Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)

Chương 207: Thu mua (Hạ)


Không cần nhà, chỉ cần người?

Đừng nói tới Hồ lão nhị, mà ngay cả Lưu Nga cũng giật mình trong lòng, cái này hoàn toàn không giống như lúc trước bàn nha, nhưng nàng cũng không biểu lộ ra, bởi vì nàng quá hiểu Hàn Nghệ rồi, người này nói chuyện luôn như vậy, làm cho người ta không đoán được.

Hồ lão nhị nghe vậy mặt đầy hoang mang, tựa như lão hòa thượng không sờ thấy tóc vậy, rõ ràng mấy hôm trước Lưu Nga tới chỗ bọn họ tìm cách mua tiểu viện của bọn họ, làm sao qua hôm nay liền biến thành mua người, không khỏi sửng sốt một lúc, thật lòng không quá xác định, vì thế lại hỏi: "Hàn tiểu ca, ngươi nói là muốn mua ca kỹ nhà ta?"

Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Đúng là như thế."

Hồ lão nhị nói: "Đây là vì...ừm, xin thứ lỗi cho ta lắm miệng hỏi một câu, xin hỏi Hàn tiểu ca vì sao lại làm như vậy?"

Hàn Nghệ thở dài nói: "Hồ Nhị thúc, ngươi cũng nhìn thấy tình hình của hẻm Bắc rồi đấy, có thể tiếp tục làm ăn hay không vẫn còn chưa biết."

Hồ lão nhị gật đầu nói: "Một khi đã như vậy, ngươi còn mua người làm gì?"

Hàn Nghệ nói: "Ở chỗ này làm không được, vẫn có thể đi nơi khác làm mà. Không phải ta khoác lác, kịch nói này của ta dù không ở hẻm Bắc này, thì tới bất kỳ chỗ nào khác cũng có người xem. Hiện tại tình hình hẻm Bắc thế này, khiến ta không thể không làm một cái chuẩn bị khác, không nói gạt ngươi, ta đã gọi người đi chợ Tây nhìn xem, xem có thể mua một cái tửu lầu ở đó không.

Dù sao bất kể như thế nào, kịch nói này ta khẳng định sẽ còn tiếp tục làm, nhưng nhân thủ liền biến thành một vấn đề, những ca kỹ tốt đều ở tại hẻm Trung và hẻm Nam, giá quá cao, trước mắt ta không lấy ra được nhiều tiền như vậy, nếu như các ngươi nguyện ý, ta ngược lại có thể mua ca kỹ của các ngươi."

Lời hắn nói cứ như thật vậy, thật đến mức không thể thật hơn, Lưu Nga càng nghe càng hồ đồ, không phải đã bàn là mua phòng ốc sao, làm sao lại biến thành mua ca kỹ rồi.

Hồ lão nhị bộ dạng trầm ngâm một lát, hiện tại cả hẻm Bắc này tình hình như thế, việc làm ăn của bọn họ khẳng định làm không nổi nữa rồi, nếu có thể thu được tiền về, thế thì chưa hẳn đã là một chuyện xấu, nói: "Vậy không biết Hàn tiểu ca có thể ra cái giá như thế nào?"

Hàn Nghệ dựng thẳng ba ngón tay lên.

Hồ lão nhị nhìn xong, thầm mắng, tiểu tử ngươi thật đúng là dám nói, ba quan tiền mà muốn mua ca kỹ của ta, nói: "Hàn tiểu ca, ngươi ra giá cũng không khỏi quá thấp đi, ca kỹ nhà ta chính là số một số hai hẻm Bắc nha."

Tuy rằng hẻm Bắc là nơi ti tiện, nhưng dù sao đây cũng là thủ đô Trường An, ca kỹ dù ti tiện cũng biết chơi chữ đấy. Hơn nữa vẻ ngoài khẳng định cũng dễ nhìn hơn nữ tử bình thường, thậm chí có thể nói là chỉ sinh nhầm chỗ thôi, vì vậy giá cả thì vẫn đắt hơn so với nô tì bình thường nhiều.

Hàn Nghệ cười nói: "Ngươi hãy nghe ta nói hết trước đã."

Hồ lão nhị không có lên tiếng.

Hàn Nghệ tiếp tục nói: "Ta trả ba quan tiền là giá cao nhất rồi đó, chỉ có bộ dáng, dáng người thượng đẳng, ta mới bỏ ra ba quan tiền, kém một chút, ta chỉ có thể bỏ ra một đến hai quan tiền."

Hồ lão nhị nghe được suýt nữa văng tục, ngữ khí bất thiện nói: "Hàn tiểu ca nhất định là đang nói đùa rồi."

"Không không không, ta vô cùng nghiêm túc đấy."

Hàn Nghệ lắc đầu, nói: "Nếu như ngươi cảm thấy giá này quá thấp. Vậy ngươi đi ra bên ngoài hỏi một chút xem, nếu có thể bán được hai quan tiền, ta xem như ngươi lợi hại."

Hồ lão nhị nghe được nhíu mày không nói.

Hàn Nghệ cười nói: "Hiện giờ những lời đồn đại ở bên ngoài đó, chắc ngươi cũng đều nghe được cả, bây giờ đừng nói là bán, chỉ cần ca kỹ của ngươi đứng ở trên đường cái, ồn ào một câu, ta là ca kỹ đến từ hẻm Bắc, thì ta dám cam đoan, mọi người nhất định vừa nghe tiếng là chạy mất."

Vì sao những kẻ mê kịch nói không dám đến nơi này, đó là vì bên ngoài có lời đồn ca kỹ hẻm Bắc nhiễm phải quái bệnh gì đấy, cho nên hiện tại giá thị trường của ca kỹ hẻm Bắc có thể nói là thấp tới tận đáy, cho dù là tặng, cũng không chắc có người dám nhận.

Hồ lão nhị nói: "Nhưng đây chẳng qua là đồn đại."

Hàn Nghệ thở dài: "Miệng lưỡi người đời đáng sợ nha! Đây chính là chuyện tối kỵ trong ngành của chúng ta."

Hồ lão nhị nhíu mày trầm ngâm nửa ngày, nói: "Nhưng một khi đã như vậy, thì tại sao ngươi còn muốn mua người?"

"Vấn đề này hỏi rất hay."

Hàn Nghệ cười nói: "Phượng Phi Lâu chúng ta mặc dù cũng là thanh lâu, nhưng không giống với các ngươi, chúng ta không cần dựa vào thân thể nữ nhân để kiếm tiền. Chỉ cần ta mua lại đây, huấn luyện một chút, lên trên sân khấu làm một người đi đường hoặc là một nữ tỳ gì đó, sẽ không ai để ý cả. Nhưng nếu đám ca kỹ ở trong tay ngươi, thì lại bất đồng, khách nhân chỉ sợ ngay cả chạm cũng không dám chạm vào, sợ rằng không cách 180 bước thì không cảm thấy an toàn, làm sao còn dám vào phòng hành sự.

Ta thấy phàm là người không có dâm loạn đến mức không có thuốc chữa, thì sẽ không vì sự sung sướng nhất thời, mà ngay cả tính mạng cũng không cần, trừ phi Hồ Nhị thúc ngươi muốn mang đám ca kỹ đó đi xa tha hương, vậy thì coi như ta chưa nói gì. Chẳng qua ta cảm thấy chưa đến mức phải như vậy, so với phí sức nhiều như vậy, còn không bằng mua hai ba đứa mới về bồi dưỡng lại cẩn thận, nói không chừng còn có thể bồi dưỡng ra một danh kỹ."

Hồ lão nhị thật sự không thể phản bác, hiện tại ca kỹ hẻm Bắc đều có danh tiếng, nhưng đều là xú danh, hiện tại mọi người vừa nghe đến tên tuổi ca kỹ hẻm Bắc, thì đã nghe danh mà sợ, làm sao còn dám đến đây chơi bời.

Mấu chốt là Hàn Nghệ ra cái giá này quá ác, so với nữ tỳ bình thường thì cao hơn một chút, nhưng so với ca kỹ lại thấp hơn rất nhiều.

Nói đến đây, Hàn Nghệ cũng không có nói nữa, chợt thấy Lưu Nga bên cạnh nháy mắt với hắn, dường như đang hỏi, ngươi tại sao phải làm như vậy.

Hàn Nghệ cho nàng một cái ánh mắt an tâm chớ vội.

Cái giá này nếu là bình thường, Hồ lão nhị chắc chắn sẽ không bán, giá này quá thấp, nhưng hiện tại..., từ cái ngày hẻm Bắc tuôn ra tin đồn đến nay, quan phủ cứ hai ba ngày lại phái người đến hỏi, cứ như là có nợ chưa trả, căn bản không có cách nào buôn bán, nói không chừng còn phải đem mình góp đi vào, gã hiện tại chỉ muốn mau chóng buông tay, rời xa chỗ thị phi này, trầm ngâm nửa ngày, đột nhiên nói: "Cái giá này ta có thể chấp nhận, nhưng ta có một điều kiện."

Hàn Nghệ nói: "Mời nói."

Hồ lão nhị nói: "Nếu ngươi đã muốn..., vậy nhất định phải mua luôn cả tiểu viện của ta."

Lưu Nga vừa nghe, liền bừng tỉnh đại ngộ, thiếu chút nữa không kim được cười ra tiếng, thầm nghĩ, nói đến việc buôn bán, chính mình thật đúng là không thể so sánh với Hàn Nghệ.

Những tiểu địa chủ giống Hồ Lão Nhị, đều có nhà ở bên trong thành. Phàm là người hơi có chút vốn liếng, đều sẽ không lựa chọn ở tại hẻm Bắc này, bởi vì nơi này vô cùng loạn, thường thường loạn đến mức có cả án mạng, hiện giờ hẻm Bắc thối thành như vậy, gã còn cần cái tiểu viện này làm gì, còn không bằng bán đi lấy tiền.

Hàn Nghệ lắc đầu bất mãn nói: "Ta đã nói rồi, nếu là trước đây, ngươi không cần nói, tự ta sẽ đề xuất, nhưng bây giờ, ta lấy tiểu viện của ngươi làm gì, cái này ta không thể mua."

Lưu Nga lúc này không cảm thấy nghi hoặc nữa, biết ngay là Hàn Nghệ nhất định muốn ép giá đây.

Hồ lão nhị đảo mắt, nói: "Cũng không thể nói như vậy, cho dù Hàn tiểu ca muốn đi làm ăn ở chợ Tây, nhưng chợ Tây đâu có cho cư trú, ngươi còn phải tìm phòng ở cho các nàng ấy."

Bởi vì liên quan tới thị phường chế, nên chợ Đông và Tây không cho phép cư trú.

Hừ, quả nhiên là gian thương, đầu óc lanh lẹ đấy. Hàn Nghệ trầm ngâm gật đầu nói: "Ngươi nói thật ra cũng có chút đạo lý." Rồi hắn ra vẻ suy tư, một hồi lâu, hắn mới nói: "Ngươi muốn giá bao nhiêu?"

Hồ lão nhị hơi trầm ngâm, nói: "20 quan tiền, cũng không thể ít hơn nữa rồi."

Lưu Nga nghe vậy mừng rỡ, cái giá này cũng đủ thấp rồi.

Dựa theo giá phòng ốc bình thường tại hẻm Bắc, thì tiểu viện của Hồ lão nhị ít nhất cũng phải đáng giá 30 quan tiền, nhưng đây là căn cứ vào việc Bình Khang Lý khá đặc thù, ở nơi này có thể buôn bán, có thể làm nhiều việc, chứ nếu tính theo giá nhà Trường An, chỉ sợ cũng chỉ tới 20 quan tiền, cái này xem như là tiền vốn rồi.

Bởi vì thời điểm sơ Đường, lương thực nhiều, tiền đáng giá, 20 quan tiền này là một khoản không ít rồi nha!

Hơn nữa thời điểm Hồ lão nhị chiếm được nơi này, cũng chỉ bỏ ra vài quan tiền, dù sao khi đó Bình Khang Lý vô cùng cằn cỗi, điều này tương đương với việc hiện tại gã vẫn kiếm được một khoản lớn.

Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Vậy hơi nhiều rồi, ta nhiều nhất chỉ có thể xuất ra 10 quan."

10 quan? Vậy mà ngươi cũng có thể nói ra được à?!

Bản thân Lưu Nga cũng giật nảy mình.

"Hàn tiểu ca, cái giá ngươi đưa ra cũng quá thấp rồi, mua bán cũng không phải làm như ngươi."

Hồ lão nhị lắc đầu như trống, nói: "Ca kỹ của ta đã bán rẻ như vậy cho ngươi rồi, hiện giờ tiểu viện này giá cũng đủ thấp, ngươi vẫn lại còn muốn giảm 10 quan tiền, như vậy không khỏi quá ức hiếp người khác rồi."

Mọi người bàn là chuyện làm ăn, cũng không phải làm từ thiện, ta không ức hiếp ngươi, thì ta làm sao kiếm tiền hả?! Hàn Nghệ cười nói: "Hồ Nhị thúc, thị trường hẻm Bắc hiện giờ chính là như vậy, cái này thì chắc ngươi cũng biết, giá chỉ được như vậy thôi."

"Thế này thật sự quá thấp."

Hồ lão nhị sắp khóc rồi, trước kia gã cho rằng mình là một cao thủ đàm phán rồi, nhưng lại không ngờ còn có kẻ ác hơn gã, động một chút là giảm năm thành, như thế thì ai mà chịu nổi, khẽ cắn môi, nói: "15 quan, thật sự không thể ít hơn nữa rồi, một văn cũng không thể bớt nữa."

Nói đến phần sau, gã đột nhiên đứng lên.

Hàn Nghệ nhìn Hồ Lão nhị kích động, khóe miệng giật giật, nói: "Hồ Nhị thúc, ngươi đừng kích động như vậy, ngồi, ngồi nào, chúng ta lại hảo hảo nói chuyện, có câu thế nào nhỉ, à, không mua bán thì vẫn còn tình cảm mà?"

Còn bàn, còn bàn nữa à, nói nữa ta chỉ sợ phải tặng tất cả cho ngươi rồi. Hồ lão nhị vẻ mặt kiên quyết nói: "Chính là cái giá này, ngươi không muốn thì thôi vậy."

Còn tình cảm mẹ gì nữa, tự tôn cũng đã bị tổn thương rồi.

Hàn Nghệ thở dài nói: "Thôi, thôi, dù sao chúng ta cũng là hàng xóm láng giềng, không cần phải vì chút tiền mà làm mất tình cảm, được rồi, cứ theo lời ngươi đi."

Khi Hàn Nghệ nói ra những lời này, Hồ lão nhị không khỏi thở dài một hơi, rõ ràng chính mình thiệt bỏ mẹ, vây mà lại như trút được gánh nặng, nói: "Nhất định phải là tiền đồng, hơn nữa trong hôm nay phải xong."

Gã hiện tại thật sự không muốn ở lại chỗ này lâu hơn nữa, chỉ muốn đi càng nhanh càng tốt, gã còn sợ Hàn Nghệ sẽ đổi ý.

Hàn Nghệ cười gật đầu nói: "Không thành vấn đề."

Sau khi hai bên đàm phán xong, Hồ lão nhị liền cáo từ rời đi, gã phải trở về chuẩn bị một chút, bởi vì gã rất muốn rời đi thật sớm.

"Hàn tiểu ca, ngươi thật sự là lợi hại, ta xem như phục ngươi rồi, cái giá này, chỉ sợ không thể nào thấp hơn được nữa"

Lưu Nga cười đến không ngậm nổi miệng.

Chuyện này rõ ràng là muốn mua nhà, thế mà rốt cuộc sau cùng, mua nhà lại thành nhân tiện rồi.

Hàn Nghệ mỉm cười một tiếng: "Thế này mà thấp gì, nếu chúng ta không phải vội vã khai trương buôn bán, cái giá này khẳng định còn có thể thấp hơn một chút, có điều không sao cả, ngày sau nếu giá nhà hẻm Bắc không tăng mười lần, thì vụ làm ăn này tính là ta lỗ."