Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)

Chương 103: Nguy hiểm đến


"Mục Châu, lại là Mục Châu."

Trên đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy ư!

Hàn Nghệ lập tức hỏi thăm kỹ càng tình huống.

Hoá ra trước đó bọn 3 người Đông Hạo rất tuân theo an bài của Hàn Nghệ, đóng giả ăn mày, lang thang ở tây nam Dương Châu. Vào ba ngày trước, bọn họ tránh mưa ở một ngôi miếu hoang, bên ngoài cũng tới hơn chục người, mấy người này đầu đội nón tre, nhưng bọn họ vẫn nhìn rõ mặt một người trong số đó. Người này chính là hung thủ sát hại thê tử của Tang Mộc, nhìn thấy kẻ thù là đỏ mắt lên, lúc đó Tang Mộc muốn xông lên liều mạng với bọn chúng, may mà Tá Vụ và Đông Hạo kịp thời ngăn cản, sau khi mưa tạnh, hơn mười người bọn chúng liền rời khỏi ngôi miếu hoang.

Ba người bàn tính một hồi, vốn dĩ định đi báo quan, nhưng vấn đề là chính bọn họ đang bị truy nã, tội phạm truy nã báo quan chẳng phải tự tìm phiền phức sao. Sau đó bọn họ quyết định Tang Mộc và Tá Vụ theo dõi bọn chúng còn Đông Hạo đi cầu viện Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ nghe xong, cau mày nói: "Các ngươi mạo hiểm quá, vạn nhất bị đối phương phát hiện thì vô cùng nguy hiểm."

Đông Hạo nói: "Nhưng chúng tôi không nghĩ nhiều như vậy, đây là cơ hội báo thù trời cho, nếu như chúng tôi bỏ qua, ngày sau e rằng không thể báo thù nữa."

Hàn Nghệ nghe xong trầm ngâm, đối với việc này hắn có thể giải thích, mạng là của bọn họ, bọn họ cảm thấy làm như vậy sẽ không hối hận, như vậy Hàn Nghệ không có lý do gì phản đối, lại hỏi: "Vậy bọn chúng đã nói gì ở trong miếu?"

Đông Hạo nghĩ một lúc, lắc đầu nói: "Bởi vì lúc đó trong miếu ngoài ba người bọn tôi còn có bốn năm tên ăn mày, cho nên bọn chúng không nói gì cả."

"
Cũng đúng, có người ngoài, bọn chúng sao có thể nói gì. Hàn nghệ trầm tư, nữ nhân kia cũng tạo phản ở Mục Châu, giữa bọn họ có liên hệ gì không? Nếu có liên hệ, bọn họ đến đây vì cái gì? Chẳng lẽ là...là đến giải cứu lão lừa trọc Cửu Đăng?! Nhưng mà lão lừa trọc Cửu Đăng vẫn bị nhốt trong ngục, lẽ nào bọn chúng muốn cướp ngục, cái này không khỏi quá mạo hiểm. Chỉ bằng bọn chúng, làm sao có thể cướp ngục, quan phủ ít nhất cũng có...Từ từ đã.

Hàn Nghệ đột nhiên mặt biến sắc nói: "Tiểu Dã, đệ đi cùng Đông Hạo đi tìm bọn Tang Mộc, nhất thiết phải theo sát những người kia."

Tiểu Dã gật gật đầu.

Hàn Nghệ nói với Đông Hạo: "Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ hết sức giúp các ngươi báo thù, nhưng nhớ kỹ, không có phân phó của ta, nhớ kỹ không được manh động, nhất định phải nhớ kỹ."

Đông Hạo nhìn nét mặt căng thẳng của Hàn Nghệ nói: "Ân công, xảy ra chuyện gì rồi phải không?"

"Cái này, sau này ta sẽ giải thích, ngươi mau đi đi, cẩn thận một chút"

"Uhm."

Hai người lập tức rời đi.

Sau khi bọn họ rời khỏi, Hàn Nghệ quay về nhà, nói với Tiêu Vân là mình phải đi chợ mua vài món đồ. Bởi bây giờ đang xây nhà đích thực có rất nhiều đồ cần mua. Tiêu Vân không chút nghi ngờ, chỉ nhắc hắn đi sớm về sớm. Hàn Nghệ lại nói với Hùng Đệ rằng Tiểu Dã ra ngoài có chút việc, bảo nó ở trong nhà, đừng có chạy lung tung, sau đó cầm theo chiếc nón tre rời đi.

Ra khỏi Mai thôn, Hàn Nghệ đi thẳng đến nha môn Dương Châu.

"Ai?"

Đi vào phủ nha môn, hai gã sai nha gác cửa lập tức ngăn Hàn Nghệ lại.

Trước đây, lúc truy xét chuyện Bồ Tát vàng, Hàn Nghệ chỉ giao thiệp với người Dương phủ, tiếp xúc với sai nha tương đối ít, vì vậy quan sai phủ nha cũng không quen biết hắn.

Hàn Nghệ nói: "Hai vị đại ca, ta là bằng hữu của Dương nhị công tử nhà các ngươi, làm phiền các ngươi thông báo một tiếng, nói là Hàn Nghệ Mai thôn có việc gấp tìm hắn."

Hai tên quan sai nhìn nhau, công tử nhà mình kết giao với bằng hữu khó coi thế này khi nào?

Hàn Nghệ biết bọn họ đang nghĩ gì, đột nhiên mặt biến sắc, quát: "Nếu làm trễ việc lớn, các ngươi có gánh vác nổi không?"

Hai tên quan sai nghe thấy giọng điệu của Hàn Nghệ lớn lối như vậy, trong lòng cũng tin thêm vài phần, nếu như không phải bằng hữu của nhị công tử, hắn làm sao dám quát tháo ở chỗ này, một người trong đó nói: "Ngươi đợi ở đây, ta lập tức vào thông báo."

Một lát sau, chỉ thấy Dương Triển Phi từ bên trong đi ra, vừa thấy Hàn Nghệ, liền cười ha hả nói : "Hàn tiểu ca, thì ra là ngươi a!"

Hàn Nghệ chắp tay nói: "Hàn Nghệ bái kiến Dương nhị công tử."

"Miễn lễ, miễn lễ."

Dương Triển Phi đối đãi rất lịch thiệp với Hàn Nghệ, bởi vì y cùng phụ thân y đều muốn chiêu mộ Hàn Nghệ. "Đi, chúng ta vào trong nói chuyện."

"Đa tạ."

Hai tên sai nha trước cổng không ngờ Dương Triển Phi đích thân ra cổng đón khách, trong lòng thầm sợ hãi, may mà lúc ấy đi thông báo, bằng không gặp đại họa rồi.

...

...

Đi vào trong hậu đường của phủ nha.

Vừa ngồi xuống, Dương Triển Phi có vẻ kỳ vọng nói: "Hàn tiểu ca có phải nghĩ thông rồi? Muốn đến Dương phủ ta làm việc?"

Hàn Nghệ ngượng ngùng cười, nói: "Ta hôm nay tới là muốn hỏi một chuyện."

Dương Triển Phi thấy Hàn Nghệ không phải là đến tìm nơi nương tựa, hơi có chút thất vọng: "Không biết Hàn tiểu ca muốn hỏi việc gì?"

Hàn Nghệ nói: "Liên quan đến việc tạo phản ở Mục Châu."

Dương Triển Phi ngẩn người, nói: "Ngươi hỏi cái này làm gì?"

Hàn Nghệ nói: "Cái này có thể để ta lát nữa nói rõ không?"

Dương Triển Phi nghi hoặc, nhưng thấy Hàn Nghệ nói vậy, trong lòng biết rõ hắn nhất định có lý do của hắn, hơn nữa việc này cũng không phải việc cơ mật, rất nhiều bách tính đều biết rồi, dù sao đối phương cũng đã thề rồi, vì thế nói: "Việc này phải nói từ năm trước, lúc đầu năm, huyện Thanh Khê Mục Châu xuất hiện một trận hồng thủy trăm năm nay khó gặp. Dẫn đến bách tính huyện Thanh Khê không có chỗ ở, dân chúng lầm than, dịch bệnh mọc lan tràn, chết đói không ít người..."

Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: "Lúc đó không phải là quan phủ mở kho lương sao, làm sao chết đói được?"

Dương Triển Phi hơi lúng túng nói: "Ngươi nói không sai, nhưng vấn đề là lúc ấy tri huyện huyện Thanh Khê chẳng những không cấp lương thực mà còn thu thuế như cũ, làm cho dân chúng huyện Thanh Khê lầm than, lúc này mới khiến Trần Thạc Chân thừa cơ hội."

Xem ra trong TV diễn cũng không phải tất cả đều là lừa người. Hàn Nghệ không lên tiếng.

Dương Triển Phi lại nói: "Lúc đó có một nữ nhân muốn mở trộm kho lương, nhưng bị quan sai phát hiện, nhưng đáng tiếc là không bắt được ả ta, vài tháng sau, Thiết Vi Sơn ở vùng biên giới huyện Thanh Khê truyền ra một tin tức, nói có một nữ nhân tên Trần Thạc Chân ở Thiết Vi Sơn được Thái Thượng Lão Quân làm phép, học được tiên thuật, phụng mệnh của Thái Thượng Lão Quân đến cứu vớt lê dân bách tính, nghe nói ả ta còn thi triển pháp thuật trước mặt rất nhiều dân chúng. Bởi vì lúc ấy huyện Thanh Khê rất nhiều dân chúng đều không có nhà để về, dĩ nhiên họ hi vọng có thần tiên đến giúp đỡ họ, vì thế càng ngày càng nhiều người chạy đến Thiết Vi Sơn, đến sau này mới có tin tức truyền ra, Trần Thạc Chân chính là người mở trộm kho lương."

Kỳ thật lúc đó có người mật báo với quan phủ địa phương, nói Trần Thạc Chân tà thuyết mê hoặc quần chúng, mưu đồ gây rối, quan phủ cũng phái người đi bắt Trần Thạc Chân, nhưng Trần Thạc Chân hết sức giảo hoạt, mấy lần truy bắt đều không bắt được ả ta, mãi về sau, dùng tín đồ của ả ta ép ả ta bó tay chịu trói, nhưng không được mấy ngày, lại phóng thích. Cụ thể thế nào ta cũng không rõ lắm, nhưng nghe nói là có vài đại hộ nhân gia phụ cận dùng tiền chuộc ả ta từ nhà lao ra.

Nhưng sau khi Trần Thạc Chân này ra ngoài, chẳng những không hối cải, mà ngày càng táo tợn, trắng trợn tuyên truyền tiên thuật của mình, đẩy mạnh thu tín đồ. Đồng thời còn chiêu mộ tặc khấu xung quanh, nửa tháng trước, ả ta bổng nhiên khởi binh tạo phản, còn tự xưng "Văn Giai Hoàng đế", đồng thời phong một tên là Chương Thúc Dận làm phò tá, người này cũng chính là muội phu của Trần Thạc Chân. Nhưng vì bọn họ khởi binh bất thình lình, hơn nữa Trần Thạc Chân này đúng là có chút bản lĩnh, ngay trong đêm khởi binh, Trần Thạc Chân đã lãnh binh nội ứng ngoại hợp công phá Mục Châu, còn Chương Thúc Dận cũng dẫn binh công phá Đồng Lư, hiện giờ nhân số của bọn chúng đã đến vài vạn người, việc này đã truyền đến Trường An, bệ hạ nổi trận lôi đình, phái cha ta dẫn tinh binh Dương Châu đi trấn áp.

Trần Thạc Chân?

Hàn Nghệ cố nghĩ, nhưng không có chút ấn tượng gì, đúng là đáng hận khi đọc ít sách quá.

Kỳ thật đây cũng không phải là hiệu ứng hồ điệp do Hàn Nghệ mang đến, trong lịch sử đích thị có một người như thế, trong lịch sử Trung Quốc, phụ nữ tham gia khởi nghĩa nông dân có vô số kể, nhưng phụ nữ làm lãnh tụ lại rất ít, làm lãnh tụ mà còn xưng hoàng đế thì chỉ có Trần Thạc Chân.

Cho nên nghiêm chỉnh mà nói, Võ Tắc Thiên không phải vị nữ hoàng đế đầu tiên của Trung Quốc, Trần Thạc Chân này mới là vị nữ hoàng đế đầu tiên. Bọn họ xưng đế cách nhau mấy chục năm, bởi vì Võ Tắc Thiên mới là hoàng đế chính thống, Trần Thạc Chân này chỉ là một vị hoàng đế tự xưng. Hơn nữa không bao lâu đã bị quan binh tiêu diệt, cho nên lịch sử rất ít ghi chép. Người đọc sách cũng rất nhiều người không biết đến sự tồn tại của vị nữ hoàng đế này, hơn nữa Hàn Nghệ chưa từng đọc sách.

"Vậy hiện nay tình hình chiến sự thế nào?"

Hàn Nghệ lại hỏi.

Dương Triển Phi cau mày nói: "Hiện giờ tình hình không tốt lắm, quân khởi nghĩa liên tiếp công chiếm Mục Châu và Đồng Lư, bây giờ lại đang tiến đánh Vụ Châu, cha ta lần này là đi cứu viện Vụ Châu."

Vụ Châu chính là một dải Hàng Châu Kim Hoa thời sau.

Hàn Nghệ nói: "Đối phương chỉ là một nữ nhân, không đến mức lợi hại như vậy chứ?"

Kỳ thật hắn muốn nói, quan binh của chúng ta không vô dụng đến vậy chứ.

Tuy rằng hắn không đọc sách, nhưng cũng biết quân đội Đường triều rất dũng mãnh, đây không phải là loạn thế, chỉ là một huyện có lũ lụt, các địa phương khác đều rất yên ổn, hơn nữa đây mới là Sơ Đường, vũ lực có lẽ không kém thời kỳ Trinh Quán, đối phương dù nói thế nào, cũng chỉ là một ít dân chạy nạn tạo thành, cho dù không có chuẩn bị, cũng không đến mức bị đánh đến không có sức đánh trả chứ.

Dương Triển Phi nói: "Trong chuyện này còn có nguyên do khác, Thôi Thứ sử gửi thư đến cũng nhắc tới điều này. Đám quân khởi nghĩa này thực ta chỉ là một đám ô hợp, nhưng do Trần Thạc Chân mưu ma chước quỷ, chuyên tìm cách đánh vào chỗ sơ hở. Trước khi bọn chúng công phá Mục Châu, từng tập trung quân công phá Vụ Châu, đợi khi viện binh tiến đến Hấp Châu, đội quân hai vạn người của bọn chúng bèn phân tán đi, dường như là mất tích, nhưng mấy ngày sau, đại quân của bọn chúng bỗng nhiên tập hợp tại Vụ Châu, tạo thành một thế trấn áp, sau đó Trần Thạc Chân lại phái mật thám vào trong thành, bọn chúng làm cho quân binh Vụ Châu không kịp trở tay. May mà Thôi thứ sử ở Vụ Châu kinh nghiệm phong phú, mới bình ổn cục diện, không bị đối phương công phá, nhưng đây mới chỉ là một phương diện thôi.

Phương diện khác, bởi vì dân chúng đều nghe đồn Trần Thạc Chân biết tiên thuật, có thể triệu tập âm binh thần tướng, nếu ai dám đối địch thì sẽ gặp phải họa diệt tộc, thậm chí cũng có quan binh đã từng thấy, vì vậy, binh lính quân ta đều sợ hãi, không dám đối kháng, Thôi Thứ sử nhiều lần muốn đánh trả, nhưng sĩ khí không cao, tướng sĩ không dám lĩnh binh tiến đánh, mà lựa chọn bỏ cuộc, chỉ có thể đến Dương Châu ta cầu viện.

Hấp Châu chính là dải Hoàng Sơn, tỉnh An Huy về sau.

"Thì ra là thế."

Hàn Nghệ gật gật đầu, thầm nghĩ, không thể tượng tưởng được bản lĩnh của nữ nhân này lại ghê gớm vậy, biết rõ trang bị, sức chiến đấu không bằng đối phương, vì thế mà chuyển sang đánh du kích, lại hỏi: "Vậy Dương công mang đi bao nhiêu binh mã."

Dương Triển Phi nói: "8000 tinh binh."

Hàn Nghệ nói: "Vậy Dương Châu còn lại bao nhiêu binh mã."

Dương Triển Phi lại nói: "Bởi vì trước đây Tam đệ của ta đã dẫn đi 3000 tinh binh hộ tống Bồ Tát vàng đi Biện Châu, hiện giờ trong địa phận Dương Châu còn không đến 2000 binh mã, đúng rồi, ngươi hỏi việc này làm gì?"

Không đến 2000, ôi trời ơi! Hàn Nghệ vẻ mặt u sầu nói: "Ta e rằng quân địch tấn công Vụ Châu chỉ là ngụy trang, mà mục đích chính của bọn chúng là Dương Châu."