Quân Lâm Nhị Thứ Nguyên

Chương 236: Gieo gió gặt bão




“Ngây thơ? Ha ha, cô thật sự cảm thấy như vậy sao, Nữ hoàng bệ hạ?”

Bị dao găm của queen rà qua rà lại trên cần cổ và mặt, Ye Jian chẳng những không thể hiện sự kiêng kị, mà trái lại còn nở một nụ cười đùa cợt nghiền ngẫm đầy vui vẻ.

Phản ứng hoàn toàn nằm ngoài dự đoán này của cậu, thật sự khiến cho queen co chút kinh nghi bất định, trong lòng bất tri bất giác mà nổi lên linh cảm không lành.

“Lúc này mà ngươi còn muốn nói nhảm gì nữa?”

Dao găm đỏ thẫm có thể cắt đứt cả sắt thép bắn ra ánh hàn mang lạnh buốt. Đã linh cảm được là tình huống có gì đó không đúng, nữ vương lập tức ra tay mà tăng cao mức độ uy hiếp. Mũi nhọn của con dao găm ép xuống, chỉ cần Ye Jian dám vọng động, vậy thì phần da thịt yếu đuối nơi cổ họng tuyệt đối sẽ bị cắt đứt.

Thế nhưng, kiểu uy hiếp này của nữ hoàng vẫn không thể khiến cho Ye Jian biến sắc. Nụ cười vẫn không thay đổi, Ye Jian thở dài rồi sau đó nhún nhún vai nói: “Thật đúng là không biết tiếp thu giáo huấn gì. Nếu phải nói tới ngây thơ, thì ở đây, người ngây thơ nhất hẳn phải là cô đó nha, nữ hoàng bệ hạ.”

“Cái gì?”

Mặc dù từ những lời này của Ye Jian, nữ hoàng cảm nhận được sự bất an càng rõ ràng hơn, thế nhưng trong lúc nhất thời, nữ hoàng vẫn không thể nào hiểu được ý của cậu.

Thằng nhóc này đang muốn nói gì? Mình ngây thơ? Không tiếp thu giáo huấn?

Đang định cười lạnh, nhưng rồi đột nhiên, nữ hoàng chợt nhớ tới điều gì đó, và nàng quay phắt lại mà mình về phía sau lưng của mình.

Trừ em gái Julia của mình ra, ở đó nào có vật gì?

Thấy vậy, nữ hoàng thoáng thở phào một hơi.

Nhưng rồi, còn chưa đợi nàng kịp quay người lại, thì một giọng nói lại vang lên khiến cả người nàng cứng đờ.

“Ha Ha, thấy chưa? Thấy ta nói đúng không, nữ hoàng điện hạ ngây thơ của ta?”

Giọng cười mang theo hàm ý trêu chọc vang lên bên tai của queen. Hơi thở nóng bỏng phả vào trong tai khiến nàng cảm thấy ngứa tới chịu không được, nhưng lúc này, nàng lại không dám vọng động. Nguyên nhân là bởi vì hiện tại, một thanh quang nhận tỏa ra hơi thở vô cùng nguy hiểm đang kề sát vào cần cổ của nàng.

Là một cường giả cấp cao, trực giác của nữ hoàng tuyệt đối là vô cùng nhạy cảm. Trực giác của nữ hoàng nói cho nàng biết: Tốt nhất chớ có vọng động, bởi vì thứ đang kề vào cổ kia tuyệt đối có thể tiêu diệt nàng chỉ với một đòn nhẹ nhàng.

http://ngantruyen.com
“Ranh con xảo trả! Muốn giết thì cứ giết đi!”

Hai lần giao đấu, đều là do mình mở đầu trước, nhưng cuối cùng người thua tới thảm hại lại là mình. Đối với nữ hoàng, việc này thật sự là một đả kích vô cùng lớn, đánh thẳng vào lòng tự trọng cũng như là tự tôn vốn cao ngạo của nàng.

Không chỉ vậy! Mới vừa rồi, mình còn giễu cợt châm biếm thằng nhóc này là ngây thơ ngu xuẩn, nhưng chỉ một phút sau, mình liền thua bởi hắn, vậy thì có khác nào mình đang tự vả vào mặt mình đâu? Mắng người khác là thằng ngu, mà mình lại bị thua trong tay thằng ngu đó, vậy mình là gì? Đứa ngu cũng không bằng?

Răng ngà nghiến lại, sắc mặt của nữ hoàng trở nên vô cùng khó coi.

“Sao rồi? Mới đó mà đã cam chịu rồi sao? Cũng đúng nha, dù sao thì bây giờ cô cũng đã không còn là nữ hoàng thống lĩnh mấy trăm ngàn ma tộc ở Tây Âu nữa, cũng chẳng còn phần thực lực có thể giúp bản thân cao cao tại thượng như trước kia. Một nữ hoàng thú nhân mà không đánh lại cả thú nhân hạ vị, xem như là cái gì chứ?”

Giọng của Ye Jian rất bình thản, thế những mỗi một chữ thốt ra từ trong miệng cậu, lại như những thanh chùy cực lớn nện thẳng vào phòng tuyến trong lòng của queen.

Gương mặt tuyệt mỹ lập tức trở nên không còn chút máu, răng ngà siết chặt tới mức gần như sắp bể. Nếu như nói trước đó, việc thua Ye Jian chỉ khiến lòng tự trọng của nàng bị đả kích nghiêm trọng, thì giờ, lời của cậu chân chính khiến queen cảm thấy tuyệt vọng, bất cam cùng thống khổ tột cùng.

Nàng thật hận. Không phải hận ai khác, mà là chính cô ta. Đúng vậy nha, hóa ra từ đầu tới cuối, mình mới chính là đứa ngây thơ, ngu xuẩn và vô dụng nhất.

Cái gì mà cao ngạo, tôn quý, rồi tự tôn?
Đều là ảo tưởng! Một phế vật mà ngay cả một thú nhân hạ vị cũng đánh không lại, còn có tư cách gì để hung hăng? Còn có tư cách gì để vênh váo? Còn có tư cách gì để hất hàm sai bảo người khác?

“Không phản đối? Bị đả kích không gượng dậy nổi rồi? Triệt để tuyệt vọng?”

Ye Jian hoàn toàn không khách khí mà liên tục chất vấn, thế nhưng nữ vương lại không phản bác, phải nói là không phản bác được, sắc mặt u ám.

Thấy hiệu quả mình muốn cũng đã hoàn thành không sai biệt lắm, trong mắt của Ye Jian hiện lên ý cười. Quang nhận trong tay lặng yên biến mất, hai tay vòng một cái, và thân thể hương diễm của queen lại một lần nữa bị cậu ôm vào trong ngực không chút cố kỵ nào.

“Phải nên nói cô như thế nào đây nha! Rõ ràng là queen, vậy mà tư tưởng lại cứng ngắc như vậy, ngay cả chút chuyện hư hỏng bé tí đó mà cũng nghĩ không rõ. Thua thì thua thôi, chuyện lớn gì? Thua một lần thì khôn một lần, rút kinh nghiệm xong thì từ từ chuẩn bị, sau đó trả lại cho đối phương gấp trăm ngàn lần là được. Xoắn xuýt cái gì không biết? Giáo hội thì sao? Tộc người sói thì sao? Toàn bộ Tây Âu thì sao? Có vấn đề gì không? Kẻ địch tới thì cứ tìm cách quất chết đối phương là được. Đường đường là nữ hoàng thống trị toàn bộ ma tộc ở Tây Âu mà ngay cả một chút phách lực như thế cũng không có sao? Nếu thật sự như vậy thì cũng quá khiến người ta thất vọng đi!”

“————!”

Hai vai khẽ run lên, những lời nói của Ye Jian khiến đôi mắt của queen như nổi lên sóng thần.

“Chỉ thua có một lần thôi, chẳng lẽ toàn bộ tự ái, cao ngạo cùng với mọi thứ của ngươi cũng đều đã vỡ vụn cả rồi sao? Chẳng lẽ lòng dạ với ý chí của ngươi cũng chỉ như một viên pha lê nện rồi vỡ nát? Ngươi đang lo lắng, chần chừ, sợ hãi điều gì? Địch nhân sao? Sợ mình lại một lần nữa thua trong tay bọn hắn? Bởi vì đối phương quá mạnh mẽ nên ngươi bực bội, bất an, sợ đầu sợ đuôi rồi? ĐÙA GÌ THẾ? Ngươi chớ quên thân phận của ngươi, con nhỏ ngu!! Ngươi là nữ hoàng chí cao vô thượng, là kẻ thống trị duy nhất Tây Âu, ngay cả giáo hoàng cũng không có tư cách để sánh bằng. Tất cả những kẻ đối nghịch với ngươi, bất kể chúng mạnh ra sao và có thân phận như thế nào, nhưng một khi đã ra tay với ngươi, vậy thì thân phận của chúng cũng chỉ có một, đó là một lũ loạn thần tặc tử. Ngươi tỉnh lại một chút cho ta a, Phillips!!!”

Cả người rung mạnh như bị sét đánh, queen ngơ ngác mà ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Ye Jian, trong đôi mắt tựa như hồng ngọc nổi lên vô số những tia sáng phức tạp, không ngừng lóe lên rồi tắt đi.

Năm giây, mười giây, hai mươi giây, nửa phút...

Lần này, Ye Jian không nói gì thêm nữa. Cậu chỉ lặng yên chờ đợi, chờ đợi rằng con nha đầu này sẽ không để cho cậu thất vọng.

Ước chừng qua gần năm phút, bầu không khí yên tĩnh trong phòng mới bị đánh phá.

“Lại phải để cho một thằng nhóc như ngươi giáo huấn, ta thực đúng là một ả nữ hoàng thảm hại.”

Hơi có chút tự giễu mà cười cười, sau đó, gương mặt vốn tái nhợt bỗng nhanh chóng khôi phục huyết sắc mà trở nên hồng nhuận phơn phớt, biểu lộ u ám cũng tan đi. Hiển nhiên, trải qua năm phút giằng co trong lòng, nữ hoàng cuối cùng cũng đã khôi phục lại sự tự tin, tôn quý và cao ngạo vốn có.

Thấy queen đã khôi phục lại khí thế của một nữ hoàng, Ye Jian cười. Con bé này, quả nhiên không để cho cậu thất vọng.

Chỉ là, Ye Jian lại không phát hiện ra, là trong sự tự tin, tôn quý và cao ngạo đang nhanh chóng khôi phục kia, có một chút gì đó giảo hoạt cũng đang nhanh chóng lớn mạnh.

“Thằng nhóc, lần này bản nữ hoàng thật sự phải cảm ơn ngươi một lần. Ngươi nói đúng, ta vẫn chưa thua, hơn nữa...”

Nói tới đây, queen đột nhiên dừng lại một chút, sau đó nhẹ nhàng mà thoát ra khỏi lồng ngực của Ye Jian.

Không nhanh không chậm mà xoay người lại, đôi tròng mắt màu đỏ đầy ma tính phóng ra những tia mị hoặc dịu dàng, queen giơ bàn tay ngọc trắng như tuyết lên và chạm nhẹ vào gò má của Ye Jian.

“... Ta phải thừa nhận một câu nói của ngươi, là thua một lần khôn một lần, rút kinh nghiệm xong thì trả lại đối phương gấp trăm ngàn lần là được. Cho nên, nếu nói như vậy, vậy ta thua trong tay ngươi những hai lần, có phải là ta nên trả lại ngươi gấp 200 hoặc 2000 lần hay không?”

“Ách ——” Ye Jian nghẹn họng. Con bé này... Mình có nên nói là gậy ông đập lưng ông hay không?

Nhìn thấy biểu lộ bị mình nói tới nghẹn họng của Ye Jian, queen lập tức cười rộ lên, yêu kiều đầy đắc ý.

“Nghe Julia từng nói, thằng nhóc con nhà ngươi trước đó không chỉ chữa thương cho ta, còn từng đảm bảo là sẽ giúp ta hoàn toàn khôi phục. Không thể không nói, ngươi quả thực là một bảo bối. Nói không chừng, nếu hiện tại ta trực tiếp ăn tươi ngươi, có lẽ ta sẽ lập tức thành công phản tổ. Ngươi nói xem, chuyện đó có thể hay không?”

Ôm lấy cổ của Ye Jian, nữ hoàng như hóa thân thành hồ ly tinh, khẽ ưỡn ẹo mà thở khẽ một cách mị hoặc vào bên vành tai của cậu, nói những lời như uy hiếp lại như dụ hoặc. Hơn nữa, càng chết người chính là, từ góc độ hiện giờ của Ye Jian, cậu thậm chí hoàn toàn có thể nhìn thấy rõ nguyên một mảng da thịt trắng như tuyết của nữ hoàng bệ hạ.

Convert by: Strauss