Quân Lâm Nhị Thứ Nguyên

Chương 194: Vác đi




“Ra là vậy, thật không hổ là Chiến Vũ Sư của Hội Sư Vương, ám sát với nguyền rủa thật sự khiến cho người khác khó lòng phòng bị. Nguyền rủa sao? Chắc là vừa rồi, khi ta đem ngón tay nhét vào miệng ngươi thì cũng đã bị ngươi hạ nguyền rủa loại ‘tức tử’ rồi đúng không?”

Nghe được câu nói tràn đầy oán hận và quyết tuyệt của thiếu nữ, Ye Jian lại khác thường mà nở nụ cười.

“Giờ biết rõ thì cũng đã muộn rồi! Thứ tồn tại vừa buồn nôn lại biến thái như ngươi, sớm nên biến mất khỏi thế giới rồi mới đúng.”

Thiếu nữ xinh đẹp với mái tóc dài màu nâu được buộc thành đuôi ngựa, dùng giọng nói cực độ chán ghét để thốt ra lời tuyên án tử hình. Nguyền rủa, đây là thủ đoạn đối địch mà thiếu nữ đã bắt đầu chuyên tu từ khi mới bước chân vào ma đạo. Thân là một War Dancer có thiên phú vô cùng bất phàm, thiếu nữ luôn là nỗi e dè của mọi kẻ địch. Cho dù là phải đối đầu với những kẻ địch mạnh hơn mình, thì bằng năng lực ám sát và nguyền rủa vô cùng xuất sắc của bản thân, thiếu nữ cũng có thể biến đối phương thành xác chết dưới tay mình.

“Vậy à? Bất quá, nếu ta nhớ không lầm thì theo lời vừa rồi của ngươi, nguyền rủa muốn phát động thì vẫn cần một quãng thời gian, đúng không?”

Quả nhiên, thiếu nữ lập tức biến sắc, có lẽ là vì đã dự đoán được chuyện không tốt nào đó.

“Nếu vậy, đằng nào thì cũng phải chết, tại sao ta không dứt khoát mà đem cả ngươi lẫn Yukina đều... Ăn luôn nhỉ?”

Kề sát vào tai của thiếu nữ và nhổ ra ba chữ cuối, lập tức, giống như là bị đánh lén, toàn thân của thiếu nữ đều rung lên, sắc mặt cũng ‘vù’ một cái trở nên trắng bệch. Hầu như là ngay lập tức, thiếu nữ liền lo lắng mà la hoảng lên.

“Ngươi ———— Yukina-chan! Nhanh! Mau chạy đi! Đừng lo cho chị... Chị... Ah ~!? Yukina-chan!”

Vốn dĩ còn có thể cố giữ được chút bình tĩnh, nhưng giờ, thiếu nữ rốt cục cũng hoảng hốt, không, là kinh hoảng tột độ mới đúng. Bởi vì chuyện mà thiếu nữ lo nhất cuối cùng cũng xảy ra rồi. Yukina, người bạn tốt nhất và cũng là duy nhất của thiếu nữ, người mà đối với thiếu nữ còn quan trọng hơn cả người nhà, vậy mà cũng bị bắt rồi.

Thiếu nữ mạo hiểm tới đây, tiến hành ám sát cùng đánh lén, cốt cũng chỉ là vì để cứu Yukina của mình, nhưng bây giờ, thứ nhận được lại là ngược lại. Chẳng những không thể cứu viện thành công, thiếu nữ còn để mình rơi vào ma trảo của đối phương, thậm chí ngay cả Yukina cũng bị liên lụy mà rơi vào hiểm cảnh.

Lòng của thiếu nữ, lập tức siết lại.

“Ngươi... Ngươi, đồ bẩn thỉu, biến thái, yêu thích tiểu loli! Mau thả Yukina-chan ra! Bằng không Hội Sư Vương nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

“Ầy, tiểu thư, cô không thấy là câu này của mình rất ngu sao? Ta cũng đã bị cô nguyền rủa, sắp biến thành người chết rồi, ta còn cần quan tâm tới Hội Sư Vương sao? Cái hội đó còn có thể làm gì được ta? Chẳng lẽ sau khi ta chết còn có thể làm phép cho ta sống lại để trừng trị sao? Hay là quất xác, rồi băm nhỏ ra cho cá ăn? Ôi, cô nhóc xinh đẹp ơi, cô còn non lắm.”

Nói xong, Ye Jian lấy tay vỗ vỗ gương mặt đã trở nên tái nhợt của thiếu nữ, gương mặt hiện lên một nụ cười vô cùng vô cùng ác liệt.

“Cho nên, nếu đằng nào cũng phải chết, tại sao ta không chọn cho mình cách chết sảng khoái nhất nhỉ? Được rồi, nói nữa thì hết thời gian, ta không khách khí!”

“Cái —— ah ~~~!!”

Rốt cục, gương mặt nhỏ xinh đẹp của thiếu nữ cũng trở nên trắng không còn chút máu. Tiếng hét chói tai đầy hoảng sợ của thiếu nữ vang vọng khắp bầu trời đêm.

“Ye-sensei, em thay Sayaka-san xin lỗi anh. Em sẽ khuyên chị ấy cởi bỏ nguyền rủa cho anh, nên xin anh đừng dọa chị ấy?

Nhìn thấy chí hữu của mình rơi vào tình cảnh như vậy, Yukina không đành lòng mà lên tiếng cầu xin Ye Jian thay cho bạn mình.

Nhưng, Ye Jian đã sớm hạ quyết tâm, sao có thể dễ dàng buông tha cho thiếu nữ đã ám sát cậu chỉ vì vài câu nói như thế?

“Em cho rằng tôi đang nói giỡn sao, Yukina? Là kiếm vu của Bộ Máy Vua Sư Tử, là học trò của tôi, lại là bằng hữu của con bé này. Em đừng nói với tôi rằng em không phát hiện được sát ý vừa rồi mà nàng thả ra là thật hay giả nhé? Nếu thực lực tôi mà yếu một chút thì giờ tôi đã là một cái xác.”

“Không, không phải! Ye-sensei, Sayaka-san, chị ấy...”
“Đủ rồi! Tôi nghĩ sư phụ của em trước khi hẳn đã từng dạy em là có một số việc, nếu muốn làm, vậy phải chuẩn bị tinh thần cho việc trả giá chứ?”

Nói xong, không cho Yukina cơ hội, Ye Jian chuyển ánh mắt của mình về phía bên trong boong thuyền.

“Nhìn lâu như vậy rồi, vẫn không muốn ra sao, Valter?”

“Ha ha, quả nhiên là cậu phát hiện ra tôi từ sớm. Không hổ là bạn thân mà tôi coi trọng, đã lâu không gặp, Ye.”

Từ trong bóng tối, tiếng cười cao ngạo chợt vang lên sang sảng, và một bóng người chậm rãi đi ra từ sau chiếc cửa kính lớn. Người vừa xuất hiện không ai khác chính là Dimitrie • Valter, ma cà rồng trực hệ của đệ nhất chân tổ, người giữ lấy tước vị công tước và cũng là đại sứ của Ikusaō Ryōiki. Trong bộ lễ phục màu trắng thường thấy, Valter vui sướng mà lên tiếng chào hỏi với Ye Jian.

“Không ngờ anh lại từ lãnh thổ tự trị của Đông Âu mà chạy tới đây. Chủ nhân của đảo này không chào đón anh đâu. Anh biết tôi đang nói ai chứ?”

“Nhưng tôi được chính phủ của quốc gia này phê chuẩn, cho phép dùng danh nghĩa chính thức của một đại sứ để tới đảo nhân tạo. Đương nhiên, lý do chính tôi tới đây vẫn là vì muốn gặp cậu đó, Ye của tôi. Lần trước chỉ gặp một cách vội vàng, hại khổ tôi suốt thời gian qua cứ luôn phải tưởng niệm cậu.”

Khí chất ưu nhã, người thanh niên giống như hoàng tử cười và nói ra những lời khiến người ta hiểu lầm.

“Ây dà, đầu tiên phải nói rõ trước là xu hướng tình dục của tôi hoàn toàn bình thường Cho nên về sau đừng có nói những lời kiểu như thế, sẽ khiến chúng ta xung đột đấy. Được rồi, anh cũng thấy đấy, giờ tôi có việc cần xử lý một chút, có thể cho tôi mượn một gian phòng không? Khoảng chừng một tiếng là được.”

“Nếu là yêu cầu của Ye thì đương nhiên có thể. Nói tới phòng, để tôi mang cậu đi. Về thời gian thì không cần lo lắng, cậu cứ tùy ý mà thư giãn nếu muốn. Chờ cậu nghỉ đủ xong thì chúng ta sẽ trò chuyện.”

Dùng ánh mắt ám muội mà nhìn về phía ba thiếu nữ, Valter và Ye Jian liếc nhau, sau đó cười mà quay người bước đi.

“Ardeal công...”

“Hội Sư Vương có trách nhiệm giám thị tôi, nhưng tôi không có nghĩa vụ phải trợ giúp các người. Chẳng bằng nói rằng, nếu như vị quan giám sát chướng mắt cứ vậy mà biến mất thì càng hợp với lợi ích mà mong muốn của tôi hơn.”

Lời đả kích vô tình khiến cho sắc mặt của thiếu nữ càng thêm tái nhợt. Đúng vậy a, sự hiện hữu của mình, đối với Valter mà nói chỉ là một loại uy hiếp, nếu có người có thể giúp hắn giải quyết uy hiếp này, người này đương nhiên vui vẻ ngồi mát ăn bát vàng.

Quả nhiên, Duke of Ardeal của Ikusaō Ryōiki nhìn như tuổi trẻ, thế nhưng sự khôn khéo trong cách xử sự của hắn tuyệt đối không thua gì những ma cà rồng thuộc thế hệ cũ đã sống vô số năm.

Thảo nào, thế giới vẫn luôn gọi hắn là ma cà rồng gần với chân tổ nhất.

“Đừng vùng vẫy nữa! Nếu đã dám ám sát ta, vậy cô nên sớm chuẩn bị tinh thần cho việc phải đối mặt với cảnh này. Chà, kế tiếp có lẽ nên thu chút tiền lãi trước nhỉ? Nói chung tối hôm nay, hai người đừng hòng trốn thoát, ha ha ha ha ha ha!!!”

Nói xong, hai tay của Ye Jian lập tức dùng sức mà đem cả thiếu nữ lẫn Yukina đều khiêng lên, mỗi bên một cái.

“Ah ~~~!! Thả ta ra! Thả ta xuống! Ngươi cái đồ biến thái! Ngươi muốn làm gì!?”

Thét lên và giãy giụa, nhưng tất cả đều tái nhợt vô ích. Lần này, ngay cả Yukina cũng bắt đầu lộ ra sự lo lắng. Thiếu nữ biết là lần này, xác thực là bằng hữu của mình đã làm quá mức rồi.

“Tốt rồi, chúng ta đi thôi, Julia. Cũng chỉ có em là ngoan nhất!”

Nhẹ nhàng gật đầu, đôi mắt tựa như ngân nguyệt dường như nổi lên những gợn sóng nhàn nhạt. Miếng băng tựa như vĩnh viễn không bao giờ tan rã, dưới tác động của thiếu niên, cuối cùng cũng bắt đầu hòa tan trong vô tình.

Convert by: Strauss