Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)

Chương 199: Đánh cược


Không sai, làm bằng hữu thì nên tôn trọng và thấu hiểu lẫn nhau.

Hàn Nghệ hết sức tán đồng cách nói của Trịnh Thiện Hành, bởi hắn cũng cảm thấy như thế, cho nên hắn chưa từng trách cứ Tiểu Dã, Tiểu Béo, kể cả bọn Tang Mộc.

Bởi hắn tin tưởng vào ánh mắt của mình, nếu đã trở thành bằng hữu của hắn, vậy người đó chắc chắn sẽ không kém, làm bất cứ chuyện gì đều có nguyên nhân, không phải là người có tâm địa độc ác.

Đồng dạng, Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo dường như cũng hết sức tin tưởng Thôi Tập Nhận.

Nhưng mà bọn họ cũng không vì vậy mà thay đổi cách nhìn với Hàn Nghệ. Đây là hai việc khác nhau.

"Xin lỗi, ta nhiều lời rồi."

Hàn Nghệ áy náy cười nói.

Trịnh Thiện Hành lắc đầu nói: "Kỳ thực cho dù ngươi không hỏi, ta cũng sẽ giải thích rõ ràng. Dù sao ta cũng hi vọng có thể hợp tác với ngươi. Nhưng chuyện này nếu không nói rõ ràng, có thể sẽ mang đến rất nhiều phiền toái cho sự hợp tác của chúng ta."

Hàn Nghệ nghi hoặc nói: "Ta cũng có chút tò mò với việc này, kỳ thực chuyện này ngươi hoàn toàn không cần ra mặt tìm ta, để Từ Cửu thúc đến tìm ta là được rồi, chẳng lẽ ngươi không tin Lưu Giả Mẫu?"

"Cũng không phải vậy." Trịnh Thiện Hành lắc đầu, tiếp tục nói: "Hôm qua sau khi nghe xong kế hoạch của Lưu Giả Mẫu, ta phát hiện nó không mưu mà hợp với ý tưởng gần đây của ta. Đồng thời ta cũng biết đó là do ngươi nghĩ ra. Vì thế ta muốn hảo hảo nói chuyện với ngươi."

Hàn Nghệ ồ một tiếng, nói: "Chỉ giáo cho?"

Trịnh Thiện Hành khẽ thở dài, nói: "Về chuyện kinh doanh vải lụa, đại khái có thể chia làm hai loại. Thứ nhất là vải do bách tính tự dệt, thứ hai là vải do triều đình dệt. Dân chúng thì tự cung tự cấp, quý tộc lại có triều đình ban cho. Khách đến tiệm vải của ta, hơn phân nửa đều là một ít thương nhân Tây Vực, mà thương đoàn tới từ Tây Vực gần như chỉ làm buôn bán với triều đình. Tuy rằng hiện giờ có thể duy trì, nhưng không kiếm được nhiều tiền lắm."

Chỉ đôi câu vài lời này, đã nói ra địa vị không cao không thấp của tiệm vải của y.

Kỳ thực đầu đời Đường, thương nghiệp mới chỉ ở giai đoạn mới phát sinh, từ chế độ phường thị đã có thể thấy loáng thoáng. Nếu như thương nghiệp chỉ bó hẹp trong một bức tường rào, thì không thể nào phồn hoa được. Tại sao kinh tế Tống triều lại phát đạt, chính là vì đã phá vỡ chế độ phường thị, chợ và dân đã liền kề một chỗ, có thể buôn bán ở bất cứ đâu.

Hiện tại triều đình đang khích lệ kinh tế nông nghiệp cá thể, bách tính trồng ruộng là được rồi, không cần phải đi buôn bán.

Buôn bán tư nhân rất khó làm, bởi vì triều đình không có đủ chính sách để ủng hộ. Kỳ thực hiện tại đã tốt hơn không ít, dù sao cũng đã ổn định nhiều năm như vậy. Ở thời đại Lý Thế Dân, cho dù triều đình có ủng hộ thế nào, thì việc buôn bán vẫn không phát triển nổi. Bởi vì mọi người đều không có tiền, những người có tiền thì lại có thể tự sản xuất.

Nhưng hiện tại thương nhân vẫn ít đến đáng thương, hoặc là kinh tế trang viên của quý tộc, sĩ tộc, hoặc là kinh tế chính trị, rất ít hộ cá thể.

Nhưng Hàn Nghệ đối với cái này chỉ tin một nửa, tuy hắn và Trịnh Thiện Hành đã gặp mặt vài lần, nhưng hắn biết tên này rất hay khóc than, nói: "Trịnh công tử khiêm tốn rồi, tiệm vải này của ngươi là tiệm vải lớn nhất chợ Tây, sao lại không kiếm được tiền."

Trịnh Thiện Hành lắc đầu nói: "Ta không nói là không kiếm được tiền, ta chỉ nói là kiếm được ít. Kỳ thật trước khi gặp ngươi, ta cảm thấy cũng đủ dùng rồi. Nhưng sau lần nói chuyện cùng ngươi ở ngoại ô, ta cảm thấy chút tiền đó như muối bỏ bể."

"Việc này có liên quan gì tới ta?" Hàn Nghệ vẻ mặt kinh ngạc.

Trịnh Thiện Hành nói: "Là ngươi cho ta biết, con đường hành thiện là một con đường dài đằng đẵng, hoàn toàn không phải đơn giản như hiện tại ta làm. Trên đời có rất nhiều người cần giúp đỡ, khát vọng được trợ giúp. Tuy ngươi nói rất đúng, việc hành thiện quý ở thiện tâm, nhưng dù thế nào cũng phải cần tiền."

Hàn Nghệ cười khổ nói: "Nhưng vì thế mà phải chịu trách nhiệm thì..."

Trịnh Thiện Hành vội nói: "Hàn tiểu ca đừng nói vậy, ta không hề có ý đó, buôn bán là buôn bán, bằng hữu là bằng hữu, chuyện này ta phân biệt rất rõ ràng. Cho dù Hàn tiểu ca không muốn hợp tác với ta, cũng không có vấn đề gì."

Hàn Nghệ gật đầu nói: "Vậy được, chúng ta bàn chuyện buôn bán trước, những chuyện khác tạm thời để qua một bên."

"Vậy không biết Trịnh công tử dự định làm như nào?" Hàn Nghệ hỏi.

Trịnh Thiện Hành ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói: "Vải lụa này người nào cũng có thể làm, cho dù đó là một phụ nữ vô tri. Vì thế giá rất thấp, căn bản không có lợi gì nhiều. Cho nên ta muốn đổi thành buôn bán quần áo. Mà kế hoạch của Hàn tiểu ca cũng lấy quần áo làm chủ, vì thế ta cho rằng kế hoạch của Hàn tiểu ca không mưu mà hợp với ý tưởng của ta."

Điểm có thể lợi dụng lớn nhất ở kịch nói, đó là quần áo. Bởi nhân vật trong kịch đều cần phải mặc quần áo, chỉ bằng độ hot hiện tại của kịch nói, quần áo phục sức trên người Mộng Đình đều sẽ được khắp nơi chú ý, đây chính là lợi ích mà kịch nói mang tới.

Hàn Nghệ nghe vậy khẽ gật đầu, nói: "Vải vóc sở dĩ mọi người đều có thể làm, thậm chí còn dùng thay tiền mặt. Đó là bởi vì vải vóc là nhu yếu phẩm trong cuộc sống gia đình. Mà nhu yếu phẩm đó chính là quần áo. Lợi nhuận của một bộ quần áo vượt xa so với lợi nhuận của một tấm vải làm ra nó."

Nói tới đây, hắn dừng một chút, nói: "Nhưng Trịnh công tử à, phụ nữ và trẻ em bình thường cũng có thể làm quần áo, hơn nữa giá cả của quần áo hiện tại đắt đỏ như vậy. Cho nên bách tính bình thường đều là tự mình làm, buôn bán quần áo không dễ làm như vậy đâu."

Trịnh Thiện Hành gật gật đầu nói: "Điều này đương nhiên ta biết, đây cũng là chỗ ta cảm thấy lo lắng. Vì thế ta nghĩ tới dựa vào kịch nói, không biết có thể thành công hay không?"

"Kịch nói chắc chắn sẽ mang tới hiệu ứng không tồi."

Hàn Nghệ đầu tiên là khẳng định sản phẩm nhà mình, nhưng sau đó hắn lại nói: "Nhưng thứ bán dù sao cũng là quần áo, không phải kịch. Có thể thành công hay không mấu chốt vẫn là ở quần áo. Nếu như chỉ là một bộ quần áo bình thường, vậy tác dụng kịch nói tạo ra đã ít càng thêm ít. Còn nếu đó là một bộ quần áo mới lạ, vậy kịch nói sẽ có thể phát huy được tác dụng cực lớn, cho nên mới nói có thể thành công hay không vẫn phải xem quần áo thế nào."

Trịnh Thiện Hành hỏi: "Vậy Hàn tiểu ca có biện pháp nào tốt không?"

"Có." Hàn Nghệ gật gật đầu.

Trịnh Thiện Hành mừng rỡ, nói: "Nguyện nghe cao kiến."

Hàn Nghệ cười cười, nói: "Trịnh công tử, ngươi có biết trên đời này cái gì đáng giá nhất không?"

Trịnh Thiện Hành lắc đầu.

"Nhân tài." Hàn Nghệ nói.

Trịnh Thiện Hành lộ vẻ hoang mang, nói: "Xin thứ cho ta ngu dốt, không hiểu lời này của Hàn tiểu ca là ý gì?"

Hàn Nghệ cười nói: "Lúc trước Trịnh công tử hỏi ta việc hành thiện. Ta biết thì sẽ nói, đã nói là nói hết, bởi vì đó là làm việc thiện. Nhưng chuyện làm kinh doanh, người làm ăn nói chuyện làm ăn, chuyện buôn bán vải vóc, ai cũng có thể làm, quần áo cũng như vậy. Nếu như ta có biện pháp tốt hơn, tại sao ta lại không tự mình làm?"

Trịnh Thiện Hành không hiểu ra sao nói: "Vậy không biết Hàn tiểu ca rốt cuộc có cách gì không?"

"Có, nhưng đây là tiền đó, chỉ dựa vào bốn chữ 'Nguyện nghe cao kiến' mà muốn ta nói cho ngươi. Vậy không khỏi quá thiệt thòi rồi."
Hàn Nghệ khóe miệng lộ ra một nụ cười gian.

Trịnh Thiện Hành xem như đã hiểu, nói: "Vậy không biết phải thế nào thì Hàn tiểu ca mới chịu nói?"

Hàn Nghệ nói: "Ta muốn một nửa tiệm vải này của ngươi."

Trịnh Thiện Hành kinh hãi, nói: "Như vậy sao được?"

Hàn Nghệ cười nói: "Trịnh công tử đương nhiên có thể cự tuyệt. Đây chỉ là điều kiện của ta, chỉ vậy thôi."

Thật là nhìn không ra, khẩu vị của ngươi lại lớn như vậy. Trịnh Thiện Hành không thể không một lần nữa nhìn lại Hàn Nghệ, cười nói: "Hàn tiểu ca, ngươi như vậy không khỏi quá tham đi?"

"Mỗi người đều có lòng tham, không có lòng tham ta còn làm buôn bán làm gì."

Hàn Nghệ cười cười, nói: "Trịnh công tử sao không nghĩ thế này. Hiện tại tiệm vải một tháng kiếm được một quan tiền, toàn bộ một quan tiền này là của ngươi. Nhưng sau khi ngươi hợp tác cùng ta, một tháng liền kiếm được mười quan tiền, tuy mỗi tháng ngươi chỉ được một nửa, nhưng lại được tới năm quan tiền. Như vậy là ngươi lợi hay thiệt? Nhưng mà hồi nãy Trịnh công tử lại muốn không trả bất cứ thứ gì, lại độc chiếm mười quan tiền, như vậy rốt cuộc ai tham hơn?"

Trịnh Thiện Hành hơi nhíu mày nói: "Nhưng vẫn phải dưới tiền đề kiếm được mười quan tiền đã. Hơn nữa, nếu như Hàn tiểu ca có bản lĩnh này, sao không tự mình đi làm?"

Hàn Nghệ nói: "Không giấu gì ngươi, ta tuy có cách, nhưng không có thực lực. Ta chẳng qua chỉ là một bách tính bình thường, không có đủ bối cảnh để làm buôn bán lớn như vậy. Thời buổi này dù có tiền, nhưng người phía trên chỉ cần khẽ thổi một cái, là sẽ đổ sập ầm ầm. Mà Trịnh công tử vừa hay lại có điểm này."

Câu nói này chính là thật sự, Trịnh Thiện Hành dĩ nhiên biết, cười nói: "Cũng đạo lý đó, với thực lực của ta, đến lúc đó ta muốn đổi ý, nuốt tiền của ngươi, ngươi cũng không thể làm gì được."

"Trịnh công tử nói không sai."

Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: "Nhưng con người đều đang tiến bộ, nếu tương lai vẫn cứ sống với cái đức hạnh đó, vậy ta không còn lời gì để nói nữa. Hơn nữa, theo sự hợp tác ngày càng phát triển của chúng ta, ngươi sẽ minh bạch một cái đạo lý."

Trịnh Thiện Hành nói: "Đạo lý gì?"

Hàn Nghệ ha hả nói: "Chính là bất kể thời điểm nào, sự khác nhau giữa việc có ta và không có ta, chính là chênh lệch lợi nhuận ít nhất mười lần. Tình huống lúc đó sẽ không có bất kỳ khác biệt gì với hiện tại. Một quan, hay là năm quan."

Trịnh Thiện Hành sững sờ chốc lát, lập tức cười nói: "Hàn tiểu ca tự tin như vậy?"

Hàn Nghệ thản nhiên cười, nói: "Phượng Phi Lâu chính là ví dụ tốt nhất. Hiện giờ giá trị của Phượng Phi Lâu, tuyệt đối là cao hơn trước mười lần. Đây mới chỉ là qua mấy ngày thôi đấy. Ta nghĩ ta không cần chứng minh thêm gì nữa."

Trịnh Thiện Hành thoáng gật đầu, đây cũng là sự thật. Trước đó không lâu, Phượng Phi Lâu còn sắp phải đóng cửa. Nhưng Hàn Nghệ vừa tới, Phượng Phi Lâu lập tức thay đổi nghiêng trời lệch đất. Tự cổ chí kim, chưa từng có thanh lâu nào có thể khiến khách hàng cam tâm xếp hàng để vào, trầm ngâm một lúc lâu, gã lại nói: "Nhưng chỉ bằng mấy câu nói này của ngươi, mà muốn ta đem một nửa tiệm vải giao cho ngươi, cái này ta không làm được."

Hàn Nghệ cười nói: "Ngươi nói rất đúng, chỉ dựa vào một câu nói này thì không có khả năng, nhưng cho dù ta nói nhiều hơn nữa, thì cũng chỉ là lý luận suông. Trịnh công tử đều có thể dùng một câu này để từ chối."

Trịnh Thiện Hành gật gật đầu nói: "Nói như vậy là ngươi đã có cách vẹn cả đôi đường?"

Hàn Nghệ nói: "Đánh cược."

"Đánh cược?" Trịnh Thiện Hành nhíu mày.

Hàn Nghệ nói: "Đúng vậy, ta dùng một nửa Phượng Phi Lâu đánh cược với một nửa tiệm vải của ngươi."

Nói rồi, hắn đưa ra hai ngón tay, nói: "Nếu ngươi lựa chọn hợp tác với ta. Hai năm, ta mặc kệ hiện tại tiệm vải của ngươi kiếm được bao nhiêu, nhưng hai năm sau sẽ cao hơn mười lần. Nếu như ta thua, ta không chỉ trả lại năm phần tiệm vải này của ngươi, mà còn tặng cho ngươi năm phần của Phượng Phi Lâu. Nếu thua lỗ thì ta bù hết. Nhưng nếu ta thắng ta sẽ nhận được lợi nhuận kiếm được của tiệm vải trong vòng hai năm đó, hơn nữa còn nhận luôn một nửa tiệm vải của ngươi."