Quân Lâm Nhị Thứ Nguyên

Chương 40: Bùng nổ sân bay


“Thả ta ra! Thả ta ra! Thả ta ra! Khốn kiếp! Sắc quỷ! Ngu ngốc!”

Mặt đỏ lên, Lingyin điên cuồng giãy dụa, tay không ngừng mà đập nện lấy lồng ngực của người đang ôm mình là Ye Jian.

“Ở yên đó! Đừng có lộn xộn! Công kích tới rồi!”

“Cái ——”

OÀ.. ÀNH!

Chùm quang pháo màu đỏ sậm phá tan lớp sương mù mà bắn thẳng về phía Ye Jian cùng Lingyin.

Bị chùm quang pháo làm cho hoảng sợ, Lingyin lập tức dừng hành động giãy giụa của mình lại; Mắt thấy chùm pháo sáng sắp sửa bắn trúng mình, Lingyin lập tức bối rối mà hét lớn.

“Mau né! Baka!”

“Không cần cô phải nhắc, căn bản là không cần né, đòn tấn công kiểu này vốn chẳng có nhằm nhò gì với tôi.”

Mặc dù là nói như vậy, nhưng chiều ý Lingyin, Ye Jian vẫn điều khiển『 Origin 』 để di động. Cặp huyết dực sau lưng rung lên, sau đó tương tự như hiệu quả khi thi triển kỹ năng cao cấp『 Thuấn gian gia tốc 』 của I. S., vị trí của Ye Jian và Lingyin lập tức thay đổi, thời gian vừa vặn là 1s ngay trước khi chùm quang pháo bắn tới.

“Ngươi... Ngươi... Ngươi rõ ràng là cố ý! Rõ ràng có thể né được từ sớm!”

“Muốn nói thế nào tùy cô.”

“Ngươi —— thả ta ra! Đồ xấu xa! Ngươi rốt cuộc còn muốn ôm ta tới khi nào?!”

OÀ.. ÀNH!

Lại là một chùm quang pháo có uy lực cực lớn khác phụt ra từ trong đám sương mù bên dưới.

“Chẳng qua là tôi sợ cô không cẩn thận đem cái mạng nhỏ của mình quăng ở đây thôi.”

“Cái gì!? Bớt xem thường người khác được không? Thả ta ra! Chỉ là trình độ tấn công cỡ này... Này!? Ngươi — Ngươi — Ngươi — Ngươi — Ngươi đang sờ chỗ nào đó!!!!!! Mau bỏ móng vuốt của ngươi ra ngay! Đồ trứng thúi, đại sắc quỷ!”

“Ôi chao? Sờ? Chỗ nào? Tôi có thấy gì đâu?”

Đột nhiên bị Lingyin nói như vậy, Ye Jian hoàn toàn không hiểu gì hết, cho nên theo phản xạ, cậu lập tức bóp bóp vài cái để cảm nhận thử, và kết quả là...

“Ngươi! Ngươi — Ngươi — Ngươi — Ngươi dám —— Ngươi lại dám —— GIẾT NGƯƠI!!! TA TUYỆT ĐỐI PHẢI GIẾT NGƯƠI! AAAAAAAA ——————!!!!!!!!!”

Chẳng những bị đối phương sờ soạng bộ ngực non nớt thuần khiết của bản thân, lại còn bị đối thọt trúng ngay chỗ đau lớn nhất của thiếu nữ, xấu hổ và giận dữ gần chết, sắc mặt của Lingyin lúc đỏ, lúc đen, lúc xanh, lúc tím, toàn thân thì giận tới phát run, gần như muốn bạo tẩu. Và kết quả là Lingyin bạo tẩu thật, điên cuồng mà huy động cánh tay máy đập liên hoàn về phía Ye Jian.

“Này! Này! Chớ có lộn xộn! Bộ cô muốn chết sao?!”

“Ta chính là muốn ngươi chết! Lập tức xuống địa ngục sám hối đi!!! Tên gia hỏa đáng hận nhà ngươi!!!!!”

Đã hoàn toàn bạo tẩu, Lingyin hoàn toàn bất chấp tình huống hiện giờ đang như thế nào, chỉ một mực là liều mạng mà nhào lên người Ye Jian, uốn éo đánh thành một đoàn.

“Đã nói là đừng lộn xộn! Sân bay!”

đăng nhập https://truyen
cuatui.net/ để đọc truyện “Sân... Sân bay?! Ha ha ha, nói nha! Ngươi nói thứ không nên nói nha!”

Đang lâm vào trạng thái bùng nổ lại nghe được Ye Jian thốt ra hai chữ như vậy, khí thế trên người Lingyin tiến thêm một bước mà trở nên dị thường, cái điệu này là muốn hắc hóa a.

Hắc hóa thêm bạo tẩu, đây tuyệt đối là tình huống kinh khủng thứ nhì. Gì? Tại sao lại thứ nhì? Bởi vì kinh khủng nhất là ‘hắc hóa + bạo tẩu + tan vỡ’ a.

Rầm! Rầm!

Nhưng đúng vào lúc này, trong đám sương khói bên dưới bỗng vang lên tiếng nổ trầm muộn, tựa như tiếng động cơ.

Sau đó, một con robot màu đen quái dị đột nhiên lao ra từ đám bụi mù và đâm thẳng về phía Ye Jian cùng Lingyin.

“Ồn... Ồn quá đi...!”

Bất ngờ bộc phát, Lingyin đột nhiên đẩy Ye Jian ra, thoát khỏi kiểu ôm công chúa và rút hai cây ra rồi đâm thẳng về phía con robot màu đen đang lao tới kia.

“Ồn quá đi...! Ồn quá đi...! Ồn quá đi...! Ồn quá đi...”

Mặt lúc này đã đen nhánh, Lingyin giống như phát cuồng mà cầm hai cây đối chém với robot I. S. Không rõ lai lịch màu đen. Ánh đao cùng điện chớp lóe lên, đao cùng đao va chạm, cùng với tốc độ giao chiến nhanh không tưởng nổi, tất cả đều cho thấy cuộc chiến kịch liệt đến bực nào. Vừa đánh vừa gào thét, vào lúc này, Lingyin tưởng chừng như trở thành một người khác hoàn toàn, vượt trội hơn trước đó cả về tốc độ, sức mạnh lẫn phản xạ.

“Hm? Giống như vô tình mở ra chốt mở gì đó a? Cảm giác này... Là tế bào trong cơ thể đang được hoạt hóa, tiềm lực hoàn toàn được kích hoạt? Tình huống này, có chút lạ. Hơn nữa, bộ I. S. Con bé Lingyin đang mặc giống như cũng có chút thay đổi.”

Ye Jian lẳng lặng mà nhìn chằm chằm vào cuộc chiến bên dưới. Đôi mắt hổ phách thông qua hệ thống giác quan của I. S. Liên tục phân tích ra những thay đổi xảy ra trên người của Lingyin. Hiện tại, trong mắt cậu, Lingyin cùng với bộ『 Shenlong 』 đang mặc trên người, không biết từ lúc nào đã được phủ thêm một lớp sáng mờ nhạt mà mắt thường khó có thể nhận ra.
Chính là nhờ có lớp sáng nhạt khó nhận ra này, mà cả tốc độ, sức mạnh lẫn phản xạ của Lingyin mới đột nhiên trở nên vượt trội như vậy.

Tiềm lực của thiếu nữ đang được kích hoạt, tế bào cùng hệ thống thần kinh đều đang phát sinh sự lột xác vi diệu.

“Sức mạnh là tới từ chính hạt nhân của I. S.?”

Sâu trong đôi mắt hổ phách, từng luồng sáng yêu dị màu bạc không ngừng chớp lóe, tựa như dải ngân hà vào buổi đêm hè: Sáng chói, huyễn lệ mà thâm thúy.

Thông qua luồng sáng màu bạc này, Ye Jian nhìn thấy được những thay đổi ở cấp độ sâu hơn.

Sâu trong hạt nhân của Shenlong, nơi được cấu thành từ vô số ‘mạch lạc’ cùng ‘năng lượng sống’, hạt nhân của I. S. Đang không ngừng tiết ra năng lượng. Thông qua robot I. S., hạt nhân đang không ngừng thông qua các ‘mạch’ mà truyền năng lượng cho Lingyin. Quá trình này diễn ra vô cùng chậm chạp, vô cùng từ tốn, cũng vô cùng tự nhiên, nếu như không quan sát tỉ mỉ ở cấp độ hiển vi thì căn bản là không thể nào phát hiện được.

Cũng may là Ye Jian phát hiện được, thậm chí, cậu còn có thể rõ ràng mà bắt được quỹ tích dùng để vận chuyển ‘năng lượng sống’ đang diễn ra trong người Lingyin.

“Hóa ra là vậy, hóa ra chính là như vậy sao?”

Lầm bầm lầu bầu một câu, sau đó Ye Jian đem ánh mắt từ trên người Lingyin mà chuyển về phía chiếc I. S. Màu đen không rõ lai lịch.

“Hm?”

『 Ye đồng học! Nghe được không? Ye đồng học! 』

Âm thanh gấp rút đột nhiên phát ra từ tần số liên lạc chung đã cắt ngang việc quan sát của Ye Jian.

“Yamada-sensei?”

『 Ye đồng học, xin lập tức cùng Huang đồng học đình chỉ việc chiến đấu, trở về PIT. Việc kế tiếp giao lại cho các sensei là được rồi. 』

“Chỉ sợ không được a.”

『 Ôi chao? Tại sao lại không được chứ? 』

“Nói ra thì dài lắm, nên được rồi! Yamada-sensei, địch nhân cứ giao lại cho bọn em đi, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ và an toàn trở về.”

『 À? Chờ... Chờ một chút, Ye đồng học... 』

『 Ye-han (Ye-san)! 』

Nghe được giọng nói này lo lắng của Ika với Cecilia, Ye Jian chỉ nói một câu ‘Không có chuyện gì, đừng lo lắng!’ Sau đó liền tắt kênh truyền tin.

“Được rồi, vậy kế tiếp...”

Một lần nữa đem sự chú ý đặt lên người của Lingyin cùng máy I. S. Không rõ lai lịch kia.

Rầm rầm rầm!!!

Hoàn toàn bạo tẩu, Yin có thể nói là đã chiếm thượng phong tuyệt đối, bộ I. S. Không rõ lai lịch kia chỉ trong chốc lát liền đã bị đánh tới mức thương tích chồng chất. Cuối cùng, nó bị Lingyin dùng một phát bắn rụng.

“Muốn quấy rầy việc báo thù của ta? Muốn xâm lấn thì cũng phải cho ta chọn thời cơ tinh tường một chút!”

Đã phát tiết một hồi, oán khí trên người Lingyin cũng tan đi không ít, bất quá nét mặt của thiếu nữ vẫn rất là không dễ chịu, cực kỳ không dễ chịu.

“Không sai biệt lắm nên xong rồi đi? Hư, như vậy tiếp đó, liền tới phiên ngươi!”

Xoay người, Lingyin mặt đen lên mà trừng mắt về phía Ye Jian. Việc báo thù của mình vẫn chưa kết thúc, hiện tại chính là lúc để đem toàn bộ những sỉ nhục mình gặp phải lúc trước đều đòi về.

Tên lửa phản lực dần triển khai, Lingyin giơ cây trên tay lên và chỉ về phía Ye Jian rồi lớn tiếng nói: “Tới đây! Trận đấu của chúng ta vẫn còn chưa kết thúc! Kế tiếp, ta thật sự sẽ đem ngươi đánh thành đầu heo!”

“Luôn nói là ‘ngực to không não’, nhưng xem ra cô ngực không to mà cũng không có não luôn.”

“Ngươi nói cái gì!?”

Oanh ————!!!

Yin vừa dứt lời thì một chùm sáng kinh khủng màu xích hồng liền lướt qua vị trí của Yin, đánh xuyên qua lớp phòng ngự của sân thi đấu mà bay thẳng về phía chân trời.

Bị dọa tới sững cả người, Lingyin chỉ còn biết ngơ ngác mà nhìn gương mặt gần sát ngay trước mắt.

Lại bị ôm? Không đúng! Là lại ‘bị’ hắn cứu mạng thêm một lần?

Người đăng: Strauss