài ra còn có một mảnh vải trắng cực lớn dùng để vẽ tranh sơn dầu. Nấp ở đây, nếu không nhìn kỹ thì rất khó có thể bị phát hiện.

“Răng rắc.”

Tiếng mở cửa vô cùng rõ ràng vang lên khiến tim của Asagi hơi thót lên một cái.

“Ai ở trong này? Đã trễ như vầy mà còn ở đây, sắp tới giờ bảo vệ đóng cửa rồi.”

Giọng nói phi thường nghiêm khắc của người thầy giáo già vang lên. Sau khi mở cửa phòng, ông bắt đầu rọi chiếc đèn pin và tìm kiếm tung tích của người vừa phát ra âm thanh trước đó.

“Hả? Không có ai?”

Tìm lần cả căn phòng, thế nhưng cuối cùng vẫn không thể phát hiện ra mục tiêu, vị thầy giáo già không khỏi nhíu mày.

“Chẳng lẽ trốn rồi? Hừ! Học sinh thời nay, không đứa nào biết giữ bổn phận. Ra đây cho tôi, đừng trốn nữa!”

Tiếng quát nghiêm khắc lại vang lên, và lần này, vị thầy giáo già đã bắt đầu bước chân vào phòng.

Từng bước một, tất cả những nơi có thể ẩn nấp đều lần lượt bị ông tìm tới. Căn phòng dạy mỹ thuật này thật sự không lớn lắm, cho nên rất nhanh, cũng chỉ còn có nơi mà Asagi và Ye Jian đang nấp là chưa bị kiểm tra.

Sau khi tìm hết tất cả các nơi mà vẫn không thấy mục tiêu, vị giáo già lập tức nheo mắt mà nhìn chằm chằm về phía nơi ẩn nấp cuối cùng mà mình còn chưa dò xét.

“Hóa ra là trốn ở đó! Còn không mau ra đây!”

Cả người run lên, Asagi đang định mở miệng tự thú, nhưng rồi đột nhiên, một bàn tay chợt giơ lên và bịt miệng cô bé lại.

Quay lại nhìn, và điều Asagi thấy được là vẻ mặt tự tin cùng ánh mắt ‘cứ yên tâm đi’ của thiếu niên.

“Không ra đúng không? Nếu để tôi bắt được, tôi tuyệt đối phải xử phạt em.”

Nói xong, vị giáo già lập tức cất bước, từng bước từng bước một mà tiếp cận vị trí của Ye Jian và Asagi.

Cộp, cộp, cộp...

Trái tim của Asagi hầu như đã vọt lên tới cổ họng và muốn nhảy ra ngoài. Cảm giác này thật sự quá khẩn trương.

Như thế này, còn hi vọng để không bị phát hiện sao? Nếu bị phát hiện mà hai người lại đang trong trạng thái ái muội như bây giờ, đối với anh ta, hậu quả tuyệt đối cũng sẽ không tốt chứ?

Quả nhiên, trước đó mình hẳn phải nên ra tự thú thì mới đúng phải không? Nếu chỉ có một mình mình, dù bị xử phạt cũng không đáng kể, nhưng nếu liên lụy tới anh ấy...

Lúc này, vị giáo già đã hoàn toàn đi tới trước mặt của Asagi và Ye Jian, thế nhưng, phản ứng của vị giáo già lại khiến Asagi kinh nghi.

“Hả? Không có ai? Tại sao... Rõ ràng trước đó âm thanh phát ra từ trong phòng này... Chuyện này là sao?”

Không thấy? Rõ ràng ở ngay trước mặt, vậy mà ông lão này lại không thấy?

Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Chẳng lẽ ông lão này đột nhiên thiện tâm đại phát, cố ý giả vờ không thấy để tha cho hai người mình sao? Nhưng mà không đúng, từ nét mặt của ông lão này thì rõ ràng không phải đang giả bộ.

Theo bản năng, Asagi lập tức nhìn về phía thiếu niên, và quả nhiên, gương mặt điển trai gần trong gang tấc lại đang nở nụ cười xấu xa.

Khoan! Chờ chút! Cười xấu xa?

Vừa nhìn thấy nụ cười xấu xa trên mặt của Ye Jian, ngay lập tức, Asagi liền cảm thấy trong lòng siết chặt, linh cảm không lành lập tức bao phủ cả người.

Và quả nhiên, ngay sau đó, trong ánh mắt không thể nào tin được của Asagi, thiếu niên cúi đầu xuống, một hơi ngậm hết lấy đôi môi son của thiếu nữ.

Ngơ ngác mà nhìn gương mặt điển trai đang cười xấu xa trước mặt, Asagi hoàn toàn không ngờ được, ngay cả lúc khẩn trương như thế này, thiếu niên vẫn muốn chơi xấu, hơn nữa còn là chuyện quá đáng tới như thế. Rõ ràng là lúc bình thường chẳng thèm quan tâm đến mình một chút nào, vậy mà hết lần này tới lần khác lại vào ngay lúc này...

Ông lão kia thì vẫn đứng y nguyên tại chỗ, vẻ mặt khó hiểu mà nhìn quanh quẩn khắp nơi, chỉ là ông vẫn không thể nào biết được là, ngay trước con mắt của ông, một nữ sinh năm hai gọi là Asagi Aiba hiện đang bị chính giáo viên chủ nhiệm của mình khinh bạc.

Miệng dễ dàng bị đối phương cạy ra, sau đó là hút, quấy.

Tim nhảy lên, ‘bình bịch’ ‘bình bịch’, âm thanh tưởng chừng như đã biến thành tiếng trống trận. Hai tay siết chặt lấy làn váy, thân thể cũng trở nên thẳng băng và cứng đờ. Bị đối xử như vậy, nhưng Asagi lại không dám phát ra bất cứ âm thanh nhỏ nhất nào, cũng không dám có bất cứ động tác gì để phản kháng, chỉ có thể bỏ mặc cho thiếu niên tùy ý khinh bạc và lấn hiếp.

Convert by: Strauss