Quân Lâm Nhị Thứ Nguyên

Chương 251: Nuốt hết




“Cho nên, người ta với Julia cộng lại cũng không bằng được ả ma nữ loli đó sao?”

Nữ hoàng Phillips, sau khi bị Ye Jian đút cho ăn no, liền trở nên giống như một con mèo thích quấn lấy chủ nhân của mình. Dính sát vào bên tai của Ye Jian, nữ hoàng nũng nịu, u oán mà thở ra hương lan.

Nếu như không biết rõ tính cách của Phillips... Không, phỏng chừng là trừ Ye Jian ra, thì dù là bất cứ ai, coi như có hiểu rõ tính cách của nữ hoàng Phillips đi nữa, nhưng nếu như bị nữ hoàng làm nũng với vẻ mặt điềm đạm đáng yêu như thế, phỏng chừng cũng sẽ chịu không nổi mà đáp ứng yêu cầu của nàng mà ở lại đây.

Đối với vị nữ hoàng bách biến này, nói thật lòng thì Ye Jian vừa yêu vừa cảm thấy không biết phải nói gì. Nhu thuận, đáng yêu, lại nghe lời; Tinh nghịch, khôn ngoan, nhưng lại biết giới hạn; Đã vậy còn quá biết cách lấy lòng và làm nũng; Nếu không phải cậu mà là người khác, có trời mới biết là sẽ bị cô nàng này xoay cho như thế nào.

Thò tay mà sẽ vuốt nhẹ lấy cơ thể yêu nhiêu quyến rũ của Phillips, Ye Jian trong lòng thì cảm thán xúc cảm thật tốt, ngoài miệng thì lại trêu đùa: “Ta không có nói như vậy. Nếu như em thật sự có bản lĩnh vượt qua Natsuki-chan mà ép Natsuki-chan xuống, vậy thì ta cũng không ý kiến. Sao vậy, nữ hoàng của ta? Em muốn đi diện kiến Kūgeki no Majo được mọi người đồn đại rồi sao? Nếu em muốn, ta nghĩ, Natsuki-chan cũng sẽ rất ‘vui vẻ’ được gặp mặt em đó.”

Nghe được đề nghị của Ye Jian, Phillips chẳng những không tức giận, mà trái lại còn cười càng thêm mê ly quyến rũ mà uốn éo trong ngực của Ye Jian, đồng thời nói với giọng quyến rũ: “Tốt! Đó là ngài nói đó! Đi thì đi! Người ta xác thực rất muốn được gặp mặt vị ‘ma tộc sát thủ’ này một lần. Chỉ là tới lúc đó, nếu như cô ta muốn tiêu diệt ‘nữ hoàng ma tộc’ như người ta, thì ngài sẽ ra tay giúp ai đây, chủ nhân ~~?”

Thật không hổ là hồ ly tinh, sự quyến rũ khiến cho người ta hít thở không thông này, nếu như để người thường nhìn thấy, tuyệt đối sẽ tạo ra bạo động khiến người ta hồn khiên mộng nhiễu tới không thể tự kềm chế.

Bất quá, Ye Jian lại làm lơ sự quyến rũ này mà cười nói: “Giúp ai? Đương nhiên là Natsuki-chan rồi! Dù sao thực lực của em hiện giờ có thể hạ Natsuki-chan quá dễ dàng, nếu ta mà không giúp Natsuki-chan, lỡ như em ăn hiếp Natsuki-chan, ta sẽ đau lòng đó. Ha ha ha!”

Câu nói nửa đùa nửa thật không chút kiêng kị nào này của Ye Jian quả nhiên khiến cho Phillips lập tức xù lông. Nguyệt mi dựng thẳng, mặt ngậm sát khí, đôi mắt yêu mị bắn ra những tia sáng như muốn ăn thịt người, hai cặp răng mèo nghiến lại với nhau nghe ‘ken két’ ‘ken két’, bộ dạng chẳng khác gì một cô vợ nhỏ đang ghen.

“Nè! Nè! Ta trả cái giá lớn như vậy, vừa khiến em ăn no căng diều, vừa giúp em trực tiếp đạt tới cảnh giới phản tổ, chừng đó rồi em còn muốn gì nữa đây? Trong khi đó Natsuki-chan là người đầu tiên xuất hiện bên cạnh ta, nhưng tới giờ còn chưa được ta thoải mái, người nên bất mãn phải là Natsuki-chan mới đúng chứ?” Thấy Phillips có dấu hiệu muốn trở mặt, Ye Jian lập tức làm ra vẻ ‘bênh vực kẻ yếu’ mà kêu to.

Quả nhiên, nghe Ye Jian nói như vậy xong thì Phillips lập tức sững sờ, sau đó méo đầu mà hỏi ngược lại cậu với vẻ mặt làm-sao-có-thể: “Ngài... Vẫn chưa làm việc này với ma nữ kia...?”

Ye Jian cũng không giấu giếm, nhún vai mà trả lời: “Ờ!”

Mặc dù Ye Jian nói như vậy, nhưng rất hiển nhiên là Phillips hoàn toàn không tin, biểu lộ trên mặt trở nên giống như là đang khinh bỉ.

“Không tin thì thôi! Ta cũng lười giải thích. Nói chung thì chuyện của Natsuki-chan, ta nghĩ chẳng mấy chốc em cũng sẽ hiểu rõ; Dù sao không sớm thì muộn, cả hai em cũng sẽ là chị em. Còn giờ, về nhà trọ trước đi, con bé Julia phỏng chừng đã sốt ruột lắm rồi. Bên phía Natsuki-chan, ta còn chút việc phải xử lý.”

Nói xong, Ye Jian thu hồi vẻ đăng chiêu, trên gương mặt anh tuấn chợt hiện lên vẻ âm lãnh.

Giống như là nhận ra được sự thay đổi của Ye Jian, Phillips không làm nũng hay giở trò ầm ĩ nữa, mà chỉ nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy? Chẳng lẽ ngoại trừ lão già kia, vẫn còn thành viên giáo hội nào khác sao?”

“Không! Chỉ là vài ba con chuột nhỏ không tự lượng sức thôi.”

Xoa xoa cơ thể mềm mại của nữ hoàng, Ye Jian đưa mắt nhìn về một hướng; Đôi mắt màu hổ phách dường như nhìn thấu qua vô số tầng không gian, đem tất cả mọi chuyện thu vào trong mắt.

Lẳng lặng mà nhìn vẻ mặt của Ye Jian, sau đó, Phillips cũng không tiếp tục bám dính lấy Ye Jian mà gật đầu một cái rồi thả hai tay ra: “Nếu là con chuột nhỏ, vậy giao cho ngài. Nhưng nhớ rõ là mai phải tới, con bé Julia mặc dù đã theo ngài, nhưng...”

“Giải quyết xong ta sẽ trở lại.”

Thấy Ye Jian nghiêm túc đáp lại lời đề nghị của mình mà không chút do dự, Phillips bất tri bất giác mà cười quyến rũ, như muôn hoa khoe sắc. Sau đó, khôi phục lại vẻ tôn quý quyến rũ và mị hoặc tới cực hạn nhưng lại không khiến cả khác khinh nhờn, Phillips nói với Ye Jian: “Nhớ lời ngươi đã nói. Nếu ngươi không tới, vậy đừng trách ta dẫn theo Julia tới tận cửa đòi nợ. Khi đó thì ngươi tự chuẩn bị sẵn sàng nha.”

Lưu lại một nụ cười quyến rũ khiến Ye Jian cảm thấy toàn thân đều nổi da gà, tóc gáy dựng đứng, Phillips biến thành một ngọn lửa đỏ và lóe lên một cái rồi biến mất.

“Con yêu tinh này...”

Khẽ bật cười, Ye Jian lắc lắc đầu, sau đó, quay đầu lại, nụ cười hiền trên mặt đã bị thay bằng một nụ cười lạnh như băng. Đôi mắt màu hổ phách nhìn về phương xa, Ye Jian cười gằn: “Dám ở ngay dưới mắt ta mà ra tay với người của ta, lá gan của các ngươi thật lớn.”

Tiếng nói vừa dứt, Ye Jian đã biến mất sân thượng của thương trường. Trước khi biến mất, đôi mắt của cậu vẫn nhìn chằm chằm về một hướng, đó là hướng của ngôi biệt thự mà cậu và Natsuki với Kanon-chan đang ở chung.

––––––––– phân cách tuyến –––––––––
“Chậc chậc, da non thịt mềm, đây là ‘con gái’ mà Kanase Kensei nói? Tiêu chuẩn tóc bạc mắt xanh, quả nhiên là huyết thống của vương thất Aldegyr. Hừ, thật không ngờ thành công nhẹ nhàng như vậy, Kūgeki no Majo hóa ra cũng chỉ là hạng hữu danh vô thực.”

Thú nhân khôi ngô mặc đồ dạ hành vừa nói vừa di chuyển nhanh giữa các tòa nhà, trên tay hắn còn xách theo một thiếu nữ đang hôn mê. Thiếu nữ bị thú nhân xách trong tay là một thiếu nữ tuyệt mỹ với mái tóc bạc lấp lánh ánh ngân quang, tựa như ánh trăng vào ngày hè trong vắt. Gương mặt có vẻ chưa thoát ngây thơ, cộng với đôi lông mày tỏa ra vẻ thuần khiết và thần thánh khiến thiếu nữ trông như thiên thần trong kinh thánh, đáng yêu và động lòng người.

Thiếu nữ này, nếu như sau lưng có một đôi cánh chim màu trắng nữa, vậy thì cho dù có gọi thiếu nữ là thiên sứ thì phỏng chừng cũng sẽ không có ai hoài nghi đi?

Ầm!

Thú nhân nhìn như cồng kềnh, cứ thế mà thoải mái vượt qua khoảng cách hơn 30m mà đáp xuống sân thượng của tòa nhà đối diện. Lo lắng mà liếc về phía xa xa, trong đêm, đôi tròng mắt màu vàng đầy dã tính của tên thú nhân tỏa ra vẻ khát máu.

“Beatrice-sama dụ ma nữ đi xa, giờ hẳn hai bên đã giao chiến với nhau rồi chứ? Với thực lực của Beatrice, hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì bất trắc.”

“Còn rảnh để lo cho người khác? Ta cho rằng mi nên lo cho mình trước đi, chó hoang!”

“—— ai!?”

Âm thanh đột ngột vang lên dọa cho thú nhân sợ tới mức lông bờm lập tức dựng đứng.

Là một lính đánh thuê, đồng thời còn là một thú nhân, ngũ giác của hắn tuyệt đối là vô cùng nhạy cảm. Người thường nếu như tiếp cận hắn trong phạm vi 20 m, hắn tuyệt đối không thể nào mà không phát hiện ra. Thế nhưng, giọng nói này rõ ràng như vậy, đừng nói là cách hắn 20m, nói là 2m hắn cũng tin.

Bị người lạ tiếp cận trong vòng 2m mà mình lại vẫn không phát hiện ra, rốt cục kẻ tiếp cận mình có thực lực kinh khủng tới bực nào? Không, đã không phải là kinh khủng có thể hình dung, bởi vì lúc này, cho dù đã nghe được âm thanh, thế nhưng mình vẫn không thể nào phát hiện ra tung tích đối phương. Đừng nói là phát hiện, ngay cả một chút cảm giác cũng không có.

Nguy hiểm, tuyệt đối nguy hiểm. Dựa theo bản năng của một lính đánh thuê lâu năm, hắn khẳng định rằng độ uy hiếp của kẻ này với mình tuyệt đối đã vượt qua cả mức S++.

“Mang bảo bối của ta đi, các ngươi đã hỏi ý kiến của ta chưa?” Thanh âm lại một lần nữa vang lên, lần này, thú nhân phát hiện ra được tung tích của kẻ vừa lên tiếng.

Quay đầu nhìn lại, thú nhân nhanh chóng nhìn rõ được diện mạo của kẻ vừa lên tiếng, lập tức, đồng tử của hắn co rụt lại chỉ còn bằng lỗ kim.

Người vừa lên tiếng là một thiếu niên loài người có mái tóc màu tím bạc. Hiện tại, thiếu niên đang lơ lửng, hoặc nên nói là đang bước đi trên không trung và dần tiếp cận gã thú nhân. Đôi mắt yêu dị màu hổ phách dường như còn sáng hơn cả ánh trăng nhìn chằm chằm vào gã thú nhân, như cười mà không phải cười.

Một luồng áp lực vô hình đè lên người của gã thú nhân, khiến cho hắn có cảm giác tưởng chừng như sắp không thở nổi. Thiếu niên này, tuyệt đối không bình thường.

Lúc trước, khi thu thập tình báo để chuẩn bị cho nhiệm vụ lần này, hắn đã nhìn thấy ảnh chụp của thiếu niên trước mắt cùng với lời cảnh báo về độ nguy hiểm. Lúc đó, hắn còn khịt mũi xem thường, cho rằng đây chỉ là một thằng nhóc ranh, nhưng bây giờ, khi đối mặt trực tiếp, hắn mới biết suy nghĩ của mình khi đó ngu xuẩn tới mức nào.

“Sao rồi? Nói không ra lời sao?”

“Ngươi...”

Chật vật mà phun ra một chữ từ trong cổ họng, sau đó, bất luận cố gắng tới mức nào, thú nhân cũng không thể nào thốt ra thêm được chữ thứ hai. Đồng tử vì sợ hãi mà dần dần lồi ra ngoài, tựa như muốn rớt khỏi tròng mắt; Sống lưng bởi vì sợ hãi mà bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, bộ lông và y phục dạ hành trên người nhanh chóng trở nên ướt đẫm như vừa được vớt ra từ trong nước.

“Nếu đã không nói, vậy không cần nói nữa.”

Khó chịu mà nhíu mày, thiếu niên giơ tay lên và khẽ nâng nhẹ, thú nhân chỉ cảm thấy tay chợt nhẹ bỗng, cúi đầu nhìn xuống thì thấy bé gái tóc bạc mà mình đang xách bên eo đã tuột khỏi tay mình, tựa như lông hồng mà nhẹ nhàng trôi về phía thiếu niên.

Yêu thương mà ôm bé gái tóc bạc vào ngực, thiếu niên nhẹ nhàng vuốt ve gò má tinh xảo của thiếu nữ, sau đó thấp giọng mà tuyên án: “Ngươi nên may mắn vì đã không làm chuyện gì dư thừa, tối thiểu như thế thì ngươi có thể chết một cách thoải mái.”

Là một kẻ có tài năng nổi bật trong tộc thú nhân, gã thú nhân thề là mình chưa bao giờ gặp phải chuyện quỷ dị như vậy. Thiếu niên nhìn như hiền lành trước mắt này, thậm chí không cần dùng tới sát khí cũng đã khiến hắn có cảm giác sắp bị dọa tới vỡ mật. Không phải là hắn nhát gan, mà là vì cảm giác quá nhạy cảm của hắn đang không ngừng gào thét với hắn về sự đáng sợ của thiếu niên trước mắt. Từng tế bào đều như đang cảnh báo. Hiện tại, cho dù có ai nói với hắn rằng thiếu niên trước mắt là thần linh thì hắn cũng tin.

Bây giờ, hắn thật sự hối hận vì đã nhận nhiệm vụ này, đáng tiếc, tất cả đều đã muốn. Khi thiếu niên xòe bàn tay ra và bắn một chùm hắc quang về phía hắn, tất cả mọi thứ của hắn từ tính mạng, linh hồn, ý thức đến thân thể, toàn bộ đều bị hắc quang nuốt sạch. Tới tận lúc chết, hắn cũng không biết là mình đã chết thế nào.

Convert by: Strauss