Quân Lâm Nhị Thứ Nguyên

Chương 32: Song mã vĩ đã tới


“Rốt cục, đã tới rồi sao? Học viện I. S.!”

Ánh chiều hoàng hôn đem toàn bộ học viện I. S. Đều nhuộm thành một màu ráng đỏ. Vào thời khắc này, một thiếu nữ song mã vĩ lưng đeo túi xách, tay kéo vali, xuất hiện trước cửa chính của học viện I. S. Và tự nói nhỏ.

Dùng băng gấm màu vàng để thắt ra cặp song mã vĩ, dáng người của thiếu nữ thoạt nhìn có chút yêu kiều non nớt, nhưng là, dung mạo tinh xảo lại ngoài ý muốn mà vũ mị.

Nhất là đôi mắt sáng ngời mà sắc bén kia, càng khiến cho thiếu nữ tăng thêm vài phần chung linh dục tú.

Điểm tiếc nuối duy nhất trên người thiếu nữ, có lẽ cũng chỉ có đường cong có chút bằng phẳng ở trước ngực, bất quá, đây cũng chính là cấm kỵ lớn nhất của thiếu nữ, nếu ai mà dám tùy tiện nhắc đến hoặc lấy ra chế giễu, thiếu nữ tuyệt đối sẽ không ngại mà nện cho đối phương một quyền. Xin đừng nghi ngờ rằng nắm đấm có phần nhỏ nhắn của thiếu nữ có uy lực bao nhiêu, ít nhất đánh thủng một tấm gỗ mỏng dày 3mm hoàn toàn không thành vấn đề.

“Ika, cũng đã một năm không thấy đâu, không biết hiện giờ như thế nào rồi.”

Người mà thiếu nữ đang mong nhớ, chính là bạn thuở nhỏ của mình, đồng thời hiện cũng đang là học viên tinh anh của học viện I. S. Trước mặt.

Tha hương ngộ cố tri, đây là danh ngôn của tổ quốc của thiếu nữ.

Ở học viện xa lạ nơi đất khách quê người này, có một người bạn chí hữu quả thật là một chuyện đáng để chờ mong, đối với một người vừa chuyển tới học viện này như thiếu nữ mà nói thì đây là một chuyện vô cùng tốt đẹp.

Tin tưởng là ba năm học tới, thiếu nữ nhất định sẽ có một cuộc đời học sinh tốt đẹp đáng để ghi nhớ đi.

Bất quá, điều kiện tiên quyết là, phải đem mục tiêu kia diệt trừ!

Đúng vậy! Bất luận thế nào, đều phải đem cái tên khốn kiếp đã dám lưu lại cho mình nỗi sỉ nhục lớn lao đó lôi ra, sau đó hung hăng mà đánh hắn một chầu.

Hung hăng đánh! Dùng sức đánh! Đánh cho hắn tê người! Đánh tan hắn từ đầu tới chân! Đánh cho hắn kêu cha gọi mẹ, lớn tiếng cầu xin tha thứ! Sau đó giẫm lên mặt của hắn!

Đúng! Chính là như vậy! Đây là chuyện đã sớm quyết định!

Xiết chặt nắm đấm, thiếu nữ lộ ra vẻ nghiến răng nghiến lợi, chiếc răng mèo bén nhọn lóe lên hàn quang sắc lẻm.

“Nhưng trước đó, vẫn phải tới phòng tiếp đãi để báo danh trước đã.” Thu hồi ánh mắt, thiếu nữ bắt đầu nhìn nhìn tấm bản đồ miêu tả khuôn viên nội bộ của học viện mà mình đang cầm trong tay.

Chỉ là, ‘phòng tiếp đãi’ ở đâu ấy nhỉ? Tìm cả nửa ngày, kết quả là thiếu nữ vẫn không thể tìm ra được là cái nơi gọi là ‘phòng tiếp đãi’ rốt cục nằm đâu.

“A!! Mo!!! Tấm bản đồ này là như thế nào? Tại sao không có phòng tiếp đãi học viên? Ngay cả một người tiếp đón cũng không có, tốt xấu gì người ta cũng là đại biểu dự khuyết sinh a!”

Vừa nói tới ‘đại biểu dự khuyết sinh’, thiếu nữ lại một lần nữa không nhịn được mà nổi nóng.

Xoẹt ~ xoẹt ~ xoẹt ~!!!!

Tấm bản đồ bị thiếu nữ xé tan thành từng mảnh, sau đó tàn nhẫn mà vo lại thành một cục.

“Hừ! Tự mình tìm!”

Dùng sức mà quăng cục giấy vào trong thùng rác, thiếu nữ kéo vali... Không, hẳn phải nói là rương hành lý, bước qua cổng học viện và đi vào bên trong.

“Phòng tiếp đãi... Phòng tiếp đãi... Phòng tiếp đãi...”

Vừa đi vừa nhìn các tấm biển không ngừng lấp lóe ánh đèn ở dọc theo hai bên đường, mục tiêu của thiếu nữ chính là phòng tiếp đãi ở khu vực hậu cần. Trước khi xuống xe thì thiếu nữ cũng đã được cho biết là người tiếp đón của học viện sẽ chờ mình ở đó.

“Cho nên nói, trực tiếp đợi ở cửa trường không phải là được rồi ấy sao? Tại sao lại phải chờ ở cái nơi ngay cả trên bản đồ hướng dẫn cũng không có? Rốt cục cái phòng tiếp đãi phiền phức đó là đang nằm ở xó xỉnh nào!!!”

Tìm một hồi lâu, vẫn không thể tìm được nơi mình muốn đến, tính đại tiểu thư của thiếu nữ lại nổi lên.

“Hiện tại giờ này cũng không có học sinh nào để mình hỏi đường, coi như rồi, vẫn là gọi điện hỏi đi.”

Nói xong, thiếu nữ lập tức lấy chiếc điện thoại di động đang nằm trong túi áo ra, chuẩn bị liên hệ với người phụ trách.

Nhưng trùng hợp đúng vào lúc này, khi thiếu nữ vừa rút điện thoại ra xong, một bóng người quen thuộc chợt lướt qua bên phía khóe của thiếu nữ và bị thiếu nữ bắt được.

“Người kia... Chẳng lẽ chính là... Ika?”

Cách đó không xa, một nữ sinh vừa bước ra khỏi sân thi đấu, ngay tức khắc, diện mạo của nữ sinh này cùng với hình ảnh của người bạn thuở nhỏ trong trí nhớ, hoàn mỹ mà hợp lại với nhau.

Mặc dù đã hơn một năm không gặp, nhưng thiếu nữ không cho rằng mình có thể nhìn lầm, mà cho dù có thật sự là nhận lầm người đi chăng nữa, thì tối thiểu mình cũng vẫn có thể hỏi đường.

Vì vậy, thiếu nữ lập tức thử kêu lớn: “Này ~! I ————”

Còn chưa kịp gọi xong thì âm thanh của thiếu nữ đột nhiên như bị kẹt lại trong cổ họng.

Bởi vì, thiếu nữ nhìn thấy bóng của người thứ hai, tất nhiên, đây cũng không phải là trọng điểm. Trọng điểm là ở chỗ, người kia là —— nam!
Đúng vậy! Chính là phái nam! Trong học viện I. S. Mà trừ nữ ra cũng chỉ toàn là nữ này, lại đột nhiên xuất hiện một nam sinh! Không cần suy nghĩ, thiếu nữ lập tức xác định được thân phận của đối phương.

Bởi vì toàn thế giới này, chỉ có đúng duy nhất một phái nam là có thể thao túng được I. S., cho nên, cũng chỉ có thể có đúng một nam sinh là có thể nhập học vào học viện I. S. Này —— tên khốn kiếp gọi là ‘Ye Jian’ đó!

Đều là người Trung Quốc, đều là đại biểu dự khuyết sinh của Trung Quốc, giống như bản thân, cũng chính là, mục tiêu lớn nhất trong chuyến đi lần này của mình!

Tên khốn kiếp đã khiến mình phải chịu nhục nhã lớn đến như vậy, kẻ mà mình đã thề là phải dần cho hắn một trận nhớ đời.

Đã tìm được!

Sững người trong vài giây, sau đó, thiếu nữ lập tức nghiến răng nghiến lợi, siết chặt nắm đấm chuẩn bị xông lên liều mạng với tên khốn trước mắt; Nhưng chỉ vừa bước ra được một bước, thì điện thoại di động của thiếu nữ đã rất không hợp thời mà đột ngột vang lên.

Cúi đầu xuống xem xét, là người phụ trách liên lạc với bản thân gọi tới. Hận hận mà nhìn về phía hai bóng lưng đang từ từ đi xa, thiếu nữ do dự mà nhìn vào số điện thoại đang gọi tới trên màn hình, cuối cùng, thiếu nữ cũng đành cam chịu mà tiếp điện thoại.

––––––––– phân cách tuyến –––––––––

“Ika?”

“À? Làm sao vậy?”

“Người phải hỏi câu đó là tớ mới đúng! Từ hôm qua tới giờ cậu làm gì mà cứ như người mất hồn vậy? Chả giống cậu chút nào!”

“Ôi chao! Có sao? Nhưng tớ không có gì nha?”

Nghe được câu trả lời của Ika, Ye Jian bất đắc dĩ mà đặt tay lên trán.

“Tớ nói, đừng có nói là vì cậu vẫn còn đang nghĩ về trận đấu mấy bữa trước nên mới như vậy đấy nhé?”

“Không... Không có! Làm gì có chuyện đó chứ? Đều đã qua, đúng không?”

“Đúng vậy a, đều qua rồi, hai người cũng đều đã thua bởi tớ.”

Ye Jian đột nhiên nói như vậy, khiến vẻ mặt đang có phần bối rối của Ika lập tức cứng đờ.

“Mà người nào đó đã thua trong tay tớ, nên căn cứ theo điều kiện giao kèo trước đó thì người nào đó sẽ phải làm theo một yêu cầu của tớ, còn là bất kỳ, hơn nữa không thể cự tuyệt.”

Đôi mắt đẹp lập tức mở lớn, sắc mặt của Ika thoáng cái liền trở nên vô cùng ‘đặc sắc’.

“—— ai, ai giao kèo chứ?! Là cậu tự ý quyết định điều kiện, người ta... Người ta rõ ràng không có đáp ứng! Mới không có! Không có!”

“Này này, không thể chơi ăn vạ như vậy đâu nha, Ika-chan ~!”

“Ai.. Ai ăn vạ chứ? Đây vốn dĩ là giao kèo riêng giữa cậu với Alcott đồng học, liên... Liên quan gì tới người ta?! Hừ!”

Ngay cả lỗ tai cũng đều đã đỏ lên, Ika quay mặt về hướng khác, không có can đảm để đối diện với Ye Jian. Hiển nhiên là ở trong lòng, thiếu nữ cũng vô cùng để ý chuyện này.

Thấy vậy, Ye Jian vụng trộm cười xấu xa, sau đó đột nhiên tiến sát tới gần bên tai của Ika, rồi nhẹ nhàng thổi một cái.

“Ah ~~!? Cậu... Cậu... Cậu... Cậu... Cậu làm gì?! Tự nhiên lại làm... Lại...”

Giống như con thỏ nhỏ bị chấn kinh, Ika run lên bần bật sau đỏ hoảng loạn mà giật bắn cả người lên, nhảy ra xa cả thước, bịt lấy lỗ tai mà nhìn trừng trừng về phía Ye Jian.

Lần này, gương mặt của thiếu nữ đã đỏ tới muốn nhỏ ra máu rồi.

“Cậu nói, tớ nên nói yêu cầu gì thì mới tốt đây, Ika-san?”

“Wtf... À? Cho nên nói, người ta...”

“Ahhh, phải yêu cầu cái gì mới tốt đây ~~? Đồ tắm Play? Chơi trò bác sĩ? Tạp dề khỏa thân? Hay là để cho Ika nhảy thoát...”

“Ba... Baka!! Hentai!! Ai mà đồng ý chứ?! Ye-san mau đi chết đi nha!”

Rốt cục nghe không nổi, Ika xấu hổ và giận dữ mà hét lớn, sau đó dùng tốc độ tưởng chừng như vượt qua trăm mét một giây mà thoát đi hiện trường.

“Ừ, vẻ mặt này, NICE! Xem ra sau này phải trêu đùa nhiều hơn chút nữa mới được.”

Người đăng: Strauss