Quân Lâm Nhị Thứ Nguyên

Chương 232: Kết cục của Combat Deacon




“Nguyên lai là ngoài ý muốn. Thật không biết là nên nói là hai con bé này hên hay xui nữa.”

Sau khi kiểm tra trí nhớ của hai kỵ sĩ, Ye Jian cơ bản cũng đã hiểu được đầu đuôi mọi chuyện, đồng thời cậu cũng đã biết được thân phận thật sự của hai người, cùng với mục đích khi tới đảo Itogami.

“Từ Tây Âu mà đuổi theo tới tận đây, đám người này cũng thật đủ kiên nhẫn. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác? Cho dù đã chết cũng phải mang xác về Tây Âu để thẩm phán? Ha ha, thật đúng là phù hợp phong cách của cuồng tín đồ. Ừm, ngoại trừ hai tên này ra thì còn một kỵ sĩ thánh điện, một tổng giám mục, cùng với... Một phó chánh án ngu như heo sao? Chà, thật thú vị!”

Trên mặt hiện lên ý cười, Ye Jian bắt đầu sinh ra một chút hứng thú với vị phó chánh án bị đánh giá là ‘ngu như heo’ kia, bất quá tình huống cụ thể như thế nào, vẫn phải chờ tới khi cậu gặp qua thì mới có thể khẳng định. Nếu như cái tên đó thật sự là một rác rưởi, cậu cũng chẳng keo kiệt chút sức mạnh tinh lọc.

Còn về phần ông lão Hồng Y Tổng Giám Mục, thì chắc chắn sẽ là người chết. Bởi vì coi như cậu không giết lão già này thì sau khi queen tỉnh dậy, con bé chắc chắn cũng sẽ không buông tha cho lão. Ma tộc không giống nhân loại. Nhân loại thì còn có khái niệm tạm gạt thù hận qua một bên vì lợi ích gì đó, nhưng ma tộc thì sẽ không. Có thù thì phải báo, đây là bản tính trời cho của ma tộc. Nếu là gây gổ hay xung đột nhỏ thì cũng thôi, nhưng với sinh tử đại thù thì tuyệt đối sẽ không có chuyện ma tộc thỏa hiệp.

Đương nhiên, trí nhớ của hai kỵ sĩ không thể chỉ có như vậy. Từ trong trí nhớ của hai người, Ye Jian còn nhận được một thông tin khác khiến cậu cảm thấy vô cùng hứng thú.

Tộc trưởng tộc người sói không ngờ lại thật sự bắt tay hợp tác với giáo hội để ám hại chủ thượng của mình. Việc nữ hoàng bị thương, hắn xem như là đầu sỏ gây nên. Chà, xem ra chuyện này càng lúc càng ngoài dự đoán, càng lúc càng thú vị rồi. Bộ tộc Thiên Lang mạnh nhất của tộc thú nhân, hợp tác với chính giáo Lotharingia, một trong tam đại giáo hội. Mặc dù việc hợp tác chỉ là tạm thời, nhưng ý nghĩa trong đó, chậc...

Đúng, còn có món thánh di vật gọi là ‘Thánh Thập Tự’ gì đó nữa. Nghe nói đây là thứ vũ khí duy nhất trên thế giới có sức mạnh còn vượt trội hơn cả ba thanh ma thương có thể thí sát primogenitor, Ye Jian thật sự muốn tìm hiểu một chút.

“Coi như các ngươi không may, vậy mà lại gặp phải ta. Ừm, bất quá chuyện này coi bộ cũng cần phải bàn bạc với những người khác một chút.”

Nghĩ tới đây, Ye Jian tạm thời gạt các ý tưởng trong đầu qua một bên. Quay người lại, Ye Jian đưa mắt nhìn về phía Yukina và Sayaka.

Vừa vặn, cái tên combat deacon Ru... Ru... Gì gì đó cũng đang ở bên phía đó.

“Sao rồi? Hiện tại đã hết giận chưa?” Tiện tay mà giải trừ kết giới bao quanh hai thiếu nữ, Ye Jian cười nói.

Gật gật đầu, sau đó Yukina chợt thở dài, thần sắc phức tạp.

“Kỳ thực Ye-sensei không cần phải giết bọn họ như vậy, dù sao giáo hội Tây Âu bên kia...”

“Nói gì đó, Yukina-chan? Hai tên đó muốn giết chúng ta, nếu không phải tên biến... Nếu không phải hắn tới kịp lúc thì chúng ta đã chết rồi. Giáo hội thì sao? Hội Sư Vương chúng ta cần phải sợ bọn chúng sao? Nếu chúng ta có lỗi thì thôi, nhưng nếu không có lỗi, vậy để coi những người đó còn nói như thế nào? Chuyện hôm nay, chúng ta chỉ cần báo cáo chi tiết lại là được, chị tin tưởng là tổ chức sẽ không vì lý do này mà giao chúng ta cho giáo hội Tây Âu.”

Rất hiển nhiên, quan điểm của Sayaka về việc này khác rất nhiều so với Yukina. Chuyện này cũng dễ hiểu, bởi vì công việc của Chiến Vũ Sư vốn là những công việc càng thêm tiếp cận với hắc ám, cho nên với mỗi một chiến vũ sư thực thụ, kẻ đáng chết thì tuyệt đối phải chết, không tồn tại khái niệm gọi ‘nương tay’, bởi nếu làm thế thì người chết rất có thể sẽ là mình.

“Con bé này, hiếm khi nói được một câu chính xác. Không tệ, giống như Sayaka vừa nói, em không cần phải lo lắng về giáo hội làm gì. Coi như giáo hội muốn gây sự, vậy chuyện này cùng lắm cũng chỉ có thể tính là chuyện riêng của bọn chúng với tôi. Hội Sư Vương hoàn toàn có thể phủ sạch trách nhiệm cho hai đứa, nên hai đứa không cần lo lắng. Mà với lại, chuyện hôm nay, trừ hai đứa với tôi ra thì còn ai biết là chúng ta làm?”

Nghe được lời này của Ye Jian xong, cả hai thiếu nữ đều đồng thời sững sốt trong chốc lát. Nhưng ngay sau đó, rất nhanh, hai cô bé thông minh đã lập tức hiểu được ý của Ye Jian.

Đúng nha, trừ năm người ở đây, còn ai biết là chuyện này có liên quan tới mình? Hai kỵ sĩ thì đã chết, hai người khác thì cũng đã bị khống chế. Nhưng mà nói vậy, nếu muốn đảm bảo chuyện ngày hôm nay vĩnh viễn không lộ ra thì hai người khác...

“Ye-sensei, hai kỵ sĩ kia xác thực là đáng chết, nhưng mà tên này và cô bé kia không có tham dự vào việc đó, hơn nữa cả hai còn là thủ phạm của sự kiện săn giết ma tộc trên đảo gần đây...”

Còn không đợi Yukina nói xong, Ye Jian đã thò tay vỗ nhẹ vai cô bé rồi cười nói: “Tôi biết, về con bé tóc lam kia, em có thể yên tâm, tôi sẽ không làm gì. Còn riêng cái tên này, mặc dù hắn không ra tay với hai đứa, nhưng đầu sỏ gây ra chuyện này lại là hắn. Nếu hắn không nói tới cái di thể thánh nhân gì đó thì hai tên kia cũng sẽ không ra tay với hai đứa. Cho nên xét tới cùng, hắn vẫn có liên quan tới chuyện này. Bất quá, nếu em đã nói như vậy, vậy tôi có thể tha chết cho hắn.”

Nghe được Ye Jian nói như vậy, Yukina mới nhẹ nhàng thở ra.

Về phần Ye Jian, sau khi trấn an Yukina xong, cậu không nói gì thêm nữa mà bình tĩnh bước tới trước mặt của combat deacon Rudolf.
“Gọi Rudolf đúng không? Vì cái mồm ngu xuẩn của ngươi mà suýt chút nữa hại Yukina và Sayaka của ta bị thương. Vốn dĩ ta còn muốn cho ngươi nếm trải sự thống khổ thêm một lúc rồi mới chết. Nhưng nể mặt Yukina, ta tha cho ngươi một mạng.”

Cư cao lâm hạ mà nhìn Rudolf, cậu mặc kệ sắc mặt tái nhợt và vẻ sợ hãi của vị combat deacon mà chậm rãi giơ tay lên.

“Ta biết trong lòng ngươi có rất nhiều thắc mắc, cũng có rất nhiều suy nghĩ, nhưng từ giờ, ngươi không cần phải để ý tới chúng nữa rồi. Từ nay về sau, an phận mà làm một người bình thường đi.”

t r u y e n c u a t
u i n e t “————!”

Những lời này của Ye Jian khiến cho sắc mặt của Rudolf đại biến, một luồng linh cảm không lành nhanh chóng bao trùm toàn thân.

Quả nhiên, ngay sau khi Ye Jian vừa nói xong, cái tay mà cậu đã giơ lên đã phóng ra ánh sáng màu trắng thuần nhàn nhạt. Ánh sáng nhạt nhanh chóng tụ lại, nhưng không trở nên đậm đặc hơn, cũng chẳng sáng hơn, chúng chỉ quấn quanh trên tay của Ye Jian.

Ngón tay cong lại, sau đó búng ra. Ánh sáng trắng nhạt đang tụ trên tay Ye Jian lập tức bắn ra và phân thành hai phần, một phần chui vào giữa trán Rudolf, một phần thì chui vào trong người hắn.

“———— AAAAAAAAAAAAAAAAAAA...!!!!!!!!!!!!!”

Lập tức, toàn thân Rudolf rung mạnh, tiếng kêu thảm thiết thê lương của hắn vang vọng trên bầu trời đêm.

Nhìn thấy cảnh này, Yukina có vẻ hơi lo lắng, cô bé thốt lên: “Ye-sensei...”

Nhưng Ye Jian chỉ xua xua tay, sau đó không quay đầu lại mà nói với Yukina: “Đừng lo, tôi chỉ xóa một phần ký ức của tên này, tiện thể phế sức mạnh của hắn thôi. Từ nay về sau, chỉ cần yên tâm làm người bình thường thì sẽ không có chuyện gì.”

“Phế... Rồi hả?”

Nhìn người nam nhân đang ôm đầu mà gào lên đau đớn trên mặt đất, hai thiếu nữ không khỏi cảm thấy rét cả sống lưng.

Người này, mặc dù lúc bình thường thì luôn biểu biện là một tên hentai baka trông phi thường bình dị, nhưng lúc đối phó với địch nhân, thật đúng là hoàn toàn không nương tay chút nào.

Độc ác —— Chỉ có thể dùng hai chữ này để hình dung. Đối với việc này, Sayaka là người có cảm xúc sâu nhất. Lúc trước, mình còn la hét muốn giết hắn, nếu như lúc đó mà hắn thật sự nghiêm túc muốn xử lý mình, vậy kết cục của mình cũng sẽ thê thảm như thế này sao?

Nghĩ tới việc này, Sayaka không khỏi lén lút mà liếc về phía Ye Jian, nhưng khi vừa liếc về phía cậu, Sayaka chợt phát hiện là cái tên này đang nhìn mình với ánh mắt như cười mà không phải cười. Điều này khiến Sayaka hầu như sợ tới giật bắn cả người, cả người cũng muốn nhảy dựng lên, tim thót một cái nhảy lên tới cổ họng. Trong lòng đập thùm thụp thùm thụp, cả người cuống quýt quay đi muốn né tránh ánh mắt như cười mà không phải cười đó.

“Ai dà ~~~~, nếu tôi nhớ không lầm thì hình như hồi trước có người nào đó cứ luôn la hét là muốn giết tôi phải không ta? Chà, tôi nha, trước giờ có một thói quen, đó là ưa thích đem tai họa ngầm đập chết từ trong trứng nước...”

“WTF...!!??? A! Ngươi... Ngươi đang nói gì... Nếu—Nếu như ngươi muốn nói ta thì... Thì... Cứ nói thẳng! Đúng là hồi trước ta muốn giết ngươi, nên... Nên... Nên nếu ngươi muốn làm gì thì cứ làm đi!!! Đồ xấu xa, coi như ta nhìn lầm ngươi rồi! Trứng thúi!!!”

Bị Ye Jian nói trúng tim đen, Sayaka lập tức đỏ mặt lên, sau đó cam chịu mà hét lớn.

“Thật không? Vậy nếu ta muốn đem cô xxoo thì sao?”

“Cái ——!? Ngươi... BIẾN THÁI!!!! MAU ĐI CHẾT ĐI!!!!!!”

Convert by: Strauss