Quân Lâm Nhị Thứ Nguyên

Chương 208: Chức trách của giáo viên




“... Hồi trước, khi lần đầu gặp được Asagi, Asagi vẫn chỉ là một con bé loắt choắt thích làm nư theo cảm xúc của mình. Bây giờ, mặc dù vẫn là như vậy, nhưng tối thiểu Asagi cũng chín chắn nhiều rồi, đã trưởng thành là một mỹ thiếu nữ mười phần xinh đẹp.”

Đổi lại là lúc bình thường, nếu Ye Jian dám nói những lời này, Asagi tuyệt đối sẽ cãi lại; Nhưng hiện giờ, thiếu nữ chỉ còn biết đỏ mặt mà lẳng lặng nghe. Con tim đập rộn lên, dồn dập, nhảy nhót, hoang mang, bối rối, thẹn thùng, sung sướng... Vô số cảm xúc trào lên và đan vào nhau, khiến thiếu nữ trở nên khẩn trương chưa từng có.

“Lúc đó, Asagi chỉ là một cô bé lọ lem nhỏ. Mái tóc đuôi ngựa quê mùa, màu tóc đen không nổi bật, dung mạo cũng chẳng hóa trang, quần áo không đặc sắc, lại còn đeo một cặp kính đen trông như mọt sách. So với sự lộng lẫy và hoa lệ hiện giờ, Asagi lúc đó hoàn toàn tầm thường. Nhưng không hiểu sao, tôi lại ưa thích Asagi tầm thường vào lúc đó, vào thời điểm đầu tiên tôi thấy Asagi. Không giống với hiện tại, lúc đó tôi thích sự đơn thuần của Asagi, thích cảm giác quê mùa nhưng thoát tục em cho tôi lúc đó, giống như thích một bông hoa sen hàm ẩn sự mỹ lệ không lòe loẹt mọc lên từ trong bùn lầy.”

Ưa thích! Đây là lời mà Asagi đã đợi từ rất lâu, giờ nhận được, Asagi vui vẻ vô cùng, chỉ là, nội dung trong lời của thiếu niên lại khiến cho lòng của Asagi trở nên hoảng loạn, thậm chí sợ hãi. Hóa ra... Hóa ra hắn thích sự thoát tục giản dị của mình khi đó sao? Mà không phải là sự xinh đẹp hoa lệ sau khi trang điểm như hiện giờ?

“Đần! Ai nói như thế đâu? Đừng tưởng là tôi không biết em đang nghĩ gì! Tôi còn chưa nói xong đây. Nếu như nói Asagi lúc đó là hoa sen thơm ngát với vẻ đẹp thanh cao giản dị, thì bây giờ, em là một bông hồng được chăm chút từng tí một, đồng thời trên người còn mang theo chút gai nhỏ khó giải quyết. Ừ, Asagi giờ lớn rồi, càng ngày càng mỹ lệ tới rung động lòng người, khiến cho tôi cũng nhịn không được mà cảm thấy trong lòng ngứa ngáy. Mà Asagi lại chỉ mới là học sinh trung học thôi nha.”

Những lời này, khiến trong lòng Asagi vừa thẹn lại vừa mừng. Hóa ra, mình bây giờ, cũng rất được hắn ưa thích sao? Hơn nữa còn là thích tới trong lòng ngứa ngáy, nhịn không được? Nhưng mà, ngẫm lại, Asagi có chút bận tâm. Nói như vậy, có phải ý hắn là, hắn chỉ đang thích dung mạo xinh đẹp của mình thôi?

“Bất kể ai có nói tôi như thế nào, lolicon cũng được, giáo viên quỷ súc cũng được, hentai cũng được, tội phạm cũng được. Tôi thừa nhận hết. Nói chung, em, con bé có chút tsundere, khiến tôi vô cùng ưa thích. Từ lúc bắt đầu chỉ là ưa thích đơn thuần, cho tới bây giờ là tình dục muốn ăn sạch em. Cho nên tôi nói, bình thường em ăn mặc hoa lệ mỹ miều tới như vậy, chẳng lẽ là vì biết nên mới đang cố tình muốn dụ hoặc và câu dẫn tôi?”

Ai sẽ chứ?! Asagi thật sự muốn gào lớn mà giải thích, nhưng mà hiện giờ, ngay cả dũng khí nhìn thẳng vào mắt của Ye Jian, Asagi cũng không có. Lúc này, con tim của Asagi đã hoàn toàn rối loạn, bối rối tới tột cùng.

Được tỏ tình rồi!

Đây là việc mà Asagi đã đợi từ rất lâu, rất lâu, rất lâu. Lâu tới mức đã không biết bao nhiêu lần, cảnh tượng này lẻn vào trong giấc mơ của Asagi mỗi khi ngủ.

Người trước mặt, kẻ đang đè mình xuống sàn hiện giờ, mặc dù là một tên bại hoại xấu xa ác liệt, nhưng... Thật ngu si! Bản thân mình vẫn không thể kềm chế được mà thích hắn, như thiêu thân lao đầu vào lửa, chết cũng không hối hận.

Cho tới nay, Asagi vẫn luôn cảm thấy rằng có phải là mình rất ngu hay không, hoặc là rất ngây thơ. Cũng đã từng có lúc, bản thân nghĩ tới việc liệu mình có thể xứng với hắn không, liệu tới một lúc nào đó, hắn sẽ ngán mình mà đem mình vứt bỏ. Say đắm trong tình yêu đầu đời, thiếu nữ không chỉ từng mơ tưởng về tương lai tốt đẹp xa xôi, mà còn có cả sự sầu lo và sợ hãi.

Mặc dù hắn vẫn cứ luôn làm những việc ái muội nho nhỏ với mình, nhưng trong lòng, Asagi vẫn cứ luôn nghĩ ngợi lung tung để đủ mọi chuyện. Thiếu nữ ở tuổi này, đều luôn mơ ước và có những tưởng tượng về mối tình đầu; Nhưng những ước mơ và tưởng tượng này lại luôn dễ dàng tan vỡ và để lại những ám ảnh và vết thương lòng khó bao giờ nguôi.

Nhưng rất hiển nhiên, Asagi Aiba là một thiếu nữ vô cùng may mắn, được thần tình yêu quyến luyến, vì đối tượng đầu đời của thiếu nữ lại là người trước mặt này. Tâm trí chín chắn và trưởng thành trước tuổi của thiếu nữ giúp cho thiếu nữ hiểu, điều mà thiếu niên muốn làm sắp tới, tuyệt đối không phải chỉ là tận hưởng một mối tình ngây thơ, mà là một khế ước cùng nhau tới vĩnh hằng.

“Tôi nói, em nghĩ nhiều như vậy làm gì nhỉ? Con bé này, ngoan ngoãn nhảy vào trong chén của tôi để tôi ăn sạch không phải là được rồi sao?”

“Không • muốn! Đồ trứng thúi, đại trứng thúi! Ai để cho anh thực hiện được ý đồ chứ? Đừng hòng!”


Nũng nịu mà quay mặt sang hướng khác, thiếu nữ từ chối thẳng thừng, thế nhưng, bên khóe miệng của thiếu nữ, lại hiện lên một nụ cười vui vẻ và hạnh phúc.

“Không cho tôi đạt được ý đồ? Ha ha? Từ lúc nào mà con bé nhà em dám ngỗ nghịch lại ý chí của tôi rồi? Xem ra hôm nay tôi phải dạy bảo lại em cho đàng hoàng, để em biết rõ bản giáo viên lợi hại tới mức nào. Là học sinh, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là được rồi, bằng không thì phải chịu phạt.”

“Hừ! Tại sao em phải sợ tên giáo viên quỷ súc như anh chứ?”

“Không sợ sao? Được! Học sinh không nghe lời, bản giáo viên thích nhất. Khặc khặ-x-xxxxx!”
Tiếng cười tà ác vang lên, ngay sau đó, đôi môi anh đào của Asagi đã bị cắn trúng. Đúng, là cắn! Không phải là hôn, cũng không phải là ngậm, mà là dùng răng nhẹ nhàng cắn.

Không chỉ có vậy, cặp ma trảo của Ye Jian cũng bắt đầu lặng yên mà trượt về phía trước của bộ đồng phục nữ sinh mà Asagi đang mặc.

“A... Ô ô ô ~~~~.”

Trong lòng rung lên, đôi thỏ trắng của thiếu nữ đã hoàn toàn bị ma trảo chộp lấy và nắm trong lòng bàn tay.

Mặc dù còn cách một bộ đồng phục cùng áo lót, nhưng nhiệt độ nóng hổi trên cặp ma trảo này lại không hề bị cách trở mà trực tiếp truyền vào trong hai ngọn núi nhỏ còn đang dậy thì của thiếu nữ. Nói là đang dậy thì, nhưng thực ra thì quy mô hiện giờ của đôi thỏ ngọc này, đã đủ để cho thiếu nữ ngạo thị tuyệt đại đa số quần thư.

Tới lúc này, ngoại trừ tên giáo viên xấu xa là Ye Jian ra, trên đời này, chưa từng có khác phái nào chạm được tới đôi thỏ ngọc của Asagi.

Không, đó còn không phải là điểm khiến Asagi ngượng ngùng nhất, bởi vì lúc này, một cái tay khác của Ye Jian đã từ bỏ một chiếc thỏ ngọc mà mau chóng lần mò vào trong chiếc váy học sinh. Làn da óng ánh ngọc ngà trắng như mỡ đông của thiếu nữ, theo từng ngón tay của Ye Jian lướt qua mà trở nên dần đỏ ửng.

Trước kia, mặc dù Asagi cũng từng rất nhiều lần bị Ye Jian khi dễ, nhưng chưa lần nào mà Asagi lại bị khi dễ tới mức này, thậm chí đây đã không thể gọi là ‘khi dễ’ nữa. Hai nơi thuần khiết và trân quý nhất của thiếu nữ đang bị xâm hại, đối phương cứ nghiễm nhiên mà đặt chân lên, thăm dò và công chiếm. Mặc dù lòng có tương ứng, nhưng cũng sẽ ngượng ngùng không chịu nổi.

“Hà hà, Asagi-chan của tôi quả nhiên trưởng thành rồi. Ừ, cho nên hôm nay, để cho tôi hơi nếm thử một chút đi.”

“Không... Không được... A... ~~.”

Asagi đáng thương, vừa mới mở miệng ra, còn chưa kịp nói gì thì đã bị Ye Jian tước đoạt quyền nói chuyện, toàn bộ khoang miệng đều bị đối phương chiếm lấy.

Linh xảo mà luồn vào trong đôi hàm răng trắng ngần, Ye Jian có chút hưng phấm mà siêng năng hút lấy hương thơm ngọt ngọt chát chát của thiếu nữ.

Bất tri bất giác, cơ thể của hai bên đã trở nên càng thêm dán chặt nhau.

Tượng trưng mà giãy giụa một lúc, nhưng rồi dưới sự bá đạo của thiếu niên, Asagi cũng chỉ còn biết dần buông tha chống cự. Asagi vào lúc này, ngay cả linh hồn cũng đã không còn giữ được nữa, cũng chỉ còn biết buông tha mà chuẩn bị hiến cho Ye Jian, tên giáo sư quỷ súc đã lừa gạt mất lòng của thiếu nữ từ khi thiếu nữ còn rất nhỏ.

Mặc dù trái cây vẫn còn chút phần chua chát, nhưng miễn miễn cưỡng cưỡng cũng đã đủ để hái xuống.

Áo váy bị bác tước, đôi ngọc phong tròn trịa lập tức bật lên, lộ ra đường cong tuyệt mỹ của mình. Quần lót nhỏ đáng yêu màu trắng nhạt lộ ra, thanh thuần, nhưng lại khiến cho người ta sinh ra dục vọng muốn chà đạp nó.

Chẳng lẽ hôm nay, thật sự muốn giao hết tất cả cho hắn sao? Asagi có chút khẩn trương, có chút sợ hãi, có chút mê mang, có chút mong chờ.

Thân thể nhỏ nhắn, non nớt, yêu kiều dường như đã hoàn toàn mất khống chế; Đôi bàn tay nhỏ bé cũng chỉ còn biết ôm chặt lấy cổ của Ye Jian.

Con bé này dường như muốn chiếm vị trí chủ động, nhưng, với trạng thái nửa tỉnh nửa mê như vậy, còn có cơ hội để chiếm thế chủ động nữa sao? Cười xấu xa, Ye Jian chợt ngừng lại một chút, và, quả nhiên, cơ thể của thiếu nữ bắt đầu mơ hồ mà uốn éo lung tung, khát cầu sự xấm chiếm tới từ người mình thích.

Thấy vậy, Ye Jian hôn nhẹ lên má của Asagi một cái, rồi bắt đầu chuẩn bị hành động tiếp. Nhưng đúng lúc này, sau lưng đột nhiên có động tĩnh.

Convert by: Strauss