Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)

Chương 204: Lời đồn nhảm nhí


Chuyện nhảm nhí này chưa xuống, lời đồn đại khác lại nổi lên.

Hiện tại dân chúng không phải nói về bệnh gì, quỷ gì cả, ngược lại bắt đầu đào móc lịch sử, nào là cái gì mà ở hẻm Bắc có tiểu viện nhà nào từng đánh chết kỹ nữ, nhà nào lại từng độc chết kỹ nữ nào đó, hiện giờ oan hồn những kỹ nữ kia chạy đến đây gây sự.

Nói cứ như là tận mắt thấy vậy, làm cho người ta không thể không tin.

Mấu chốt là kỹ nữ phát điên này cũng đã biến mất.

Nguyên bản chuyện kỹ nữ mất tích là rất bình thường, quan phủ bình thường đều sẽ mắt nhắm, mắt mở, không thèm quản lý, bởi vì kỹ nữ không có một chút xíu nhân quyền nào, đặc biệt kỹ nữ hẻm Bắc, nhưng hiện giờ huyên náo lớn như vậy, quan phủ không có khả năng bỏ qua.

Ngày hôm sau quan phủ đã bắt đầu tham dự, bắt đầu tiến hành kiểm tra đối với hộ cá thể hẻm Bắc, khiến trong lúc nhất thời mọi người lại càng thần hồn nát thần tính.

Hẻm Bắc danh chấn một thời lập tức biến thành hẻm quỷ, từ ban ngày đến đêm tối, đều là trống không, u ám, rõ ràng vẫn là mùa xuân, người nơi hẻm Bắc lại như trời đông giá rét.

Hoa Nguyệt Lâu.

"Tỷ, tỷ thật là lợi hại, hoá ra ngày ấy tỷ ngăn cản ta đi, là do tỷ đã sớm đã nghĩ được biện pháp tốt rồi, cao! Một chiêu này thật sự là cao!"

Cổ Tứ Mẫu vẻ mặt cười nịnh, lời nịnh hót phun ra như sóng, hết đợt này tới đợt khác.

Tào Tú lại vô cùng bình thản nhìn ả, nói: "Ngươi cho rằng đây là ta làm?"

Cổ Tứ Mẫu kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ không phải sao?"

"Đương nhiên không phải."

Tào Tú lắc đầu.

Cổ Tứ Mẫu hơi kinh hãi, nói: "Vậy thì kỳ quái mà, chẳng lẽ là thật?"

Tào Tú gật đầu nói: "Ta thấy tám chín phần mười là thật, ngươi cũng không phải không biết, tới hẻm Bắc là loại người gì, ai biết các nàng đã dính phải quái bệnh gì."

Cổ Tứ Mẫu thấy Tào Tú không giống như là đang nói láo, hưng phấn nói: "Đây thật sự là trời giúp chúng ta rồi, với tình huống hiện giờ, cho dù kịch nói của Phượng Phi Lâu có hay đi nữa, cũng không có ai dám tới hẻm Bắc rồi."

Trên mặt Tào Tú rốt cục lộ ra vẻ tươi cười, nói: "Ngươi nói không sai, hơn nữa Hoa Nguyệt Lâu chúng ta cũng sắp bắt đầu diễn kịch nói rồi, bằng vào thanh danh của Hoa Nguyệt Lâu chúng ta, chỉ cần kịch nói của chúng ta thành công, thì còn ai sẽ tới cái hẻm Bắc dơ bẩn kia nữa chứ?"

Phượng Phi Lâu.

"Cut cut cut! Làm cái gì đấy, cô đây là đang hôn người cô vô cùng yêu thương, chứ không phải là hôn người gỗ, ta vẫn luôn nhấn mạnh phải đưa tình cảm vào đó, cô là Hùng Phi, không phải Mộng Nhi, hiểu chưa?"

Hàn Nghệ nhìn Mộng Nhi, trên mặt là các loại buồn bực.

Mộng Nhi đảo con ngươi liếc qua, nhìn đám người Hùng Đệ, Tiểu Dã xung quanh, xấu hổ nói: "Nhưng nhiều người nhìn như vậy, ta...ta ngượng ngùng a."

Mộng Đình cũng mắc cỡ đỏ mặt nói: "Ta cũng ngượng, vì sao nhất định phải hôn, ôm một chút không phải là tốt rồi sao."

"Cô không biết đó thôi, hôn nhau có thể kích thích bán vé đấy, à không, ý của ta là hôn nhau là một loại biểu đạt tình yêu, khi tình yêu đến mức nồng nàn, hôn môi một cái là ắt không thể thiếu đấy. Mà thôi, cái này cũng khó nói rõ."

Hàn Nghệ vung tay lên, đĩnh đạc nói: "Mộng Nhi, cô tránh ra, để ta làm mẫu cho cô một lần. Nào, Mộng Đình, chúng ta diễn một lần."

"Vâng."

Mộng Đình gật gật đầu, đột nhiên ngẩn ra: "Như...như vậy sao được."

Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Sao lại không được?"

Mộng Đình nói: "Ngươi là nam nhân. Ta là nữ nhân, ngươi sao có thể tùy tiện hôn ta chứ."

"Đúng đấy, đúng đấy."

Mộng Tư, Mộng Dao đứng một bên cũng liên tục gật đầu.

Hàn Nghệ liếc nhìn hai cô này nói: "Hai người các cô đừng có tham gia náo nhiệt, đứng một bên chờ đi."

Nói xong, đôi mắt hắn lại chuyển, nói: "Rồi diễn đi, ta và Mộng Nhi diễn một lần. Mộng Nhi, cô đừng sợ, ta có thể mang cô nhập vai."

Mộng Nhi kinh hãi nói: "Ngươi muốn ta hôn ngươi?"

"Cô yên tâm, ta khá open đấy, không, ý ta là ta khá cởi mở, sẽ không cho cô chiếm tiện nghi của ta, cho dù chiếm ta cũng sẽ không trách cô đâu." Hàn Nghệ dang hai tay ra, nói: "Come on."

Mộng Nhi lắc đầu liên tục, nói: "Sao làm vậy được chứ, không thể, không thể."

Hàn Nghệ sách một tiếng: "Các cô làm cái gì vậy, các cô có biết nghệ thuật là gì không?"

Tứ Mộng đều lắc đầu.

Hàn Nghệ nói: "Nghệ thuật chính là một loại tư tưởng thuần mỹ, là một thứ cao thượng đấy, chúng ta phải có tinh thần hiến thân vì nghệ thuật."

Mộng Nhi hãy còn lắc đầu nói: "Cái này ta thật sự làm không được." Nói xong, nàng quay qua Hùng Đệ nói: "Tiểu Béo, ngươi và Tiểu Nghệ ca diễn đi."

Hùng Đệ là một đứa nhỏ, còn không hiểu mấy cái này, gật đầu cười nói: "Được!"

Hàn Nghệ liếc nhìn Hùng Đệ, một đứa bé hồn nhiên biết bao nha, thật không nỡ mắng nó, ho một tiếng: "Hay là thôi đi."

Lại quay qua đám người Mộng Nhi nói: "Tốt lắm, ta liền cho cô thêm một cơ hội, nếu các cô không chịu làm, ta đây chỉ có thể tự mình làm mẫu thôi."

"Phi ca."

"Tinh Tinh."

Mộng Nhi nhẹ nhàng hôn lên trên trán Mộng Đình.

Nhưng trôi qua một hồi lâu, cũng không nghe được một tiếng "Cut" không biết nghĩa là gì kia của Hàn Nghệ.

"Hàn đại ca, Hàn đại ca."

Hùng Đệ ở một bên hô.

Hàn Nghệ "A" một tiếng, kịp phản ứng: "Cut!"

Thanh âm hạ xuống vô cùng thấp.

Mộng Nhi vội vàng hỏi: "Tiểu Nghệ ca, chúng ta diễn thế nào?"

Hàn Nghệ ngẩng đầu lên, si si ngốc ngốc nhìn Mộng Nhi, trôi qua nửa ngày, hắn mới nói: "Ta thật sự không chịu nổi như vậy sao?"

Mộng Nhi mờ mịt nói: "Có ý tứ gì?"

Hàn Nghệ nói: "Vì sao ta vừa nói ta muốn làm mẫu, các cô liền diễn tốt như vậy, các cô có biết, như vậy làm tổn thương tâm hồn ta biết bao nhiêu không."

Mộng Nhi, Mộng Đình ngơ ngác nhìn nhau, hai vai bắt đầu run rẩy, thật sự là không kìm nổi, cười khanh khách lên.

"Còn cười nữa à!"

Hàn Nghệ ra vẻ hung ác trừng mắt nhìn các nàng.

Nhưng nhị nữ ngược lại cười càng vui vẻ hơn.

Hùng Đệ cũng theo đó mà cười ha ha.

Tiểu Dã hiếu kỳ nói: "Tiểu Béo, huynh cười cái gì vậy?"

Hùng Đệ lắc đầu nói: "Ta cũng không biết."

"...!"

Sau khi tập luyện xong, Hàn Nghệ cầm một bầu rượu ngồi một mình ở trong viện, duỗi chân duỗi tay một chút, vặn vẹo cổ vài cái: "Phù... ! Làm đạo diễn thật sự là quá mệt, nếu có thể làm quy tắc ngầm thì thật là tốt biết bao a! Đúng vậy, vì sao không thể làm quy tắc ngầm đâu này? Cái này có thể nha, bởi vì cái này có thể kích thích linh cảm sáng tác."

"Quy tắc ngầm gì cơ?"

Chợt nghe phía sau có người nói.

Không nghe thấy tiếng bước chân, chỉ nghe tiếng nói chuyện, Hàn Nghệ không cần nhìn cũng biết là Lưu Nga, nói: "À, cái này không liên quan gì đến tỷ."

Nhưng lời này vừa ra khỏi miệng, hắn liền cảm thấy được có chút không ổn, như vậy quá tổn thương người ta rồi.

Cũng may Lưu Nga cũng không hiểu đây là ý gì. Sửng sốt một lát, cũng không hỏi thêm nữa, liền đi tới, ngồi ở bên cạnh Hàn Nghệ, nhỏ giọng nói: "Hàn tiểu ca, người của quan phủ lại đến."

Hàn Nghệ cười nói: "Xem ra là có trò hay để xem rồi?"

Lưu Nga hưng phấn gật đầu nói: "Lúc này quan phủ thật sự là đến tra nhân mạng."

Hàn Nghệ nói: "Chẳng lẽ thật sự phát sinh án mạng rồi hả?"

Lưu Nga lắc đầu nói: "Cái đó thật ra không có, cũng không biết là ai nói ba năm trước đây thủ hạ Hồ lão nhị có một ca kỹ mất tích, đều nói là do Hồ lão nhị hại đấy."

Hàn Nghệ xàm xí nói: "Cụ thể là thật hay là giả?"

Lưu Nga khe khẽ hừ một tiếng: "Ta thấy tám phần là thật, kỳ thật có rất nhiều ca kỹ đều là vì không chịu nổi đòn hiểm của bọn họ, mà lựa chọn tự sát, có đôi lúc lỡ tay đánh chết, cũng là chuyện thường xảy ra."

Hàn Nghệ nói: "Vậy không ai quản sao?"

Lưu Nga thở dài nói: "Những kỹ nữ như chúng ta thân phận ti tiện, nếu có thể thành danh, vậy còn tốt, không thành danh, sống hay chết, căn bản sẽ không có người tới quản. Hiện tại là vì chúng ta gây ra động tĩnh quá lớn, nên quan phủ mới đến kiểm tra. Nhưng đây đều là chuyện của ba năm trước đây rồi, cho dù là thật đi nữa, quan phủ cũng không tìm thấy chứng cớ."

Bình Khang Lý này từ trước tới nay chính là mảnh đất không người quản, hơn nữa lại là nơi ong bướm, vốn nhiều thị phi, đánh nhau ẩu đả, giết người cướp của thường xuyên xảy ra, án mạng một năm trong thành Trường An, có bảy phần là đến từ Bình Khang Lý.

Hơn nữa luật pháp có quy định rằng lỡ tay đánh chết nô tì, nghiêm trọng nhất thì cũng là đi đày nghìn dặm, hơn phân nửa đều không giải quyết được gì.

"Đám người cặn bã này."

Hàn Nghệ tức giận mắng một câu, nhưng cũng không hơn.

Kỳ thật không cần nói hiện tại, ở hậu thế những chuyện như thế này cũng không phải là không có.

Hàn Nghệ chỉ có thể thở dài, lại nói: "Bất quá chuyện này đối với chúng ta mà nói, cũng có thể xem là một chuyện tốt. Người không làm việc trái lương tâm, nửa đêm sẽ không có quỷ gõ cửa, những người này bình thường khẳng định làm không ít những việc thương thiên hại lí, hiện giờ quan phủ bắt đầu lôi chuyện cũ ra rồi, bọn họ chắc chắn mỗi người đều cảm thấy bất an, hơn nữa với tình huống trước mắt này, hẻm Bắc này căn bản sẽ không có người tới, ta thấy bọn họ rất nhanh sẽ tìm tới cửa."

Lưu Nga gật gật đầu nói: "Ta cũng nghĩ như vậy đấy, Hàn tiểu ca, một kế này của ngươi thật đúng là quá tuyệt."

Hàn Nghệ cười nói: "Là tỷ lợi hại, nhanh như vậy đã nói cho những nữ nhân kia chịu giả ngây giả dại."

"Kỳ thật cái này cũng không tính là cái gì,... Những nữ nhân này vốn là bị người ta lừa gạt tới, hơn nữa đông chủ của các nàng đều đối xử với các nàng rất không tốt, đã sớm muốn chạy trốn rồi, cũng từng cầu xin rồi."

Tuy rằng nói như thế, nhưng Lưu Nga vẫn là không nhịn được mà cười đắc ý, đột nhiên giống như nhớ tới cái gì, nói: "À, đúng rồi, ta vừa rồi nghe Trà Ngũ nói, Hoa Nguyệt Lâu dường như cũng đang chuẩn bị làm kịch nói."

"Vậy sao?"

Hàn Nghệ cười ha hả.

Lưu Nga nói: "Ngươi cười cái gì? Việc này đối với chúng ta mà nói cũng không phải là chuyện gì tốt, hẻm Bắc này thanh danh vốn đã không tốt, hiện giờ lại càng thêm không ai dám đến hẻm Bắc chúng ta rồi, nếu Hoa Nguyệt Lâu cũng làm kịch nói gì đó, vậy có thể tất cả khách nhân của chúng ta đều chạy tới chỗ bọn họ rồi."

"Tỷ đừng lo lắng."

Hàn Nghệ khinh miệt cười, nói: "Kỳ thật ta đã sớm dự liệu rồi, thứ tốt chung quy sẽ bị người khác bắt chước, nếu Tào Tú ngay cả một chút ánh mắt này cũng không có, vậy chỉ có thể nói lên ả vô dụng cỡ nào."

Có điều kịch nói này cũng không phải đơn giản như mọi người tưởng tượng, không phải ai muốn làm cũng làm ra được, chỉ sợ bọn họ ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, tỷ cứ chờ mà xem, có kịch nói của Hoa Nguyệt Lâu, mọi người mới có thể càng thêm quý trọng kịch nói của chúng ta. Khó trách ta trước kia luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, hóa ra là không có phông nền phụ trợ.

Ngay lúc hai người nói chuyện với nhau, Trà Ngũ đột nhiên đi tới, nói: "Tiểu Nghệ ca, Trưởng Tôn công tử tới."

Hàn Nghệ nghe được vậy sắc mặt vẫn bình tĩnh hữu nước, không có chút kinh ngạc nào, nói: "Mau mau mời vào."

Sau khi Trà Ngũ ra ngoài, hắn lại cho Lưu Nga một cái ánh mắt.

Lưu Nga ngầm hiểu, lập tức quay về phòng.

Qua một lát, Trưởng Tôn Diên được Trà Ngũ dẫn vào.

Hàn Nghệ sớm đã chuẩn bị, chắp tay đón chào nói: "Trưởng Tôn công tử đại giá quang lâm, thật sự là bồng tất sinh huy nha." (Rồng đến nhà tôm)

Trưởng Tôn Diên mắt nhìn Hàn Nghệ, ám chỉ nói: "Xem ra ta còn có thể xem được kết cục 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》 nha."

Hàn Nghệ cười, phất tay với Trà Ngũ, Trà Ngũ lập tức lui ra ngoài, sau đó hắn lại đưa tay nói: "Mời Trưởng Tôn công tử ngồi."

Trưởng Tôn Diên ngồi xuống.

Hàn Nghệ rót cho y một chén trà, cười nói: "Không dối gạt Trưởng Tôn công tử, hết thảy chuyện này đều do ta làm ra."