Quân Lâm Nhị Thứ Nguyên

Chương 224: Không thể tưởng được nổi!




“... Thật đáng chết! Cái thứ ngu như heo chó đó lại dám mắng mình! Lần sau, nhất định phải khiến hắn trả giá thê thảm!”

Ở trên đường, kỵ sĩ thẩm phán tới từ Chính Giáo Lotharingia, người vừa có mặt để báo cáo tình huống cho phó chánh án, hiện đang sắc mặt tái xanh mà chửi lớn.

“Được rồi, Jacks! Chấp gì một con heo, làm vậy chẳng phải là đang tự hạ thân phận của mình xuống ngang với heo sao? Quên cái thứ đó đi!”

“Mày là thằng khốn! Đừng có ở đó mà hả hê! Nói chuyện không đau eo, thử bị con lợn đó mắng cho một trận thử xem?” Nghe được lời khuyên của đồng bạn đi cùng, kỵ sĩ thẩm phán được gọi là Jacks cảm thấy càng thêm khó chịu, sắc mặt càng thêm tái xanh.

Nếu không phải là trước đó thằng khỉ này đề nghị rút thăm, mình cần gì phải vào đó báo cáo một mình để rồi bị chửi? Giờ nói chuyện thì ngon lắm, sao lúc đó không trực tiếp vào chung với nhau luôn, còn đề nghị rút thăm làm gì?

“Thôi mà, đừng nóng nữa! Được rồi, tụi mình đi uống vài ly đi, tao mời, như vậy được chưa?”

“Uống vài ly? Con heo đó đã ra lệnh sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Nếu chúng ta không tìm được ả nữ nhân đáng chết đó về, con heo đó lại hỏi thì nói thế nào? Để nó chửi nữa sao?”

“Thôi đi pa ơi... Để ý nhiều như vậy làm gì? Nhiệm vụ nếu không hoàn thành được, tới lúc đó người bị giáo hoàng chửi chính là con lợn đó. Tụi mình đi ăn ngon, ngủ say, chơi vui; Có thời gian rảnh thì đi dạo tầm vài vòng làm dáng một chút, coi như nể mặt con lợn đó lắm rồi. Chứ chẳng lẽ mày còn muốn đi nghe lệnh của nó sao?”

Nghe được đồng bạn của mình nói như vậy, trong lòng của Jacks lập tức chuyển động.

Đoàn kỵ sĩ thẩm phán bọn họ, mỗi một thành viên đều là tinh anh nòng cốt của giáo hội, nhưng cũng chính vì vậy mà áp lực bọn họ phải thừa nhận cũng là lớn nhất. Nghe nói chánh án đại nhân của bọn họ cũng vì thừa nhận áp lực nhiều quá, nên thậm chí mắc bệnh tâm lý luôn rồi. Cũng tại vì lý do này mà mỗi khi có thời gian rảnh, đám kỵ sĩ trong đoàn đều luôn biến thành khách đi đêm, thích chạy khắp nơi để ăn uống, chơi bời, nhậu nhẹt, thậm chí là tìm gái để giải tỏa ức chế.

Lần này, vất vả lắm mới tới được đặc khu ma tộc cực đông, điều bọn hắn muốn làm nhất kỳ thực chính là vừa cưỡi vừa hành hạ lũ nữ nhân ma tộc. Ở đặc khu ma tộc khác, bọn hắn cũng làm việc này không ít lần, giờ tới đặc khu phương đông, chẳng lẽ lại từ bỏ ‘truyền thống’ này sao?

“Tốt rồi! Jacks, đừng do dự! Lão già tổng giám mục kia sớm cũng đã không biết chạy tới đâu để nhậu nhẹt vui vẻ rồi, thời gian tốt thì cũng đừng để lãng phí. Với lại, chúng ta làm vậy không phải cũng là đang ‘hiến thân’ vì vinh quang của giáo hội sao?”

“Hiến thân?”

Nhìn nụ cười quái dị trên mặt đồng bọn, Jacks lập tức hiểu được thằng này là có ý gì, nên lập tức cười ha hả: “Ha ha ha! Đúng! Hiến thân! Hiến thân vì vinh quang! Ha ha ha ha ha!”

“Đúng không? Đi đi di, đêm nay tao muốn tìm năm con kỹ nữ của ma tộc.”

“Năm làm sao đủ để chơi? Phải gấp ba lần mới đủ!”

Cười dâm tiện đầy đắc ý, nhưng đúng lúc này, sắc mặt của cả hai lại đột nhiên biến đổi. Không hẹn mà cùng, hai người cùng nhìn về một hướng. Tại đó, ánh lửa ngút trời, dường như đang xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn.

“Jacks!”

“Ừ, là thành viên của giáo ta.”

“Chẳng lẽ là tổng giám mục? Không đúng, hơi thở yếu như vậy... Là combat deacon?”

Khó hiểu mà nhìn nhau một cái, hai kỵ sĩ thẩm phán thật sự không hiểu được, tại sao combat deacon của giáo hội mình lại đột nhiên có mặt ở chỗ này? Còn để xảy ra xung đột?

“Có cần qua đó để nhìn chút không?”

“Được! Đi!”

Mặc dù giảm bớt áp lực trong lòng là việc rất quan trọng, thế nhưng chuyện có liên quan tới giáo hội của mình, bọn họ lại chưa bao giờ lơ là. Dù sao cũng là thành viên nòng cốt của giáo hội, nếu ngay cả việc của giáo mình cũng không để ý thì còn gọi là thành viên nòng cốt cái gì? Về phần tên phó chánh án kia? Thôi đi, đó là trường hợp đặc biệt. Rác rưởi, vĩnh viễn là thứ mà người ta chẳng muốn để ý nhất, trừ khi có thể ảnh hưởng tới mình.

––––––––– phân cách tuyến –––––––––

“Nè, chờ đã... Chờ một chút, chỗ đó tôi tự làm... Híz-zà-zzz ————”

Còn chưa nói xong, Ye Jian đã cảm thấy lông tơ dựng đứng, sống lưng mát lạnh, toan thân đều kéo căng.

Tình huống lúc này là như thế nào? Sao đột nhiên Ye Jian lại có phản ứng như vậy?

À, đây phải nói từ lúc Julia bắt đầu khóc lớn. Con bé này, bình thường lạnh như băng, trông cứ như bông sen tuyết cao ngạo và băng khiết, ngay cả chút biểu cảm cũng không có. Vậy mà ai ngờ, khi bắt đầu khóc thì lập tức giống như nước sông cuồn cuộc không ngớt không dứt, đã xảy ra là không cản lại nổi.

Hi lý hoa lạp mà khóc lớn một hồi, tăng thêm gương mặt nhỏ vốn bị hun tới đen thui do làm bếp, kết quả là sau khi khóc xong, toàn bộ gương mặt đều lấm lem như con mèo nhỏ.

Vì vậy, Ye Jian chỉ có thể bất đắc dĩ mà ôm Julia vào trong phòng tắm.

“Em tắm trước đi, tôi đi nấu chút đồ ăn. Chờ khi em tắm xong thì chắc cũng nấu xong rồi, tới lúc đó dùng bữa luôn.”

Giúp Julia pha xong nước ấm, Ye Jian vừa kiểm tra nhiệt độ nước một chút, vừa dặn kỹ, sau đó liền định quay người mà đi ra ngoài. Chỉ là, còn chưa đợi cậu kịp quay người, Julia đã bắt lấy y phục của cậu, sau đó dùng đôi mắt bạc dịu dàng như nước của mình để nhìn chằm chằm vào cậu mãi không thôi.

“Tắm chung đi.”

Ba chữ êm tai cỡ nào nha? Bị đôi mắt bạc yêu dị kia nhìn chằm chằm tới mức nội tâm ngứa ngáy, Ye Jian lập tức gật đầu đáp ứng.

Nói nhảm, cậu vốn không phải là chánh nhân quân tử như Liễu Hạ Huệ, cậu vốn là ma vương có được hay không? Vốn dĩ lúc tại phòng bếp, cậu đã muốn hưởng thụ lấy cơ thể mềm mại của con bé này, chỉ là sau đó con bé đột nhiên khóc lớn báo hại dục hỏa trong lòng cậu bị dội cho tắt ngúm, nên thành ra sau đó cậu mới không làm tiếp thôi. Nhưng giờ, Julia lại chủ động mời, cậu còn có lý do gì để từ chối sao?

Kết quả, Ye Jian ở lại.

Bước vào phòng thay đồ, lập tức, toàn bộ quần áo đang mặc trên người đều bay tán loạn, sau đó, Ye Jian quấn lấy một chiếc khăn tắm rồi bước vào trong phòng tắm.

Vào phòng tắm, Ye Jian vốn dĩ định rửa người thật nhanh, sau đó sẽ nhảy vào trong bồn tắm lớn để ngâm mình. Kết quả, Julia lại đột nhiên đi thẳng về phía cậu, thân thể trần truồng không chút che giấu mà tiến lại gần, sau đó không có chút ý thức tự bảo vệ nào mà bắt lấy tay của cậu rồi nói: “Julia muốn giúp Ye tắm.”

Vừa nghe câu này xong, trong lòng của Ye Jian ngứa nha. Con bé này đại khái là vẫn còn không biết giữa nam và nữ bình thường không thể thẳng thắn thành khẩn mà đối mặt nhau như vầy. Cho dù tắm chung, tối thiểu cũng phải có chút gì đó che chắn mới là bình thường.
Hiện tại được rồi, toàn bộ cơ thể non mềm, óng ánh, tinh tế, quyến rũ của con bé, cứ vậy mà phô bày ra trước mặt cậu không hề giữ lại. Đôi quầng vú hình nửa bán cầu căng tròn vừa đủ một bàn tay, hai vầng anh đào đỏ tươi rung động lòng người, còn có cặp đùi nhỏ tròn trịa đáng yêu, cùng với đôi chân nhỏ thon dài như ngọc trắng không tì vết.

Chậc! Nếu đổi lại là những gã đàn ông khác nhìn thấy mỹ cảnh khuynh thế tuyệt luân này, nếu không phun máu mũi mà té xuống đất thì cũng phải gào thét lên rồi nhào lên.

Cũng may, người nhìn thấy là Ye Jian, nên cậu nhịn được.

Bất quá cậu nhịn xuống cũng chẳng phải là vì quân tử hay gì, mà chỉ là vì cậu không giống những kẻ chỉ biết động đực, thấy đẹp là nhào lên thôi. Dù sao thì việc tốt thường gian, khục, nhầm, nói nhầm, là mỹ nhân như rượu, muốn thấy ngon phải từ từ mà nếm. Đạo lý này, chính là kinh nghiệm cốt lõi mà cậu đã rút ra được sau quá trình cua gái bắt đầu từ khi mình chỉ mới bước chân vào nhị thứ nguyên. Nói chung, cái gì cũng phải từ từ.

Những chuyện diễn ra sau đó cũng không tệ, Julia chủ động muốn tắm rửa cho cậu; Kỳ lưng, chùi xà phòng, v... V..., Julia đều làm đủ. Theo lý bình thường, nếu chỉ tẩy người thay cho người khác, thì chừng đó là hết rồi đi?

Nhưng không, Ye Jian quá coi thường Julia rồi, hoặc nên nói là cậu quá coi thường ‘tri thức’ mà vị onee-sama kia đã truyền thâu cho Julia.

Ngay từ đầu thì ngược lại cũng chẳng có gì, Julia chỉ an phận thủ thường mà dùng khăn mặt để lau người, bôi xà phòng, kỳ lưng, v... V... Cho Ye Jian. Nhưng sau đó, dần về cuối, Ye Jian lại đột nhiên cảm thấy không đúng. Tại sao? Bởi người ta tiểu nha đầu cứ đang liều mạng mà muốn giật chiếc khăn tắm cậu đeo trên hông xuống.

Giật không thì cũng thôi đi. Nhưng giật xong rồi thì bắt đầu cúi người xuống, nghiêng đầu mà nhìn chằm chằm vào chỗ đó của cậu với ánh mắt ngây thơ tò mò như thế là có ý gì?

“Đây... Đây là cái gì? Tại sao onee-sama với Julia đều không có?”

Muốn chết! Ye Jian thật muốn chết! Tình huống này, cậu phải nên nói cái gì? Cũng không thể nói thẳng cho Julia biết rằng đây là bảo cụ cậu sẽ dùng để khiến cho Julia khoái hoạt đi? Mẹ nó, còn mặt mũi hay không?

Cho nên, đối với tình huống dở khóc dở cười này, cậu chỉ có thể làm ra vẻ phi thường nghiêm túc, trầm giọng mà nói với Julia.

Đây là vật chỉ có nam tính mới có, vì Julia với nee-chan đều là nữ tính, cho nên không có vật này.

Đón lấy, còn chưa đợi cậu giải thích xong, Julia liền kinh ngạc mở to mắt mà thốt lên: “Nam nhân... Chính là cái này sao?”

Thì ra là vậy, đã từng nghe nói qua, nhưng chưa thấy lần nào sao?

Không đúng! Giờ không phải là lúc để nghĩ chuyện đó. Con bé này, vậy mà lại không nói một tiếng, trực tiếp vươn bàn tay nhỏ lạnh buốt ra mà cầm lấy cái đó của cậu rồi!!!!

Cái này khiến cho ba hồn bảy phách của cậu bị dọa tới bay hơn phân nửa, liên tục ngăn cản, nhưng kết quả cậu vẫn không thể đào thoát được khỏi bàn tay của tiểu ác ma Julia. Kết quả là dưới sự giày vò của Tò Mò Đại Ma Vương Julia, tiếng híz-khà-zzz dồn dập của Ye Jian liên tục vang lên trong căn phòng tắm.

Thế nhưng, mọi thứ vẫn chưa chấm dứt, chỉ mới là bắt đầu thôi. Việc xảy ra sau đó mới là kinh người nhất.

Tưởng là sau khi Julia tò mò tìm hiểu được một lúc thì mọi việc sẽ chấm dứt, nhưng việc Julia làm tiếp đó, thiếu chút nữa đã khiến cho Ye Jian nhảy dựng lên.

“———— em... Em đang làm gì đó!?”

“???”

Ngoẹo đầu, trên đầu đầy chấm hỏi, đại khái là Julia không hiểu được Ye Jian đang có ý gì.

“Tôi nói, tắm thì tắm đi, chuyện em đang làm hiện giờ là...”

“Chuyện này?”

Rõ ràng là onee-sama dạy mình như thế này nha.

Câu trả lời này của Julia khiến da mặt của Ye Jian nhịn không được mà giật giật. Cậu thật sự có chút xúc động, xúc động muốn lao ra mà đét cho con bé tóc đỏ kia vài cái vào mông.

Giời ạ! Đây có khác gì là đang hành hạ người ta đâu?

Julia cứ như vậy, quỳ sát dưới háng của Ye Jian, giống như bé mèo kitty, từng tấc từng tấc một mà liếm lấy.

Đóa tuyết liên băng thanh ngọc khiết, cao ngạo tôn quý, vậy mà lại làm ra chuyện sa đọa như vậy. Khỉ gió! Rốt cục con bé tóc đỏ kia đã điều giáo, không không, đã dạy bảo Julia như thế nào? Con bé quyến rũ đó lại dám dạy bảo Julia của mình lung tung như vậy?

Nộ phát vì hồng nhan, Ye Jian lập tức hạ quyết định, chờ tới khi con bé tóc đỏ kia tỉnh lại, cậu nhất định phải dạy cho con bé đó biết cái gì mới là ‘điều giáo’. Tuyệt đối phải khiến cho con bé đó ở ngay trước mặt của Julia mà làm chuyện y chang như vầy cho mình, ừ, có lẽ nên thêm cả Julia vào để giúp vui?

Phỏng chừng làm vậy, sau này con bé kia chỉ còn có nước chui đầu xuống đất mà trốn luôn giống đà điểu.

Bất quá, hỏi lại Julia, cũng may, đây là lần đầu tiên Julia làm chuyện này.

Dù sao con bé tóc đỏ kia cũng là nee-chan của Julia, bình thường thương Julia còn không kịp, sao có thể đành lòng bắt Julia làm những việc mà chỉ có hạ bộc mới làm như vầy.

Bình thời, phỏng chừng là để cho một vài hầu gái nhỏ xinh đẹp phục thị, còn Julia, cùng lắm cũng chỉ cái kia cái gì. Hà hà, bớt hiểu lầm, chỉ là hai chị em chơi tạt nước thôi. Nghĩ nhiều thì úp mặt vào tường đi, so với Ye Jian còn tà ác.

Stop! Coi như con bé đó gặp may, nếu không để cậu biết nó dám làm gì với Julia, cậu tuyệt bức là dám ép nó phải làm y chang như vậy với cậu, ngay trước mặt Julia. Còn bây giờ, ầy, bây giờ thì cứ vui sướng mà hưởng thụ sự phục vụ tận tâm tận lực của Julia đi.

Mặc dù không thể chân chính ăn sạch con bé này, nhưng những việc khác, chớ mong cậu hạ thủ lưu tình.

Trong căn phòng tắm nhỏ, hào khí ái muội tới không được.

Ye Jian là ác ma, so với lão sói xám còn xấu xa, mà Julia thì lại chỉ như con cừu trắng nhỏ ngây thơ. Giờ, cừu trắng nhỏ lại đang chủ động nhảy vào trong miệng của ác ma, thử hỏi ác ma có thể tha được sao?

Không lấy đi hồng hoàn của Julia là không sai, nhưng khiến cho bé gái người ta thét lên chói tai, toàn thân cứng đơ, sau đó xụi lơ xuống rồi bất tỉnh. Ye Jian, cái tên trứng thúi nhà ngươi rốt cục đã làm gì!!??? Bé gái người ta mới 14 tuổi thôi đấy!!!!

Hiển nhiên, bí mật này Ye Jian sẽ không để ai biết. Chỉ cần cậu ém luôn trong bụng thì vĩnh viễn không ai có thể biết rồi.

Convert by: Strauss