Quân Lâm Nhị Thứ Nguyên

Chương 246: Nghiền ép




Ngọn lửa màu xích kim phô thiên cái địa mà ập về phía vầng sáng thần thánh phát ra từ trên tay của lão Hồng Y. Tiếng ‘xì xèo’ ‘lách tách’ phát ra không dứt bên tai, cho thấy ngọn lửa màu xích kim đang thắng thế. Với tốc độ nhanh chóng nhưng đều đặn, ngọn lửa màu xích kim dễ dàng xuyên thấu qua vòng sáng có tính chất thần thánh mà không ngừng tiếp cận về phía ông lão Hồng Y.

“Sao có thể?! Đây là cái gì!? Tại sao sức mạnh thần thánh lại không có tác dụng với ngươi? Tại sao thực lực của ngươi lại trở nên mạnh như vậy? Chuyện này... Không thể nào!!!”

Nhìn ngọn lửa màu xích kim hầu như dễ như trở bàn tay mà đốt xuyên qua lớp bảo vệ của mình, ông lão Hồng Y lập tức biến sắc mà gọi lớn. Chỉ mới nửa tháng không gặp, tại sao nữ nhân này lại như thoát thai hoán cốt mà trở nên hùng mạnh như vậy? Rõ ràng nửa tháng trước, sức mạnh thần thánh của ông còn khắc chế ả nữ nhân này đến sít sao, nhưng giờ, năng lực khắc chế lại đã hoàn toàn biến mất, mà đồng thời tương quan sức mạnh của đôi bên còn trở nên rõ ràng như vậy? Sức mạnh của ông hầu như bị ả ta nghiền nát.

Đối với lão Hồng Y, sự thay đổi này quả thật là một sự chấn động chưa từng có. Vết thương vốn dĩ dù thần linh có hàng thế cũng không cứu nổi, nay lại dường như chưa từng tồn tại trên người ả ta, mà đồng thời sức mạnh của ả còn tăng lên hẳn một cấp bậc, không, phải nói là một tầng thứ khác mới đúng. Chuyện quỷ dị như vậy, rốt cục là do ai làm ra?

“Chấn kinh rồi? Cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi đúng không? Đường đường là Hồng Y Tổng Giám Mục của giáo hội mà cũng bắt đầu biết sợ hãi? Ha ha ha ha, đây quả thực là một cảnh tượng hiếm thấy. Nhưng mà, đây chỉ mới là bắt đầu thôi. Lúc trước, những chuyện mà lũ đáng chết các ngươi đã làm với bản nữ vương, bản nữ vương sẽ trả lại cho các ngươi gấp mười, gấp trăm lần.” Lộ ra nụ cười sảng khoái vì trả được thù, Melia nhìn ông lão Hồng Y và vị kỵ sĩ thánh điện với ánh mắt lập lóe ma quang.

Cảnh tượng vây công nửa tháng trước, nàng vẫn còn nhớ rõ mồn một trong đầu, toàn bộ đám khốn kiếp xuất hiện khi đó, nàng tuyệt đối sẽ không tha cho bất kỳ ai. Nếu không phải là vì vài tiếng trước, nàng may mắn được tên xấu xa kia cứu giúp, vậy thì kết quả bây giờ của nàng tuyệt đối đã là một cái xác không hồn bị lũ khốn kiếp này đem về quất xác, sỉ nhục, giày xéo.

Mối thù này, nỗi nhục này, tuyệt đối là không đội trời chung; Nàng tuyệt đối phải để cho lũ khốn kiếp đó phải trả giá gấp trăm, gấp ngàn lần mới có thể thỏa hận.

Đối với suy nghĩ trong đầu của Melia, hai người đứng ở dưới mặt đất hoàn toàn không biết, mà dù có biết thì có lẽ cũng chẳng quan tâm, bởi vì ngay từ khi giáo hội bắt đầu ra tay thì lập trường của đôi bên cũng đã là không chết không thôi. Cho nên, ngay khi Melia vừa nói xong, kỵ sĩ thánh điện đang đứng bên cạnh lão Hồng Y lập tức tuốt kiếm ra, chỉ nó về phía Melia đang bay lơ lửng trên không trung mà quát lớn: “Yêu phụ! Đừng nói nhảm nhiều lời! Ngươi cho rằng đại nhân là người mà ngươi có thể đánh bại được sao? Tuy rằng ta không biết yêu phụ ngươi đã dùng tà pháp gì để khôi phục, nhưng ta ta nói cho ngươi biết: Kết quả của ngươi đã được quyết định. Tà ác chỉ có thể bị xua tan dưới ánh hào quang của Chúa. Vinh quang của Chúa ở trong ta. Thánh Kích!”

Trong tiếng hét của vị kỵ sĩ, thanh kiếm được đúc ra từ sắt thép bỗng bùng lên ánh kim quang chói mắt, và cơ hồ là ngay khi lời ngâm xướng của vị kỵ sĩ kết thúc, thì thanh gươm sắt thép đã biến thành một thanh gươm ánh sáng lấp lóa ánh kim quang.

“Uống... Uố... Ng!”

Tiếng quát chói tai phát ra từ miệng của vị kỵ sĩ, ngay lập tức, kích thước của quang kiếm vốn đã dài hơn vài mét lại một lần nữa tăng vọt.

Quang kiếm thần thánh dài hơn 10m bay múa. Dường như muốn rọi sáng cả bầu trời đêm, quang kiếm lướt qua không trung, nhắm về phía Melia mà chém mạnh tới.

Đối mặt với đòn tấn công này, nếu đổi lại là trước kia, nói không chừng Melia còn phải tỵ kỳ phong mang mà né tránh một chút. Nhưng hiện tại, nàng chỉ cười lạnh, bàn tay trắng nõn tựa như được điêu khắc từ ngà voi của nàng giơ lên một chút, rồi ép nhẹ xuống.

OANH ——!!

Một màng ánh sáng vô hình hiện lên và đỡ lấy đòn tấn công này của vị kỵ sĩ. Mâu cũng thuẫn va vào nhau, tạo thành một tiếng nổ lớn. Sau đó, chỉ thấy vầng sáng vô hình nổi lên từng gợn sóng mạnh, nhưng cuối cùng lại vẫn bình yên và vững như thành đồng. Còn Thánh Kích của vị kỵ sĩ thì đã hoàn toàn tiêu tán.

Tình huống này, khiến cho sắc mặt của vị kỵ sĩ đại biến, cũng khiến cho đồng tử của ông lão Hồng Y co rút lại.

“—— sao có thể!? Thần thánh nhất kích bị ngăn lại tùy tiện như vậy?” Không thể nào tin nổi vào điều vừa xảy ra trước mắt mình, vị kỵ sĩ hoàn toàn mất bình tĩnh mà rống lên. Đòn tấn công mà mình vẫn luôn lấy làm tự hào nay lại bị địch nhân đỡ được dễ như trở bàn tay, điều này quả thực là một sự xung kích cực lớn với vị kỵ sĩ.

Thân là một thành viên của đoàn kỵ sĩ thánh điện, vị kỵ sĩ vô cùng tinh tường rằng đòn tấn công vừa rồi của mình có uy lực lớn tới mức nào, nếu như hoàn toàn giải phóng uy lực, nó thậm chí có thể phá hủy toàn bộ con đường này. Nửa tháng trước, khi tham gia vây quét nữ hoàng Melia, hắn cũng đã từng dùng chiêu này một lần, và khi đó, nữ hoàng căn bản là không dám đón đỡ mà chỉ có thể né tránh.

Ấy thế mà bây giờ, vẫn là đòn tấn công đó, nhưng nữ hoàng lại đỡ được nó một cách dễ dàng, trong khi từ lần vây quét đó tới bây giờ, thời gian chỉ mới có nửa tháng. Tình huống này, có thể nói là đã hoàn toàn vượt ra ngoài tầm hiểu biết của vị kỵ sĩ.

Tại sao chỉ mới có chưa tới nửa tháng mà ả yêu phụ này đã trở nên mạnh tới như vậy? Mạnh tới mức mà vị kỵ sĩ hoàn toàn không thể xác định được là cảnh giới gì.

“Hừ! Ta nhớ ra rồi. Là mi, tên kỵ sĩ thánh điện chết tiệt đã đánh lén bản nữ hoàng nửa tháng trước. Nửa tháng trước, mi chính là một trong những kẻ đã vây công bản nữ hoàng. Tốt, không ngờ một hơi gặp được những hai cái. Đã vậy, trước giết sạch các ngươi để thu một phần lợi tức đi. Về sau, ta sẽ đích thân tìm tới giáo phái các ngươi để lấy lại cả vốn lẫn lời.”

“Cái ——!?”
“Không được! Mau tránh ra!” Ông lão Hồng Y lập tức hét lên để nhắc nhở, nhưng đáng tiếc là kế đó, chuyện xảy ra thật sự quá là nhanh.

Hầu như là chỉ trong tích tắc, thậm chí là một phần trăm của tích tắc, khi mà vị kỵ sĩ còn đang ngây người, một ngọn lửa đỏ quỵ mị đột nhiên bùng lên dưới chân của vị kỵ sĩ.

PHỪNG ——!

Tựa như đốm lửa gặp phải xăng, ngọn lửa màu đỏ ánh kim lập tức bùng lên, bao phủ toàn thân của vị kỵ sĩ.

“Ách —— AAAAAAAA... Không... Đại nhân, cứu tôi... Cứu... AAAAAAAAAAAA...!!!!!”

Hét lên thê lương thảm thiết, vị kỵ sĩ điên cuồng mà lăn lộn, vung vẩy tứ chi, hi vọng có thể dập tắt được ngọn lửa trên người, nhưng tất cả đều chỉ là vô ích. Ngọn lửa màu đỏ ánh kim tựa như giòi trong xương, bám chặt lấy cơ thể của vị kỵ sĩ và không ngừng thiêu đốt, thậm chí phần ánh vàng bên trong ngọn lửa còn đang không ngừng mà thấm vào trong cơ thể của vị kỵ sĩ và nhen lửa tất cả những thứ có bên trong. Nội tạng, cốt tủy, huyết quản, máu, thậm chí là não bộ, toàn bộ đều bị phần ngọn lửa màu vàng kim nhen lửa và không ngừng thiêu đốt, khiến cho vị kỵ sĩ không ngừng gào thét.

Tiếng kêu thê lương thảm thiết tựa như tiếng của oan hồn nơi hỏa ngục không ngừng vang vọng trong không gian vốn không chút âm thanh của con đường không người, khiến cho bầu không khí vốn âm u của con đường bỗng trở nên càng thêm ma quái, càng thêm rợn người, càng thêm đáng sợ.

Tốc độ thiêu đốt của ngọn lửa rất nhanh, chỉ trong vòng chưa đầy mười giây, tiếng gào thét thê lương thảm thiết của vị kỵ sĩ cũng đã biến mất, và chỉ thêm vài giây sau, tất cả những gì mà vị kỵ sĩ để lại chỉ còn là một đống tro tàn.

Mười mấy giây, một kỵ sĩ thánh điện mạnh mẽ sống sờ sờ đã bị đốt chỉ còn lại một đám tro, cảnh tượng này khiến cho sắc mặt của ông lão Hồng Y trở nên khó coi vô cùng. Ông có thể thấy được, vừa rồi, sở dĩ vị kỵ sĩ có thể ‘cầm cự’ được hơn mười mấy giây rồi mới biết thành tro tàn như vậy, cũng chỉ là vì ả nữ nhân kia muốn kéo dài thời gian chết của vị kỵ sĩ mà thôi.

Nguyên nhân mà ông kết luận được như vậy là vì ông có thể thấy được sự khoái ý của Melia khi nhìn thấy sự giãy giụa và tiếng gào thét bất lực của vị kỵ sĩ, đồng thời ông cũng có thể cảm nhận được là chỉ cần mình dám ra tay cứu giúp, ả nữ nhân kia tuyệt đối sẽ gia tăng sức mạnh mà lập tức đốt vị kỵ sĩ thành tro tàn. Đây cũng là nguyên nhân mà suốt mười mấy giây, ông không ra tay cứu giúp, bởi ông biết có cứu cũng không được.

Nếp nhăn trên mặt đang phát run. Tận mắt nhìn thấy thuộc hạ đắc lực của mình bị kẻ thù thiêu sống mà mình lại không có biện pháp cứu vớt, đối với ông lão Hồng Y, việc này tuyệt đối là không dễ chịu. Trong đôi mắt già nua đã có phần vẩn đục, một ngọn lửa phẫn nộ đang điên cuồng thiêu đốt. Giết hại tinh anh của giáo hội, đây có thể nói là đã chạm tới điểm mấu chốt của ông lão Hồng Y. Ông lão Hồng Y biết rõ, nếu như ngày hôm nay, mình không thể bắt được ả nữ nhân này mang về, vậy kết quả của mình tuyệt đối là vô cùng tồi tê.

Tối thiểu ông biết, chánh án tuyệt đối sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho ông, cho nên, ông đã hạ quyết tâm phải giết Melia cho bằng được.

“Được! Tốt! Không ngờ chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà yêu phụ ngươi đã có được thực lực như thế, nếu còn bỏ mặc cho ngươi phát triển thêm nữa, thế giới này chẳng mấy chốc sẽ bị ngươi nhấn chìm vào trong bóng tối.”

Thu vẻ mặt khó coi của mình lại, ông lão Hồng Y rất nhanh liền làm ra biểu hiện của một tín đồ thành kính ghét ác như thù.

“Vinh quang của Chúa là không thể xâm phạm. Thánh uy của giáo ta là không thể ngỗ nghịch. Hỡi yêu phụ sa đọa trong bóng tối, ta chắc chắn sẽ dùng sức mạnh vĩ đại của ánh sáng để tinh lọc ngươi, vĩnh viễn xóa ngươi khỏi trần thế này.”

“Hừ! Nói hay lắm, nhưng thực ra chỉ đang muốn triệu hồi thiên sứ thôi đúng không, lão tặc. Ngươi cho rằng bản nữ hoàng sẽ để yên cho ngươi làm việc đó sao?” Nhìn ông lão Hồng Y tuyên bố một cách quang minh lẫm liệt, Melia ngay lập tức đã nhìn thấu ý đồ của ông lão Hồng Y, và nàng lên tiếng trào phúng.

Cười trào phúng, Melia giơ tay lên và chuẩn bị động thủ, nhưng đột nhiên, nàng chợt nghe được một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai: “Chớ động thủ, cứ để lão ta làm.”

Mặc dù không nhìn thấy chủ nhân của thanh âm, nhưng Melia vẫn biết được người vừa lên tiếng là ai, và cô vui mừng tới độ nói lắp: “Ngươi... Bên kia... Đã giải quyết xong rồi?”

“Đương nhiên! Kết quả tuyệt đối là thứ mà em muốn thấy nhất, xong chuyện này rồi ta sẽ nói cho em nghe. Giờ giải quyết lão già này trước đi! Melia, hiện tại thực lực của em vừa tiến bộ, cần phải rèn luyện để thích ứng. Vừa lúc thực lực của lão già này lại không kém, nếu triệu hồi thiên sứ hẳn vừa đủ để cho em rèn luyện mình. Bất quá, nhớ là đừng chủ quan, bởi mặc dù ta đã giúp em giải quyết vấn đề khắc chế của thuộc tính, nhưng linh hồn của thiên sứ mà lão già này gọi ra vẫn có một phần bản chất của thần linh. Không dễ đối phó đâu!”

“Hừ! Ngươi cho rằng bản nữ hoàng là ai? Nếu ngươi đã nói như vậy, vậy cứ để mặc cho hắn triệu hồi thiên sứ. Để xem ‘thứ đó’ có thể làm được trò trống gì.”

Convert by: Strauss