Quân Lâm Nhị Thứ Nguyên

Chương 235: Bách biến queen




“Ngươi... Chuyện ngươi vừa nói, là thật?” Nghe xong những gì Ye Jian thuật lại, nữ hoàng gần như ngẩn người hơn nửa phút, mới lại hoàn hồn mà hỏi.

Người khác có lẽ không tinh tường lắm về kết cấu đẳng cấp cùng với hệ thống sức mạnh của giáo hội Tây Âu, nhưng thân là người thống trị Hắc Ám Bảo, nữ hoàng không thể nào không tinh tường vấn đề đó. Bất luận là những kỵ sĩ thẩm phán được xem là sức mạnh nòng cốt, hay là các thánh nữ cùng giám mục, thậm chí ngay cả thuật thức là giáo hội Tây Âu xem là căn bản để lập giáo, nữ hoàng cũng đều hiểu rõ khá tinh tường.

Thiên Sứ là thể sống được triệu hồi tới từ thứ nguyên cao hơn là ‘Thiên Giới’. Sức mạnh của chúng hoàn toàn có thể so sánh với các kenjuu cấp chân tổ, đồng thời vượt xa các kenjuu cấp công tước. Cũng vì vậy mà cho dù là nàng, nữ hoàng của tộc thú nhân, nếu phải đối đầu với thiên sứ thì cũng phải toàn lực ứng phó mới có thể chống cự được, còn nếu muốn hoàn toàn giải quyết, nàng tuyệt đối phải bỏ ra cái giá không nhỏ thì mới làm nổi.

Đó chỉ là đang nói tới các thiên sứ hai cánh được các kỵ sĩ thẩm phán triệu hồi, còn nếu như là thiên sứ cấp cao hơn, thì với tình trạng phản tổ không hoàn chỉnh như nàng, có thể chạy được cũng đã là may mắn.

Nhưng vừa rồi, theo như những gì mà Ye Jian đã thuật lại, nữ hoàng nhận được thông điệp là cậu đã giải quyết xong một thiên sứ cùng với hai kỵ sĩ thẩm phán, và quá trình chiến đấu có vẻ như còn vô cùng dễ dàng.

Nhổ sạch lông của thiên sứ, sau đó trực tiếp dùng thánh hỏa để tinh lọc hai kỵ sĩ thẩm phán của Lotharingia, thực lực này, coi như là Primogenitor cũng không thể nói mình có thể làm tốt hơn đi?

Mặc dù từ rất lâu trước đây, nữ hoàng cũng đã sớm biết rằng tên nhóc này rất là không tầm thường, nhưng nàng hoàn toàn không ngờ được thực lực chân chính của nó lại mạnh như vậy. Rất khó tin! Những gì nó nói hoàn toàn là sự thực sao? Hay chỉ là lời nói phét của một người trẻ tuổi thích khoe khoang với khác phái?

Nhìn sắc mặt liên tục biến đổi của nữ hoàng, Ye Jian chẳng cần thuật đọc tâm cũng có thể biết được là con bé này đang nghĩ như thế nào. Tuyệt đối là đang nghi ngờ cậu.

Biết nữ hoàng nghĩ như vậy, nhưng Ye Jian vẫn không để trong lòng. Cậu chỉ bật cười nhẹ một cái, sau đó giơ tay và nâng lòng bàn tay lên, ngay tức khắc, một hạt châu màu đen liền hiện ra trên tay cậu.

Nữ hoàng vốn còn đang không ngừng suy tư về độ thật giả trong lời tường thuật của Ye Jian, nhưng khi cậu vừa lấy hạt châu ra, thì nàng lập tức bị một luồng hơi thở nồng nặc mà bản thân chán ghét từ tận đáy lòng làm cho bừng tỉnh.

Men theo cảm giác mà nhìn về nơi tỏa ra hơi thở đáng ghét đó, ngay lập tức, nữ hoàng đại nhân ngu người.

“Cái này, đây là ————”

“Ừ, là Thiên Sứ chi hồn mà ta nhận được từ việc bắt giữ con người chim đó. Có thứ này thì cho dù là bất cứ ai, chỉ cần có thể cung cấp đầy đủ linh lực cùng sức sống thì cũng đều có thể triệu hồi ra một thiên sứ có sức mạnh ngang ngửa với kenjuu cấp chân tổ. Sao? Giờ có còn nghi ngờ gì nữa không?”

Mặc dù trong lòng nữ hoàng khi nhìn thấy hạt châu này thì cũng đã có đáp án, thế nhưng khi nghe được lời xác nhận từ chính miệng Ye Jian thì nàng vẫn cảm thấy rung động vô cùng.

Thiên sứ, thứ sinh mệnh tới từ thứ nguyên cao hơn này, vốn dĩ không phải là sinh vật triệu hồi thông thường, bản chất của chúng, thậm chí còn cao hơn cả kenjuu của ma cà rồng. Đối đầu với thiên sứ, việc đánh tan chúng nữ vương từng nghe qua; Mặc dù đó là một việc rất khó, nhưng lại không phải là vấn đề bất khả thi gì. Nhưng bây giờ, nàng đang nhìn thấy cái gì? Linh hồn của Thiên Sứ? Tình huống này, đừng nói là gặp phải, ngay cả nghe, nữ hoàng cũng chưa từng được nghe thấy lần nào.

Ở thời Thượng Cổ, khi mà ma cà rồng và giáo hội vẫn còn thường xuyên xảy ra đại chiến, việc kenjuu của Primogenitor cắn nuốt thiên sứ, nàng ngược lại từng nghe qua. Đối với việc này, nàng cũng cảm thấy có thể tin được, bởi vì nói cho cùng thì kenjuu và thiên sứ khi xuất hiện ở thế giới này cũng đều có thân thể là thuần năng lượng, nên nói theo nghĩa nào đó cũng có thể xem như là đồng loại. Mà khái niệm như ‘đồng tộc tương phệ’ thì ai mà không biết? Cho nên việc kenjuu cắn nuốt thiên sứ cũng là việc có thể lý giải.

Nhưng việc thằng nhóc này làm là gì? Là phong ấn linh hồn của thiên sứ.

Phải biết rằng nó vốn không phải là ma cà rồng, không có năng lực để khống chế kenjuu, cho nên nếu muốn phong ấn được linh hồn của thiên sứ, thằng nhóc này cũng chỉ có một cách, đó là trực tiếp dùng sức mạnh của bản thân để đánh tan thiên sứ, sau đó rút lấy linh hồn của thiên sứ rồi phong ấn. Nhưng nếu vậy, thằng nhóc này phải mạnh tới mức nào mới có thể làm được những điều đó? Là mạnh ngang ngửa với kenjuu cấp chân tổ sao? Hay là càng mạnh hơn nữa?

Nghĩ tới đây, ánh mắt nữ hoàng dùng để nhìn Ye Jian đã hoàn toàn thay đổi.

Thằng quỷ nhỏ này, đừng có thấy nó cứ luôn cười đùa tí tửng không biết đứng đắn, đồng thời hành vi cũng hạ lưu vô sỉ, ác liệt lại ti tiện, nhưng thực lực của nó lại hoàn toàn đủ để cho nó chen chân vào tầng lớp tối cao của thế giới này. Trước giờ, mình khinh thường nó rồi.

Giờ nghĩ lại, nữ hoàng chỉ cảm thấy vô cùng may mắn. Lúc trước, khi xảy ra xung đột với thằng nhóc này, may mà mình chỉ chọn cách ôn hòa như là gửi Julia tới đây để làm gián điệp điều tra về nó mà không chọn những thủ đoạn kịch liệt, nên thành thử ra bây giờ, mình mới có may mắn mà còn ngồi đây. Chứ nếu mà mình giở thủ đoạn kịch liệt nào đó khiến nó tức giận, phỏng chừng là giờ, đừng nói cứu, nó không bỏ đá xuống giếng cũng đã là cảm ơn trời đất.

“Coi như ta nhìn lầm. Thật không ngờ một thằng nhóc như ngươi lại có được thực lực như vậy.” Nhìn Ye Jian với ánh mắt phức tạp, nữ hoàng thở dài bất đắc dĩ. Đã nói tới nước này rồi, cho dù không muốn, nữ hoàng cũng đã chẳng còn lựa chọn nào khác hơn là phải thừa nhận thực lực của Ye Jian.

“Chuyện đương nhiên, chắc chắn là cô nhìn lầm rồi. Nhưng còn may mà cô nhìn lầm nên giờ ta mới không sao đó; Bằng không phỏng chừng là sớm cũng đã bị ả nữ hoàng tâm ngoan thủ lạt như cô ăn hết.”

“Hừ!”

Nghe được mình bị Ye Jian đánh giá như vậy, nữ hoàng tức giận mà hừ lạnh một tiếng. Bất quá, phản ứng của nàng lúc này đã không còn kịch liệt giống như trước đó. Ánh mắt lăn tăn mà nhìn về phía Ye Jian, nữ hoàng dùng giọng nói có phần sâu kín mà hỏi: “Thằng nhóc, ngươi thực sự muốn vì ta, mà đối đầu với toàn bộ giáo hội Tây Âu? Chuyện này có ích gì với ngươi? Chỉ vì đạt được ta sao? Ta nghĩ, với trí tuệ của ngươi, nếu như đã biết được sức mạnh của kỵ sĩ thẩm phán cùng với thiên sứ rồi, vậy thì ngươi hẳn cũng đã đại khái đoán ra được thực lực chỉnh thể của giáo hội Tây Âu rồi chứ?”
Nói tới đây, nữ hoàng dừng một chút, rồi lại bắt đầu nói tiếp: “Số lượng kỵ sĩ thẩm phán của giáo hội Tây Âu ở vào khoảng không tới một trăm, nhưng cũng không kém nhiều. Điều đó đồng nghĩa rằng nếu liều mạng, số lượng thiên sứ chúng có thể gọi ra được là khoảng tiếp cận 50. Ngoài ra, giáo hội còn có các Hồng Y Tổng Giám Mục, các chánh án, cùng các thánh nữ; Trên nữa còn có tam đại giáo hoàng. Nguồn sức mạnh này lớn tới mức nào, ngươi biết rõ chứ? Mà trừ việc đó ra thì hiện giờ, ta đã bị đuổi ra khỏi Hắc Ám Bảo; Con chó phản chủ của tộc người sói kia, sau khi tống cổ được ta thì nhất định sẽ dốc toàn lực để tiếp quản thế lực ta để lại. Nếu ngươi muốn nhúng tay vào việc này, điều đó cũng đồng nghĩa rằng ngươi sẽ phải đối đầu với toàn bộ Tây Âu. Là toàn ~ bộ, từ ngoài sáng đến trong tối, từ giáo hội tới ma tộc, tất cả đều sẽ là kẻ địch của ngươi. Chuyện này, ngươi từng nghĩ tới chưa?”

“Nghĩ rồi, nhưng vậy thì sao?”

“Gì?”

Câu trả lời của Ye Jian khiến nữ hoàng nghẹn họng nhìn trân trối.

Nhìn thấy bộ dạng ngơ ngác moe của nữ hoàng, Ye Jian không khỏi buồn cười, và cậu bật cười. Sau đó, kéo sát nữ hoàng lại gần mình, cậu áp trán của mình vào trán của nữ hoàng rồi nói: “Ta nói là: Ta đã nghĩ rồi, nhưng vậy thì sao? Chỉ là một mảnh đất Tây Âu nho nhỏ mà thôi, ta không quan tâm. Ta chỉ biết một việc, là ta đã chọn cô. Cô là của ta, từ thân thể tới linh hồn, nên kẻ dám có ý đồ với cô cũng hiển nhiên trở thành kẻ thù của ta.”

“Từ thời điểm ta cứu cô, cô đã thuộc về ta. Mà với đồ vật của mình, ta có một nguyên tắc, đó là nếu ta không muốn ném bỏ thì đừng nói chỉ là một cái Tây Âu, một thế giới ta cũng dám xem là kẻ thù. Đồ vật của ta vĩnh viễn cũng là của ta, không ai được đụng tới; Không thứ gì có thể khiến ta thay đổi nguyên tắc này, thế giới hay chư thiên thần phật thì cũng vậy.”

Nụ cười nửa miệng kéo lên bên khóe miệng của Ye Jian, đó là một nụ cười tự tin và cuồng ngạo, nụ cười của kẻ duy ngã độc tôn, nụ cười của kẻ tuyệt đối sẽ không thay đổi nguyên tắc của bản thân dù vì bất cứ lý do gì.

Nhìn ánh mắt và thần thái của Ye Jian khi nói những lời này, nhìn nụ cười nửa miệng kéo lên bên khóe miệng của cậu khi nói những lời này, nữ hoàng đột nhiên cảm thấy không tìm ra được lý do gì để phủ nhận.

Những lời nói hùng hồn, những lời tự tin cuồng ngạo, những lời a dua nịnh hót; Những thứ như thế, trước đây nữ hoàng cũng đã nghe được không ít. Là một nữ hoàng, hầu như mỗi ngày nàng cũng đều phải nghe những lời nói kiểu như vậy, và với những lời nói kiểu đó, nữ hoàng thường lựa chọn bỏ ngoài tai.

Dù sao miệng là của người khác, muốn nói gì thì nói. Khi chuyện chưa xảy ra, muốn nói phét kiểu nào mà không được? Nhưng chờ tới khi chuyện xảy ra rồi, chỉ có hành động mới có thể chứng minh được bản chất và năng lực của một người ra sao. Cho nên nữ hoàng thường có xu hướng nhìn hành động hơn là nghe những lời nói.

Chỉ là lần này, nữ hoàng lại thực sự bị lời nói của Ye Jian tác động. Thần thái của cậu, nụ cười bên mép của cậu, cùng với giọng nói như đang tường thuật lại một chân lý hiển nhiên của cậu khi cậu nói những lời này, chúng thật sự khiến nữ hoàng thất thần, trong lòng nổi lên từng gợn sóng.

Bất quá, nữ hoàng chung quy vẫn là nữ hoàng, không phải các bé gái thanh sáp và ngây thơ; Cho nên rất nhanh, chút kiều diễm và rung động vừa nổi lên trong lòng đã bị lý trí của nữ hoàng đè ép xuống.

Trên gương mặt tuyệt mỹ hiện lên một nụ cười kiều diễm nhất trần gian, nữ hoàng bệ hạ lãnh diễm đã lại một lần nữa hoán đổi nhân cách.

“Ha ha ha ~~~ người ta thật cảm động! Ân công chẳng những cứu người ta, lại còn nguyện ý vì người ta mà cùng thiên hạ là địch. A ~~ người ta giờ không biết phải nên làm sao để báo đáp ân công. Ưm ~~ thật là khó nghĩ ~~~”

Mặc dù Ye Jian biết rằng lúc này, con bé này chỉ đang giả bộ, nhưng dù như vậy, cậu vẫn cảm thấy hồn mình như muốn bị con bé này câu mất.

Tiếng than nhẹ kiều mị đến tận xương, đôi mắt đẹp hàm tình mạch lạc như đang phóng điện, vóc người yêu nhiêu mềm mại như không có xương cốt, cùng với biểu lộ điềm đạm đáng yêu khiến người ta nhịn không được mà muốn văn vê nhựu lận hung hăng mà tàn phá. Tất cả những thứ đó, hội tụ lại tạo thành một sức hút ma mị tựa như hoa anh túc khiến người ta mê say. Con bé này, thật sự là một tuyệt thế vưu vật khiến người ta nhịn không được.

Chỉ là, lại một lần nữa, không đợi Ye Jian kịp hoàn hồn, nữ hoàng lại một lần nữa ra tay, và vẫn giống như lần trước, con dao găm màu đỏ thẫm lại một lần nữa kề lên cổ của cậu.

Nụ cười nhõng nhẽo biến mất, đôi mắt vốn dịu dàng trước đó thì nay lại phóng ra những tia hàn quang lạnh buốt người

“Nói! Mục đích thật sự của ngươi là gì!”

“Hả?”

“Ngươi cho rằng ta là lũ nhóc ranh không hiểu sự đời sao? Hừ! Lừa Julia của ta, giờ lại còn dám có ý đồ với bản nữ hoàng. Ta nên nói là ngươi ngu xuẩn, hay nên nói là ngây thơ đây? Thằng nhóc!”

Dao găm màu đỏ thẫm dọc theo cần cổ của Ye Jian mà chạy lên trên mặt cậu. Lúc này, biểu lộ trên gương mặt của nữ hoàng trở nên nghiền ngẫm cùng khát máu.

Đối mặt với tình huống này, Ye Jian cũng chẳng kinh hoảng, mà ngược lại, cũng lại một lần nữa, khóe miệng cậu lại hiện lên nụ cười ma quỷ vui vẻ nhưng nguy hiểm của mình.

Convert by: Strauss