Quân Lâm Nhị Thứ Nguyên

Chương 248: Ai cũng đi không được




“Cho mi một cơ hội, lão già. Nói cho ta nghe chú thuật ngươi dùng để triệu hồi thiên sứ.”

“Cái gì!?”

Ông lão Hồng Y Tổng Giám Mục tới từ Chính giáo Lotharingia, khi còn chưa kịp lấy lại tinh thần từ nỗi khiếp sợ thì bỗng nhiên nghe được một yêu cầu ngoài ý muốn từ miệng của Ye Jian, khiến ông thốt lên kinh ngạc. Ông thật sự có chút hoài nghi lỗ tai của mình. Lại có người muốn biết chú ngữ của thuật ?

“Ngươi không nghe nhầm. Nói cho ta nghe chú ngữ và phương pháp các ngươi dùng để triệu hồi Thiên Sứ, và ta sẽ xem như đó là sự bồi thường cho việc người của các ngươi tấn công người phụ nữ của ta. Ta biết với những cuồng tín đồ như các ngươi, trong đầu mỗi người đều đã được thiết lập biện pháp phòng bị, nhằm tránh cho việc bị địch nhân khai thác ra thông tin trọng yếu từ ký ức. Những thông tin quan trọng của giáo hội, trừ khi chính miệng các ngươi nói ra, bằng không thì không ai có để đọc được từ ký ức của các ngươi. Nó là nguyên nhân ta cho mi cơ hội, cũng là cho giáo hội của các ngươi một cơ hội.”

“Chuyện... Ngươi... Ngươi lại muốn... Muốn lấy được thuật triệu hoán thần thánh nhất của giáo ta?”

Có lẽ là vì điều Ye Jian vừa nói quá vớ vẩn và vô căn cứ, nên trên mặt của ông lão Hồng Y vẫn đầy vẻ khó tin.

“Sao? Toàn bộ giáo hội của các ngươi cũng không sánh bằng một thuật triệu hồi thiên sứ? Hoặc ta có thể hiểu là, mi cho rằng ta không đủ năng lực để đối phó với giáo hội Tây Âu?”

Giọng của Ye Jian vẫn rất là bình thản, nhưng từ trong sự bình thản đó, ông lão Hồng Y lại nghe được mùi tanh của núi thây biển máu. Trong lòng dường như nổi lên ảo giáo, ông tưởng chừng như có thể thấy được cảnh thiếu niên trông có vẻ hiền lành này, đứng trên đống xác chết được tạo ra từ thi thể của các thành viên giáo hội Tây Âu, cùng với tiếng kêu khóc thảm thiết đi kèm với sự đổ nát.

Ảo giác này, hầu như lái đi không được, tưởng chừng như nó đang chân thật xảy ra trước mắt. Chỉ có điều, ảo giáo cũng chỉ là ảo giác, lão Hồng Y dù sao cũng là một trong các cường giả mạnh nhất của giáo hội Tây Âu. Sống nhiều năm như vậy, tín ngưỡng của ông với giáo phái của mình đã hoàn toàn ăn sâu vào trong bản chất, không phải chỉ dựa vào đôi câu vài lời cùng với một ảo giác giống thật là có thể phá vỡ.

Mặc dù thiếu niên này rất ma quái, nhưng là Hồng Y Tổng Giám Mục của giáo hội, ông lão vẫn có đầy đủ ý chí để có thể nói chuyện bình thường với đối phương.

“Có thể đánh bại, thậm chí phong ấn cả thiên sứ do Jacks với Seamus phải liều mạng mới có thể triệu hồi. Thiếu niên, ta thừa nhận là thực lực của các hạ rất không tồi.”

Thở ra một hơi thật dài, vẻ mặt của ông lão Hồng Y lúc này đã dần khôi phục lại sự bình tĩnh.

“Tuy rằng ta không biết trước đó, giữa Jacks, Seamus và các hạ đã xảy ra chuyện gì, nhưng ta biết và tin chắc rằng nếu không có nguyên nhân đặc thù, bọn họ sẽ không đi gây chuyện với một cường giả như các hạ. Chuyện tới nước này, nếu các hạ đã tự mình xuất hiện trước mặt ta, vậy chẳng hay có thể cáo tri cho ta biết được chăng? Rằng rốt cuộc nguyên nhân là gì, mới khiến cho kỵ sĩ của giáo ta phải ra tay và dẫn đến xung đột với người phụ nữ của các hạ.”

Không hổ là cường giả đã sống vài chục năm, chỉ riêng phần tâm thái và trí tuệ này cũng đã đủ khiến Ye Jian phải âm thầm tán thưởng. Gặp phải sự xung kích tâm lý lớn như vậy, vậy mà vẫn có thể bình tĩnh lại chỉ trong vài phút. Phải biết là trước đó, hai kỵ sĩ thẩm phán kia đã gần như đã tan vỡ khi nhìn thấy thiên sứ bị cậu phong ấn.

Cũng không thể nói rằng ý chí của hai kỵ sĩ kia quá kém, bởi nếu xét theo bình thường, với một cuồng tín đồ thì thiên sứ hầu như là biểu tượng của Thượng Đế chí cao vô thượng, là dấu hiệu trực tiếp nhất của tín ngưỡng. Thiên sứ bị đánh đập và bắt giữ, với cuồng tín đồ thì điều đó cũng tương đương với tín ngưỡng bị xung kích nghiêm trọng, tinh thần của hai kỵ sĩ bị tan vỡ cũng chẳng có gì là lạ.

Thay vào đó, việc có thể giữ được bình tĩnh trong trường hợp đó, mới là bất thường với một cuồng tín đồ. Chỉ là nghĩ lại thì cũng đúng, dù sao thì lão già này cũng là nòng cốt cao tầng của giáo hội, sự hiểu biết đương nhiên rộng rãi hơn người bên dưới. Thiên sứ mặc dù mạnh mẽ, cũng có tính chất của thần, nhưng nói cho cùng thì cũng chỉ là tồn tại tương đương với kenjuu do ma cà rồng khống chế mà thôi, đó là còn chưa kể đến việc thiên sứ cũng có cấp bậc khác nhau, việc thiên sứ có cấp bậc thấp nhất (hai cánh) bị bắt cũng chẳng có gì lạ.

Mà coi như thiên sứ cấp cao nhất cũng bị bắt, vậy thì sao? Nói cho cùng, tín ngưỡng của giáo hội là Thượng Đế (thần), còn thiên sứ tối đa cũng chỉ là người làm việc cho Thượng Đế mà thôi. Nếu hiểu theo cách này, vậy việc thiên sứ bị bắt cũng chẳng phải là việc gì quá ghê gớm ảnh hưởng tới tín ngưỡng.

Phải biết là vào thời Thượng Cổ, giáo hội và ma cà rồng vẫn hay thường xuyên xảy ra chiến tranh với nhau. Mà trong các cuộc chiến lớn, việc thiên sứ bị kenjuu của các shinso đánh bại thật sự quá bình thường, bị cắn nuốt cũng không phải là không có, nhưng có thấy tín ngưỡng của giáo hội điêu tàn gì đâu?

Nghĩ tới đây, Ye Jian cũng có thể hiểu được tại sao ông lão lại có thể bình tĩnh như vậy.

“Xung đột sao? Nói vậy không đủ chính xác lắm. Nếu nói cụ thể thì, chẳng qua là hai tên ngu ngốc kia muốn ra tay giết hại người của ta mà thôi.”
“Không thể nào! Mặc dù đối xử với ma tộc, bọn họ có thể rất độc ác, nhưng với người thường thì bọn họ sao có thể làm vậy? Với người thường thì mọi thành viên giáo hội đều là những tín đồ kiên định thiện tâm, nhất là với Jacks và Seamus, bọn họ đều là kỵ sĩ do thần linh tuyển chọn, trước khi trở thành thành viên nòng cốt, bọn họ đều phải trải qua vô số khảo nghiệm nghiêm khắc nhất. Tuyệt đối không thể có chuyện đó! Các hạ, trong chuyện này nhất định có hiểu lầm. Chỉ là việc đã tới nước này, ta đã không có tư cách để xử lý. Ta sẽ đem toàn bộ sự thật báo cáo lại nguyên vẹn cho...”

Không đợi ông lão nói xong, Ye Jian đã phất phất tay mà nói: “Không cần nói, lão già. Mi phí sức nói gì đi nữa thì cũng vậy thôi. Mi cho rằng giáo hội của mi sẽ chịu cúi đầu nhận lỗi trước ta sao? Hơn nữa ta cũng đã cứu Melia, lập trường của đôi bên đã là nhất định. Đừng nói với ta rằng ngay cả chuyện đơn giản này mà mi cũng không nhìn thấu, hoặc ta nên nói, mi đang mong chờ điều may mắn gì sao?”

“Cái gì? Các hạ thật sự đã cùng yêu nữ của Hắc Ám Bảo...”

Nhìn biểu hiện của ông lão Hồng Y, Ye Jian có chút buồn chán, vẫn là trò câu giờ xưa như trái đất này. Đừng có thấy là lão già này nói chuyện đầy thiện chí như vậy mà lầm, chẳng qua lão chỉ muốn câu giờ để tụ tập linh lực mà thôi. Mặc dù không biết là lão già này muốn giở trò gì, nhưng có thể khẳng định là lão sẽ không ngoan ngoãn bó tay chịu trói.

“Melia không phải yêu nữ. Bởi vì thứ nhất, nàng là nữ hoàng thứ thiệt của cả một chủng tộc, thứ hai, giáo hội các ngươi không có lập trường để chê trách người khác. Các ngươi phân chia thế giới thành hai phần rồi dùng tiêu chuẩn ‘ánh sáng’ cùng ‘bóng tối’ để đánh giá mọi vật mà nói ‘bóng tối’ là xấu. Ừ thì nó xấu, nhưng các ngươi không có thứ gọi là ‘bóng tối’ sao? Giáo hội tự xưng là ‘quang minh’ lại đi bắt tay với tộc người sói để liên hợp lại đánh lén một cô gái. Xung đột thì nói thẳng là xung đột, chớ có làm màu với ta. Ta rất không ưa những kẻ vừa thích làm điếm lại thích được lập đền thờ. Nó khiến ta rất buồn nôn.”

Bị Ye Jian nói như vậy, dù rằng giọng cậu vẫn rất bình thản, nhưng ông lão Hồng Y vẫn cảm thấy không thể ngẩng đầu lên nổi. Nói thực, bản thân ông cũng rất tán đồng lời của Ye Jian, ông cũng cảm thấy vô cùng mâu thuẫn việc hợp tác với tộc người sói mà cùng đi đánh lén nữ hoàng của Hắc Ám Bảo.

Chỉ là về công về tư, ông đều không thể từ chối. Về công thì đây là mệnh lệnh do giáo hoàng ban xuống, ông không có biện pháp phản bác, về tư thì thánh vật của giáo hội, tín ngưỡng của ông không cho phép ông bỏ qua cơ hội để đưa thánh vật về. Chỉ là giờ, tất cả những người tham gia việc vây quét nữ hoàng của Hắc Ám Bảo, trừ ông ra thì đều đã chết sạch. Thật đúng là, báo ứng a!

Đây nhất định là sự trừng phạt của Chúa, gieo nhân nào thì gặt quả đó. Trong lòng, ông lão Hồng Y không ngừng xám hối như vậy. Chỉ là giờ, tình hình đã rõ ràng, phỏng chừng là mình cũng không thể sống qua đêm nay, còn chẳng bằng cứ cố hết sức và làm đúng như thân phận là được. Tối thiểu thì làm vậy, cho dù chết cũng không đến nỗi phải hối hận, an lòng là được rồi.

“Có lẽ các hạ còn không biết, trước đây không lâu, tộc người sói đã thống cải tiền phi, chịu hòa vào vòng tay của Thượng Đế. Về sau bọn họ đều sẽ là con dân, tín đồ của bản giáo. Cho nên...”

Còn chưa đợi cho ông lão Hồng Y nói hết lời, Ye Jian trực tiếp ngắt ngang và mắng thẳng vào mặt của ông lão: “Cứt chó! Lão già, để ta nói cho ngươi biết, chính lũ giáo đồ dối trá như các ngươi mới chính là những kẻ bôi đen cho thượng đế. Nói thật, tín ngưỡng thần linh, truyền bá giáo lý, dạy người hướng thiện, tất cả những việc đó, ta chưa bao giờ có ác cảm hay phiến diện. Ngược lại, ta còn rất ưa thích và thừa nhận hành vi đó của các ngươi, bởi ta có thể nhìn thấy cái đẹp sinh ra từ những việc đó. Nhưng điều đó không phải là lý do để các ngươi có thể chơi trò ‘vượn đội mũ người’.”

“Biết không, khi ta chưa có sức mạnh, ta đã từng là tín đồ của thượng đế, và trong mắt ta, thượng đế không phải là sự trừng phạt, càng không phải là lý do để các ngươi mượn danh nghĩa mà làm việc ác. Những kẻ mượn danh thượng đế để bao che cho hành vi ác tha, tội đồ của mình, đừng nói là người thường, ngay cả ác ma cũng cảm thấy buồn nôn. Hành vi đó của các ngươi chỉ đang khiến Thượng Đế hổ thẹn, hay ta nên nói rằng, Thượng Đế của các ngươi và của ta không giống nhau? Thượng đế của các ngươi chỉ là một kẻ biết trừng phạt, dối trá, ác tha, và ưa thích chơi trò diệt thế?”

đăng nhập http://ngantruyen.com
/ để đọc truyện Giọng nói khinh thường của Ye Jian như một thanh kiếm gim thẳng vào tim của ông lão Hồng Y, khiến ông dù mở miệng nhưng cuối cùng lại không thể nói gì thêm nữa.

Dường như đã mất đi sự kiên trì, Ye Jian nhếch miệng, sau đó đưa ra tối hậu thư: “Đừng nói nhảm nữa, giờ chọn đi, lão già. Đưa thuật thức triệu hồi thiên sứ cho ta, hay là ta tự tay giải quyết giáo hội của ngươi để đòi nợ?”

Giọng nói chắc như đinh đóng cột của Ye Jian đã cho thấy quyết tâm của cậu. Áp lực khổng lồ tuôn ra từ trong từng chữ thốt ra khỏi miệng Ye Jian, đè lên người của ông lão hồng y khiến ông cảm thấy không thể nào thở nổi.

“Xem ra... Các hạ thật sự... Đã bị yêu nữ... Mê hoặc. Nếu vậy... Chỉ có thể để cho... Ánh quang huy thần thánh của chúa... Gọi tỉnh... Các hạ. Người ở cùng bên con... Bây giờ cho đến tận thế. Ánh sáng của người... Chiếu rọi thế gian. Mesearle đại nhân!”

OANH ——!!

Theo tiếng quát lớn của ông lão Hồng Y, trên người ông bỗng phát ra ánh kim quang thần thánh chói mắt, ngay sau đó, thiên sứ bốn cánh vốn đang giao chiến với Melia bỗng nhiên thoát ly chiến trường rồi lao về phía ông lão nhanh như một tia sáng.

“Hừ! Muốn chạy? Toàn bộ ở lại đây đi!”

Giữa không trung bỗng nhiên vang lên một tiếng hừ lạnh đầy uy nghiêm, và cùng lúc đó, một kết giới màu trắng thuần bỗng nhiên hiện ra, đem toàn bộ con đường, kể cả ông lão Hồng Y và thiên sứ bốn cánh đang bỏ chạy kia, đều niêm phong vào trong đó.

Convert by: Strauss