Quân Lâm Nhị Thứ Nguyên

Chương 227: Đều phải chết!!




“Hai cô chắc là Kiếm Vu cùng Chiến Vũ Sư của Hội Sư Vương đúng không? Chúng tôi là thành viên cùng một giáo hội với tên rác rưởi đằng kia. Không biết các cô có thể thông cảm một chút, giao người lại cho chúng tôi được không? Yên tâm, khi trở về, chúng tôi nhất định sẽ nghiêm phạt.”

“Cùng một giáo hội?”

Nhìn hai người thanh niên da trắng đột nhiên xuất hiện, rồi lại liếc về phía Rudolf • Eustach đang gục trên đất, Yukina và Sayaka liếc nhau một cái. Rất nhanh, việc trao đổi bằng ánh mắt đã hoàn tất. Ý kiến thống nhất.

“Nếu vậy, hai vị cũng là combat deacon của Lotharingia sao?” Người mở miệng trước là Sayaka.

“Không, mặc dù chúng tôi và tên rác rưởi đó là cùng một giáo hội, nhưng hai người bọn tôi không phải là combat deacon, mà là kỵ sĩ. Kỵ sĩ của chính giáo Lotharingia.”

“Kỵ sĩ?”

Biết được thân phận của hai người thanh niên, Yukina và Sayaka đều không khỏi có chút giật mình.

Là học sinh nòng cốt của Hội Sư Vương, Sayaka và Yukina đương nhiên phải có sự hiểu biết rõ ràng về các thế lực khắp nơi trên thế giới; Nhất là tình báo về các thế lực lớn không thua gì ba đế quốc bóng tối như giáo hội Tây Âu, cả hai càng phải có sự hiểu biết rõ ràng.

Giáo hội Tây Âu, đã gọi là giáo hội, vậy thì đương nhiên sức mạnh nòng cốt không thể nào là những combat deacon, mà phải là kỵ sĩ. Ở bất cứ giáo hội nào trên thế giới, sức mạnh nòng cốt luôn luôn là kỵ sĩ, không thể khác. Đây gần như đã là truyền thống mang tính tiêu chí.

Theo hiểu biết của Sayaka và Yukina, những kỵ sĩ của giáo hội, trước khi được tuyển thì đều là các tinh anh được sàng lọc kỹ càng, sau đó lại được đưa đi đào tạo vô cùng chính thức và bài bản với những yêu cầu vô cùng nghiêm khắc, và nếu không thể đáp ứng được yêu cầu, lập tức sẽ bị loại ngay.

Cũng chính vì phương thức lựa chọn và lối đào tạo khắc nghiệt như vậy, nên mỗi một kỵ sĩ chính thức của giáo hội, người người đều là những tinh anh có thực lực bất phàm, tuyệt đối không có kẻ yếu. Thực lực của những người này, thậm chí có thể sánh ngang với các thành viên nòng cốt đã tốt nghiệp đào tạo của Hội Sư Vương.

Cho nên, khi biết được thân phận của hai thanh niên này xong, cả Yukina lẫn Sayaka đều không khỏi cảnh giác.

“Đúng, tôi và Jacks là kỵ sĩ chính thống của chính giáo, cho nên hi vọng hai vị tiểu thư của Hội Sư Vương có thể đem Rudolf giao lại cho chúng tôi. Hắn trái với giáo quy, chúng tôi cần dẫn hắn về để tiến hành thẩm phán.”

Người thanh niên gọi là Seamus dùng nụ cười ấm áp và thân thiện để đưa ra lời thỉnh cầu với Yukina và Sayaka. Là một kỵ sĩ vừa mạnh mẽ lại vừa điển trai, giờ lại biểu hiện lễ độ và nho nhã như vậy, Seamus rất tự tin vào việc, mình có thể khiến cho hai bé gái non nớt này cúi đầu khuất phục.

Chỉ là lần này, hắn thật sự đã tính sai. Thủ đoạn vốn luôn luôn thuận lợi mọi bề thì nay lại hoàn toàn mất đi tác dụng. Bất luận là thân phận kỵ sĩ cao quý, hay là vẻ ngoài anh tuấn cùng giọng nói khiêm tốn, tất cả đều không thể khiến cho Yukina và Sayaka dao động.

Nhất là Sayaka, trong lòng thiếu nữ thậm chí nổi lên cảm giác chán ghét buồn nôn tới kinh tởm, bởi vì trong mắt Sayaka, người này thật sự còn buồn nôn hơn cả gã combat deacon đang gục trên mặt đất. Đã dối trá lại còn ra vẻ đạo mạo, phỏng chừng ngay cả tên biến thái kia còn tốt hơn nhiều so với cái tên này, tối thiểu thì tên biến thái kia tuyệt đối là không thèm nói dối khi muốn làm chuyện tương tự. Hắn chỉ trực tiếp đòi người thôi.

Về phần Yukina, với kiến thức và sự thông tuệ của bản thân, cô bé đương nhiên đoán được ý đồ của người thanh niên, nhưng, vậy thì sao? Dù sao ngay từ đầu, Yukina cũng đã không có ý định thả tên combat deacon mà mình đã bắt được này ra, nếu hỏi nguyên nhân tại sao, thì là vì...

“Thật có lỗi, hai vị kỵ sĩ đại nhân. Mặc dù hắn là đồng bạn của hai người, nhưng chúng tôi vẫn không thể giao hắn lại cho hai người được.”

Lời này của Yukina khiến Seamus ngẩn người, hắn hoàn toàn không ngờ được là thiếu nữ trước mặt này lại nói ra những lời như vậy.

“Người này đã vi phạm nghiêm trọng tới pháp luật của đảo Itogami, cho nên chúng tôi phải phụng mệnh mà áp giải hắn về. Nhưng hai người cũng có thể yên tâm, vì theo đúng quy trình, chính phủ đảo sau khi định tội người này sẽ trực tiếp trục xuất hắn về Tây Âu, khi đó quý giáo hội có thể tùy ý xử phạt hắn. Đảo Itogami sẽ không can thiệp.”

Yukina không chút nhường nhịn mà nói như vậy, thẳng thắn, trực tiếp, nhưng lý lẽ rõ ràng.

Rudolf mặc dù là thành viên của giáo hội Tây Âu, nhưng nơi hắn phạm tội là đảo Itogami, cho nên bất luận như thế nào, trước hết vẫn phải cho đảo Itogami tính sổ rõ ràng cái đã. Nếu như hai vị tự ý mang hắn về, vậy tất cả những hậu quả xảy ra trên đảo Itogami, đảo Itogami phải tìm ai để tính sổ.

Cho nên, khi hai kỵ sĩ nghe được những lời này của Yukina, sắc mặt của cả hai lập tức trở nên khó coi.

Bất quá, dù vẻ mặt trở nên khó coi, cả hai vẫn không manh động. Chung quy, đây vẫn không phải là Tây Âu mà là đảo Itogami, hơn nữa trước khi đến đây, cấp trên cũng đã giao phó, ngoại trừ nhiệm vụ ra, tuyệt đối không được gây chuyện thị phi. Hai con bé này mặc dù chẳng đáng để e dè, nhưng thế lực sau lưng hai thiếu nữ này lại thực sự khiến hai người cảm thấy kiêng kị.

Là nòng cốt của chính giáo Lotharingia, hai người đương nhiên có tư cách để tiếp xúc với một vài tình báo trọng yếu mà người bình thường không thể nhìn thấy, ví dụ như về ba người đứng đầu của Hội Sư Vương. Tam thánh, những người có thể đánh ngang tay với cả các primogenitor, những người mà ngay cả giáo hoàng của bọn họ cũng không phải là đối thủ.

Đương nhiên, giáo hội là người phát ngôn của thần linh trên trần thế, nên thực lực cá nhân không quá mạnh cũng không sao, chỉ cần thực lực chỉnh thể và chỗ dựa sau lưng đủ mạnh là được rồi. Tối thiểu thì bọn họ biết, chỗ dựa của giáo hội mình tuyệt đối là không thua kém gì các primogenitor.

Bất quá, nói như vậy không có nghĩa là bọn họ có thể làm bậy, bởi vì mặc dù chỗ dựa của giáo hội đủ mạnh, nhưng lại cũng có những hạn chế rất lớn. Nếu hai người họ dám gây chuyện lung tung dẫn tới giáo hội buộc phải lãng phí một cái giá lớn để gọi ‘chỗ dựa’ kia ra, tới lúc đó, đoán chừng không cần giáo hoàng ra tay, bọn hắn cũng đã sớm bị vị chánh án kinh khủng kia chặt cái đầu xuống rồi đưa lên trên giàn hỏa.

Cân nhắc đến những yếu tố đó, hai kỵ sĩ liếc nhau, sau đó đành phải đè sự bất mãn trong lòng xuống.

“Nói như vậy cũng đúng, chúng tôi cũng không thể khiến hai vị tiểu thư khó xử. Không bằng như vầy đi, chúng tôi mang người về trước, sau đó ngày mai sẽ tới chỗ của chính phủ các vị để gửi lời xin lỗi.”

“Không được!”

Không đợi Seamus nói xong, Sayaka lập tức lắc đầu phủ quyết.

“Nếu để cho hai người mang về, người bị phạt sẽ là chúng tôi. Hơn nữa ai biết sau khi hai người mang người đi xong thì sau đó liệu có dùng lý do gì để dần qua loa tắc trách không mang người tới không. Hai người bọn tôi phụng mệnh truy nã tên tội phạm này, hai người muốn chuộc người thì có thể trực tiếp tìm chính phủ, còn về phần những người chấp hành nhiệm vụ như chúng tôi, chúng tôi chỉ có quyền áp giải tên tội phạm này, không có quyền tự ý quyết định.”

Lời nói không chút khách khí này trực tiếp khiến cho sắc mặt của cả hai thanh niên kỵ sĩ đều tái xanh. Bởi vì những lời này của Sayaka đã hoàn toàn cắt đứt mọi khả năng thương lượng của đôi bên, đồng thời cũng thể hiện quyết tâm của cả hai cô gái.

Muốn mang người đi? Có thể, mời tìm chính phủ! Còn ở đây? Nằm • Mơ!

Sắc mặt âm tình bất định, hiện tại, hai kỵ sĩ quả thật là có chút do dự. Bọn họ có thể trực tiếp ra tay cướp người, về sau Hội Sư Vương dù có muốn truy cứu, bọn họ chỉ cần chết cũng không nhận thì chuyện có muốn làm lớn cũng không được. Bất quá, nếu chỉ vì chuyện này mà đi đắc tội Hội Sư Vương, hai người họ rất có thể sẽ bị chánh án đại nhân trách phạt. Vừa nghĩ tới vị chánh án đã sắp thành tâm lý biến thái kia, hai người không hẹn mà cùng rùng mình một cái.

Liếc nhau một cái, dù có chút không cam lòng, hai người cũng chỉ có thể chịu thua. Tối thiểu thì hai người không có ý định hi sinh bản thân vì tên rác rưởi trước mặt này.

“Đã như vậy, chúng tôi đường đột. Hai vị tiểu thư cứ mang người đi đi.

Hai kỵ sĩ thỏa hiệp, khiến cho Sayaka có chút đắc ý, còn Yukina thì có chút thở phào.

Khẽ gật đầu, hai người lập tức phân biệt đi về phía Rudolf và thiếu nữ Homunculus tóc lam.

Nhưng đúng vào lúc này, gã Rudolf kia lại đột nhiên kêu lớn: “Đại nhân! Tôi tới đây là vì thánh vật của giáo ta! Người sáng lập đảo Itogami đoạt di hài thánh nhân của giáo ta, dùng để làm nền tảng cho hòn đảo này! Tôi thụ mệnh lệnh của chính giáo hoàng tới đây, nhất định phải mang thánh vật trở về.”

“Cái gì!?”

Tin tức này khiến cho sắc mặt của tất cả mọi người ở đây đều đại biến.
Seamus và Jacks mặc dù cũng đã sớm nghe nói qua về tin tức này, nhưng một mực vẫn không có bằng chứng nào để chứng minh là đúng, hơn nữa cũng không thuộc phạm vi quản lý của bọn hắn, nên cả hai cũng không để ý.

Nhưng bây giờ, tên rác ruổi này nói gì?

“Đại nhân! Tôi đã tìm được nơi đặt thánh vật.”

Trong nháy mắt, hai kỵ sĩ trong lòng rung mạnh.

“Ngươi nói là sự thật? Nếu tin tức là giả, không cần giáo hoàng đại nhân khiển tránh, ta thề là mình sẽ bóp chết ngươi đó!!”

“Rudolf có thể dùng mạng của mình để đảm bảo! Ta không quan tâm cái mạng này của mình, chỉ hi vọng hai vị đại nhân có thể mang thánh vật của giáo ta trở về. Đó là nền tảng của giáo ta, lại bị người khác dùng làm vật liệu xây dựng. Đây là sỉ nhục bực nào! Sỉ nhục bực nào a!!!!”

Rudolf lên tiếng rống lớn, mà ánh mắt của hai kỵ sĩ cũng lập tức bắn ra lửa giận điên cuồng cùng với thần thái cuồng tín.

Bọn hắn, những kỵ sĩ cùng giáo đồ của Lotharingia, mặc dù khi ở trong giáo luôn thường xuyên xảy ra tranh chấp, nhưng từ trong bản chất, mỗi người đều là những cuồng tín đồ chân chân thật thật, nhất là với những vấn đề có liên quan tới thánh vật mà giáo hội thờ phụng. Chỉ cần dính tới việc này, bọn hắn dù phải bỏ qua cả tính mạng cũng tuyệt đối không tiếc.

Hiểu rõ được điều đó, sắc mặt của Yukina và Sayaka lập tức trắng bệnh. Tin tức này thật sự quá rung động, hai người thậm chí còn không biết là có chuyện này, càng không cần nói tới việc biết Rudolf tới đây là để lấy lại thánh vật của giáo hội.

“Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết! Lại dám sỉ nhục di thể của thánh nhân giáo ta như vậy! Nói! Ở đâu! Lập tức nói!”

Gần như điên cuồng mà gầm rú với Rudolf, hai thanh niên kỵ sĩ hiển nhiên là đã tới giới hạn của sự cuồng nộ.

“Đại nhân, chỗ đó không thể nói hết chỉ với vài lời. Hơn nữa nơi đó còn rất nhiều cửa khẩu cùng hệ thống phòng ngự, tôi...”

“Câm miệng! Ta đã biết! Giờ, hai vị tiểu thư, hai người cũng đã nghe được, đây đã là vấn đề có liên quan tới thánh vật của bản giáo. Cho nên Rudolf, chúng tôi phải mang đi.”

Hai mắt sắc như dao mà nhìn về phía Yukina và Sayaka, bây giờ, hiển nhiên là cả hai thanh niên kỵ sĩ đều đã không còn quan tâm tới hậu quả.

Nhưng mà, đối mặt với tình huống này, hai bé gái lại vẫn đồng thời lắc đầu.

“Mặc dù rất khiếp sợ về chuyện của quý giáo, nhưng người này, chúng tôi nhất định phải mang đi. Nếu muốn truy cứu, hai người có thể tìm chính phủ. Còn chúng tôi, tuyệt đối phải hoàn thàn nhiệm vụ của mình. Hai người...”

“Chó má! Seamus! Động thủ! Chết tiệt! Chẳng qua chỉ là hai con ranh dị đoan mà thôi, lại dám cản trở bọn ta. Di thể của thánh nhân trọng yếu bực nào, giáo hoàng đại nhân tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.”

Tính tình vốn nóng nảy, Jacks lập tức rống giận mà ra tay trước, lượng sức mạnh kinh khủng tựa như hồng thủy bùng lên từ trên người của hắn.

Nghe được lời của đồng bạn, Seamus cũng cắn răng; Sau đó, ánh mắt ngưng tụ, hắn cũng bắt đầu giải phóng sức mạnh của mình.

“Yukina-chan! Em chạy đi! Để chị ở lại đây chặn bọn chúng. Em mau đi tìm tên biến thái kia đi!”

Thực lực cách biệt quá rõ ràng, khiến sắc mặt của hai thiếu nữ đều tái nhợt, thế nhưng, Sayaka vẫn cắn răng, chắn ở trước mặt của Yukina.

“Không! Em sao có thể...”

“Tin tưởng chị! Đi mau!!!! Nếu em còn ở đây, hai người chúng ta đều sẽ chết!!”

Sayaka gần như rống lên mà nói những lời này với Yukina, thế nhưng, Yukina lại chỉ siết chặt thanh Schneewalzer trên tay, chân không di động nửa bước, đôi môi anh đào cũng trở nên không còn chút máu.

“Em...”

“Hai người các ngươi hôm nay ai cũng đừng hòng đi! Đã biết được bí mật của giáo ta, bất luận thế nào cũng không thể để các ngươi sống.”

Sát ý phô thiên cái địa mà ập về phía hai thiếu nữ.

Hai kỵ sĩ lao về phía Yukina và Sayaka, thanh kiếm quang dài vài mét trên tay vung lên, chém ra những luồng kiếm khí màu vàng óng. Vừa ra tay đã ra sát chiêu, rất rõ ràng là muốn dồn Yukina và Sayaka vào chỗ chết.

Phương thức tấn công này, cả hai đã không còn đường để trốn, mọi con đường đều đã bị khóa kín, chỉ còn cách cứng đối cứng.

Nhưng nếu chơi cương, thì với kiểu tấn công tuyệt sát này, coi như hai người có đỡ được đi nữa thì cũng sẽ trọng thương. Điều này là khẳng định.

“Yukina, đi mau!!!!!!”

Sayaka lại một lần nữa rống lớn, thanh Koukarin trong tay đã được đưa ngang lên trước người.

“Đi? Chạy đi đâu! Chết đi!!”

Kiếm quang lập tức phồng lớn, thanh kiếm thần thánh dài hơn 10m, dùng khí thế bài sơn đảo hải mà chém thẳng xuống đầu của Yukina và Sayaka.

Mãi tới tận lúc này, dù sắc mặt của cả hai thiếu nữ đều đã trắng bệch, thế nhưng khi liếc về phía nhau, cả hai lại phát hiện ra rằng trong mắt người kia không hề có sự sợ hãi.

Tại sao?

Chuyện này còn cần phải nói sao? Bởi vì tên biến thái kia (Ye-sensei) tuyệt đối sẽ cứu các nàng.

Vì vậy, ngay lúc trong đầu của hai thiếu nữ chợt lóe lên hình ảnh của người kia, thì một âm thanh cuồng nộ vô cùng quen thuộc chợt vang lên ngay trên đầu của hai thiếu nữ.

“Tổn thương nữ nhân của ta? Các ngươi MUỐN • CHẾT • SAO???!!!”

Một bàn tay khổng lồ màu trắng noãn mang theo sự phẫn nộ không gì sánh nổi của ma vương đột ngột hiện lên giữa bầu trời đêm, nhắm thẳng về phía thanh kiếm thần thánh kia mà nghiền xuống.

Convert by: Strauss