Quân Lâm Nhị Thứ Nguyên

Chương 234: Queen rung động




“Ngươi... Thả ta ra! Thằng nhóc! Bằng không ta giận thật đó!”

“Giận? Cô giận thử một cái cho ta xem?”

“Ngươi ————”

Sắc mặt đỏ lên, trong lòng nổi đóa, thế nhưng hiện tại, vị nữ hoàng từng thống trị tất cả ma tộc ở Tây Âu lại chẳng thể làm gì nổi. Toàn thân không còn chút sức, hiện tại, coi như nàng muốn cử động cũng làm không nổi chứ đừng nói là phản kháng.

Bây giờ, nàng chỉ còn là một con hổ giấy, à không đúng, phải nói là một con cáo nhỏ đã bị đeo xích cổ.

Đương nhiên, nữ hoàng sở dĩ tức giận như vậy cũng là vì có lý do. Thật sự là vì Ye Jian quá vô liêm sỉ.

Nàng là nữ hoàng bệ hạ thống trị toàn bộ thế giới ngầm của Tây Âu, vậy mà đối phương lại dám xem mình như là búp bê mà ôm ở trong ngực và bị bắt phải ngồi lên đùi của hắn.

Cái này còn chưa tính, chỉ ngồi thôi thì không nói làm gì. Thằng này còn dám sắc đảm ngập trời mà giở trò táy máy với nàng, một tay thì không chút kiêng kị mà cứ không ngừng ve qua vuốt lại bắp đùi của nàng, một tay khác thì lại ôm lấy eo nhỏ mà xoa xoa bóp bóp rồi ôm nàng sát lại gần. Hiện giờ, cơ thể của hai người thật sự đã dán rất sát, sát tới mức nàng có thể nghe được cả tiếng tim đập của đối phương, ngửi thấy mùi hương thơm nhẹ trên người đối phương, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương.

Cảm giác hiện giờ, cứ như là nàng đã hoàn toàn bị đối phương bọc lại.

“Tới nước này rồi thì có giãy giụa cũng vô dụng thôi, chẳng có ích gì đâu. Ai bảo cô lấy oán trả ơn với ta? Ta cố sức nhiều như vậy để cứu cô, giúp cô phục hồi sức mạnh, giờ cô được lắm, vừa tỉnh dậy xong không những không nói cảm ơn, còn muốn chơi ngầm với ta. Ta có nên nói rằng không hổ là nữ hoàng của Hắc Ám Bảo, làm việc thật tâm ngoan thủ lạt không?”

“Hừ!”

Đối với những lời chất vấn của Ye Jian, nữ hoàng chỉ mặt lạnh mà hừ một tiếng, sau đó quay đầu về hướng khác không nói gì nữa. Không biết có phải là do bị nói trúng tim đen hay không, hay là vì có chút nguyên nhân không tiện giải thích.

“Thế nào? Cô cũng không nói được lời gì nữa sao? Ta vì cứu cô mà bỏ ra cái giá không nhỏ. Cô đừng nói với ta là cô không biết tình huống của mình lúc đó nghiêm trọng tới mức nào. Coi như cô không biết, ta cũng có thể nói cho cô biết. Với tình huống của cô lúc đó, đừng nói là cứu, coi như là thần linh giáng thế cũng chưa chắc cứu được cô. Nếu không tin, đi hỏi Julia đi.”

“Bớt ở đó mà nói mạnh miệng! Hơn nữa, bản nữ hoàng nói muốn được ngươi cứu khi nào?”

“A, vậy ý của cô là, ta nhiều chuyện xen vào việc của người khác rầu ~?”

Lại một lần nữa hừ lạnh, câu hỏi này, nữ hoàng vẫn không trả lời, nhưng trong lòng Ye Jian lại rõ như kiếng.

Cười xấu xa, Ye Jian giống như vừa phát hiện ra một chuyện gì đó rất thú vị.

“Phản ứng này của cô, khiến ta cảm thấy thật thú vị. Chẳng lẽ, cô vốn đã không còn ý định sống tiếp, dự định buông tha cho cái mạng này?”

“Chẳng qua chỉ là một thằng quỷ con thôi, bản nữ hoàng lựa chọn cái gì, ăn nhập gì tới ngươi?”

“Ồ? Cô sẽ không quên chứ? Rằng nếu không có ta thì cô đã sớm phải ngỏm củ tỏi. Cho nên kỳ thực từ lúc trước khi ta về, cô đã chết rồi. Giờ, thân xác lành lặn này của cô là do ta nhặt về, sửa chữa rồi ban cho cô, mạng sống hiện giờ của cô cũng là do ta ban cho, thậm chí sức mạnh của cô hiện giờ cũng là do ta chữa trị rồi ban cho cô. Nên bất luận từ phương diện nào, ta cũng đều có thể xem như là chủ nhân của cô. Thân xác hiện giờ của cô, sức mạnh hiện giờ của cô, linh hồn hiện giờ của cô, tất cả đều là do ta ban cho cô, nên chúng là của ta. Chẳng lẽ ta nói không đúng sao, nữ hoàng của ta?”

Thân thể run lên bần bật, trong lòng siết chặt, suy nghĩ vốn đã rất bất an, hiện tại càng rối thành một chùm.

“Giờ thật sự đã không còn lời gì để nói rồi? Nhưng vẫn chưa hết đâu. Ha ha, còn một điểm ta phải nói với cô nữa. Cô nói là ta lừa mất Julia của cô, cô thật dám nói a? Rõ ràng là chính cô từ bỏ Julia, ném con bé tới đảo Itogami này để giám thị ta, giờ cô lại...”

Còn chưa đợi Ye Jian nói hết câu, nữ hoàng đã đột nhiên kích động mà yêu kiều rống lên: “Ngươi nói cái gì!? Ai từ bỏ Julia! Ngươi thì biết cái gì? Chỉ là một thằng ranh con chẳng biết gì hết! Bớt ở đó mà nói hươu nói vượn ra vẻ thông minh đi.”
Giống như là bị đâm trúng vảy ngược trong lòng, nữ vương rống lớn, sau đó cả người đều đột nhiên kéo căng, ngữ khí cũng trở nên băng lãnh.

“Thằng quỷ! Ta thừa nhận là ngươi đã cứu ta, ta thiếu nợ ngươi một mạng. Nhưng có một vài thứ, không phải là một thằng ranh như ngươi có thể biết. Thả ta ra! Sau đó lập tức cút khỏi nơi này, về sau vĩnh viễn đừng bao giờ có dính líu gì đến ta cũng Julia nữa. Nếu như ngươi muốn ta trả ơn, vậy ngươi chỉ cần nói ra, bất luận chuyện gì ta cũng đều đáp ứng. Còn như cái xác này, nếu ngươi muốn, vậy chờ ta giải quyết xong xuôi chuyện của mình, ngươi cứ tùy ý mà lấy, muốn dùng như thế nào thì tùy thích.”

Bị kẻ mình cứu nói với giọng ghét bỏ và lạnh lẽo như vầy, nếu đổi lại là người khác thì phỏng chừng là đã sớm nổi trận lôi đình. Nhưng Ye Jian thì lại không như vậy, mà trái lại, cậu còn nhếch miệng cười với vẻ nhẹ nhàng như đang thở phào, đồng thời ánh mắt lóe lên vẻ đắc ý, kiểu như ‘trúng kế rồi’.

“Đây là do chính miệng cô nói! Bất cứ chuyện gì cũng đều đồng ý?”

“Hừ! Bản nữ hoàng khinh thường đi lừa một thằng quỷ như ngươi.”

“Được! Nếu vậy thì nghe cho kỹ yêu cầu của ta, đừng để xót một chữ nào. Yêu cầu của ta là: Từ ngày hôm nay trở đi, cô và Julia đều phải sống dưới sự bảo vệ của ta, cấm tuyệt đối mọi hành vi mạo hiểm mà không có sự cho phép của ta. Về mối thù giữa cô và giáo hội Tây Âu cùng với tộc người sói, ta sẽ xử lý. Tất nhiên, nếu như cô muốn tự tay báo thù, ta cũng có thể an bài cho cô, chỉ cần cô nghe lời. Hiểu rõ rồi chứ?”

Nữ hoàng cứng ngắc, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại. Hoàn toàn không thể tin được vào điều mình vừa nghe thấy, nữ hoàng quay lại mà nhìn về phía Ye Jian.

Trong đôi mắt lộng lẫy như hai viên hồng ngọc, vô số cảm xúc phức tạp liên tục lóe lên: Khiếp sợ, bối rối, mừng rỡ, bất đắc dĩ, đớn đau, v... V... Đôi mắt đẹp, vốn chưa từng dao động vì bất cứ người nào, nhưng giờ vì một người nam nhân, nó lại trở nên phức tạp như vậy. Đối với nữ hoàng, đây quả thật là lần đầu tiên.

“Ngươi... Quả nhiên đều đã biết hết rồi?”

“Ờ! Kể cả việc tộc người sói liên hợp với giáo hội Tây Âu đánh lén đại bản doanh của cô. Ngoài ra vết thương trên người cô là do đâu, ta cũng đại khái hiểu được rồi.” Vẫn giữ lại nụ cười tùy ý trên mặt, Ye Jian nhìn vào mắt của nữ hoàng với ánh mắt sắc bén và chói mắt dị thường.

“Nếu đã vậy, ngươi còn không đi mau! Lũ vô liêm sỉ đó tuyệt đối sẽ không bao giờ buông tha cho ta vì bất cứ lý do nào! Coi như ta có chết, bọn chúng cũng sẽ dùng mọi cách để mang thi thể của ta về. Cho nên chúng tuyệt đối sẽ truy tới đây. Thằng quỷ, đi nhanh lên, mang theo Julia cùng rời khởi đây. Về sau chăm sóc tốt cho con bé. Con bé từ nhỏ đã phải chịu khổ, ta lại không thể cho con bé sự hạnh phúc nên có, nếu là ngươi —— A... ~?”

Đột nhiên, nữ hoàng trừng to hai mắt, dùng ánh mắt hơi có phần đờ đẫn mà nhìn chằm chằm vào Ye Jian, người đang cướp đi đôi môi thơm của nàng.

Nàng thậm chí còn không rõ đây rốt cục là tình huống gì. Trong tình cảnh như vầy rồi mà tại sao thằng nhóc này lại vẫn to gan như vậy? Lại dám chủ động hôn mình?

Trong lúc nữ hoàng còn đang sững sờ, Ye Jian đã nhấm nháp xong đôi môi của nữ hoàng và thả ra. Sau đó, không đợi nữ hoàng kịp lấy lại tinh thần và buông lời chất vấn, cậu đã trực tiếp ôm sát lấy cơ thể của nữ hoàng vào trong ngực, ái muội mà ghé miệng vào sát bên tai của nữ hoàng, rồi nhẹ giọng: “Đã muộn rồi, nữ hoàng của ta. Vừa rồi khi ta ra ngoài, vừa vặn đụng phải hai kỵ sĩ thẩm phán của chính giáo Lotharingia. Chúng tới đây là để đuổi giết cô, đi chung với chúng còn có một kỵ sĩ thánh điện, một Hồng Y Tổng Giám Mục cùng một phó chánh án.”

“————!”

Câu nói này của Ye Jian, ngay lập tức đã khiến cho sắc mặt của nữ hoàng đại biến.

Chỉ là, không đợi nữ hoàng kịp mở miệng hỏi, Ye Jan đã tiếp tục lên tiếng bổ sung: “Bất quá cô có thể yên tâm, hai tên kỵ sĩ kia đã chết. Mặc dù đúng chúng có dùng , nhưng chỉ gọi ra được một thiên sứ hai cánh. Kết quả là sau đó, ta trực tiếp làm thịt cả hai tên đó lẫn thiên sứ mà chúng gọi ra luôn.”

“Cái ——!?”

Giống như là bị thọt lén, nữ hoàng hét lên kinh ngạc. Tin tức này thực sự quá rung động, so với tin tức trước đó còn rung động hơn mấy lần.

Giết hai kỵ sĩ thẩm phán thực sự không coi vào đâu, nhưng nếu đằng trước đó thêm một điều kiện tiên quyết là ‘thiên sứ’ thì...

Loại tổ hợp đó, coi như mình đối mặt thì cũng phải toàn lực ứng phó, thận trọng từng chút một.

Convert by: Strauss