Ngạo Thế Cửu Trùng Thiên

Chương 38: Giết hơi sớm




-Thực ra trận chiến tranh đoạt thiên hạ lần này cũng chỉ là trận chiến giữa Đệ Ngũ Khinh Nhu và Thiết Bổ Thiên mà thôi. Mà Thiết Bổ Thiên cũng chính là người mà Đệ Ngũ Khinh Nhu e dè nhất, vì vậy hắn muốn giết chết Thiết Bổ Thiên với bất cứ giá nào.

-Cho nên nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ tính mạng của Thiết Bổ Thiên, vì dù sao thì trong quá khứ chúng ta cũng đi theo Đại Triệu, một khi Thiết Bổ Thiên chết đi thì chúng ta là người bị nghi ngờ nhiều nhất, đến lúc đó chắc chắn sẽ bị Thiết Vân trả thù. Mà Đại Triệu cũng sẽ không để cho những kẻ phản bội như chúng ta một con đường sống đâu.

Sở Dương phân tích một mạch tình thế lúc này. Sau đó hắn mới phát hiện ra một điều, mọi việc trọng yếu đều phát sinh trên một người : Thiết Bổ Thiên!

Một thiếu niên mới mười bảy, mười tám tuổi mà lại làm cho nhân vật kiệt xuất như Đệ Ngũ Khinh Nhu coi là cái gai trong mắt, cái dằm trong thịt! Có thể thấy vị thiếu niên này đáng sợ đến mức nào!

Ở kiếp trước, Sở Dương chỉ biết Thiết Bổ Thiên bị ám sát tại động Khai Thiên, cũng biết là hắn có uy vọng rất lớn, nhưng Sở Dương từ trước đến nay không quan tâm đến những chuyện này, nghe cũng chưa từng nghe qua. Bây giờ nghĩ đến chuyên đó thì không khỏi rùng mình sợ hãi.

Một người mới mười bảy mười tám tuổi lại có địa vị ngang hàng với Đệ Ngũ Khinh Nhu!

Tuyệt đối không thể xem nhẹ!


Việc này làm cho Sở Dương nhớ đến một truyền kỳ của Thượng Tam Thiên, Vô Cực Tuyệt Đao 'Liễu Vĩnh Tường', một nhân vật trong truyền thuyết, khi còn sống là một Vũ Thánh cực mạnh trong truyền thuyết, chẳng phải cũng là một vị kinh tài tuyệt diễm giống Đệ Ngũ Khinh Nhu sao?

Còn ở Trung Tam Thiên thì có Ngạo Vân Tà, một đời tà dị phong vân một cõi, khi tuổi còn trẻ đã nắm quyền thống trị thiên hạ trong tay! Hay như người nữ nhân thần bí Quân Tích Trúc thống lĩnh toàn bộ hệ thống phòng ngự của Trung Tam Thiên 'Hắc Ám'.

Những người này cùng Thiết Bổ Thiên hay Đệ Ngũ Khinh Nhu đều là loại thiên tài ngàn năm khó gặp.

Cũng may là bọn hắn ở ba địa phương khác nhau! Nếu không thật không biết đã khiến cho thế giới này trở thành cái dạng gì rồi.

-Còn một điều con không để ý đến.
Ô Vân Lương nhìn hắn đầy vẻ tán thưởng:
-Chúng ta chỉ cần trợ giúp Thiết Bổ Thiên đánh bại Đệ Ngũ Khinh Nhu, cũng chính là đã lập được công lớn ngang với đại thần khai quốc! Thiên Ngoại lâu cũng sẽ có được một cơ hội quật khởi. Với lại, chỉ cần làm việc này một cách thỏa đáng thì có thể diệt trừ hết mọi tai họa ngầm của Thiên Ngoại lâu.

Sở Dương miễn cưỡng cười cười, đánh bại Đệ Ngũ Khinh Nhu? Nói thì dễ, làm mới khó! Vô luận về chính trị hay bài binh bố trận, cho tới bây giờ Đệ Ngũ Khinh Nhu còn chưa từng phải nếm mùi thất bại bao giờ!

Muốn đánh bại hắn…thật sự là rất khó! Trong lòng nghĩ vậy, Sở Dương chợt nhận ra: Ô Vân Lương nói không sai. Mình đã quyết tâm muốn thay đổi vận mệnh thì việc giao đấu với Đệ Ngũ Khinh Nhu là việc không thể tránh khỏi!

Nếu mình vẫn còn nghĩ rằng không thể chiến thắng Đệ Ngũ Khinh Nhu thì việc thua cuộc là không thể nghi ngờ!

Nhất định phải thắng! Ít nhất cũng phải giữ được cái mạng của Thiết Bổ Thiên, phá tan kế hoạch của Đệ Ngũ Khinh Nhu, thay đổi và nắm giữ hoàn toàn vận mệnh trong lòng bàn tay.

Bất kể là Thiên Ngoại Lâu, Đàm Đàm hay sư phụ.

Và còn cả Khinh Vũ nữa!

Đang suy nghĩ, lại nghe tiếng Ô Vân Lương thở dài, lo lắng nói:
-Nói đến chuyện này, Sở Dương, con lại phạm phải một sai lầm cực lớn! Kế hoạch của ta hoàn toàn bị xáo trộn bởi sự sai lầm của con, thậm chí không có cách nào có thể thực hiện được.

Sở Dương lấy làm kinh hãi nói:
-Hả? Con đã sai ở chỗ nào?
Trong lòng hắn thầm nghĩ, ta có làm gì đâu. Sao có thể phạm phải sai lầm nghiêm trọng chứ?

-Ngươi giết Thạch Thiên Sơn quá sớm!
Ô Vân Lương thở dài:
- Trong kế hoạch của ta Thạch Thiên Sơn chính là một mắt xích quan trọng!

Sở Dương chau mày, hỏi:
-Thạch Thiên Sơn?

- Đúng vậy, nội tâm Thạch Thiên Sơn rất mưu mô xảo quyệt nhưng biểu hiện bên ngoài lại già dặn thành thục, dù hắn là loại người nhìn sắc mặt người khác mà nói chuyện làm ta không ưa lắm, nhưng chính vì vậy mà hắn chính là một lựa chọn tốt để lăn lộn trong chốn quan trường.
Ô Vân Lương thờ dài.

- Lăn lộn quan trường?
Sở Dương cả kinh, việc này và lăn lộn quan trường có liên quan gì?

- Vốn ta muốn có một người rời khỏi Thiên Ngoại lâu, tuyệt đối giữ bí mật về thân phận tiến vào Thiết Vân, tốt nhất là làm kẻ tâm phúc của thái tử. Thứ nhất là có thể đảm bảo sự an toàn của thái tử. Thứ hai là nếu có thể thành công, sau này có thể nói đỡ cho Thiên Ngoại lâu vài lời.

Ô Vân Lương nói một cách nặng nề:
-Chúng ta đã muốn quật khởi mà phải chịu thêm sự nguy hiểm như vậy, ở đó hiển nhiên không chỉ là môn phái giang hồ đơn giản như vẻ bề ngoài. Nhưng đến một ngày người của chúng ta ở trong triều không còn một ai, cho dù có lập công thật lớn mà không có ai nâng đỡ thì cũng như công dã tràng. Vào một vài thời điểm quyết định phải có người như thế đứng ra giúp đỡ. Dùng vàng bạc châu báu lấy lòng quan viên thì chắc chắn sẽ được nhưng những thứ như vậy không đáng tin cậy được.

Sở Dương gật đầu tỏ vẻ đồng ý với suy nghĩ này: nếu hắn có thể bị môn chủ ông mua chuộc thì đương nhiên người khác cũng có thể mua hắn. Thậm chí có thể bị Đệ Ngũ Khinh Nhu mua chuộc cũng nên.

Như vậy thì coi như là toi đời nhà ma rồi.

Gài người thân tín vào mới là cách làm tốt nhất.

- Vốn ta định cử Thạch Thiên Sơn đi vào Thiết Vân nhưng đáng tiếc ngươi lại giết hắn mất rồi!
Ô Vân Lương hừ một tiếng.

- Thạch Thiên Sơn đã có thể hạ độc thủ cả sư phụ của mình thì vào những thời điểm quan trọng, hắn có bán đứng cả bản phái cũng chẳng phải là việc không thể. Con cho rằng giết hắn chính là đã diệt trừ được một tai họa ngầm!
Sở Dương cũng không khoan nhượng.

Đây là thời điểm để bàn về điều kiện.

Nghe tiếng đàn hiểu tâm tư, Sở Dương vừa nghe đã biết rõ ý định của Ô Vân Lương muốn mình làm gì, đương nhiên sẽ không dễ dàng tuân theo sự điều khiển của ông ta. Tuy rằng việc này cùng với mục đích của hắn giống nhau, dù cho trong lòng hắn ngàn vạn lần tán thành đi nữa nhưng hắn làm sao có thể bỏ qua một cơ hội tốt như vậy để ra giá chứ?

- Lúc trước ta vốn định phái hai người tinh anh đi, một đi Đại Triệu và một đi Thiết Vân, người đi Đại Triệu có nhiệm vụ dò la tin tức, cũng chịu trách nhiệm cứu ra mấy mạng người lúc môn phái gặp tuyệt cảnh, duy trì được sự tồn vong của môn phái. Nhưng sau này nghĩ lại ta đã quyết định bỏ qua việc này, bởi vì chuyện này dù có xảy ra chuyện gì đi nữa cũng vẫn có một đường lui, mà đã có đường lui thì sẽ không thể dốc toàn lực để làm việc được.

- Con đã giết Thạch Thiên Sơn quá sớm.
Ô Vân Lương than dài một tiếng, lại nhắc lại những lời này.

- Vâng, quả thật là quá sớm.
Trong lòng Sở Dương cũng có loại cảm giác như vậy.

- Mấy hôm nay ta vẫn luôn quan sát con.
Ô Vân Lương trầm tư nói:
- Tâm tư của con rất kín đáo, suy trước tính sau, thủ đoạn độc ác, da mặt cũng đủ dày, cộng với làm việc quyết đoán, không dây dưa dài dòng. Tính cách của con cũng là tính cách của những người đi làm đại sự. Bất cứ cái gì, con đều hơn Thạch Thiên Sơn gấp trăm lần! Nhưng ba ưu điểm lớn của Thạch Thiên Sơn con lại không có.

- Ba ưu điểm lớn?
Sở Dương gật đầu:
- Thứ nhất là hèn hạ, thứ hai là gió chiều nào theo chiều đấy, đi với bụt mặc áo cà sa đi với ma mặc áo giấy, thứ ba là không từ một thủ đoạn nào để đạt được mục đích của mình!

- Rất tốt!
Ô Vân Lương vỗ tay một cái:
- Chắc con cho rằng như vậy là hèn hạ? Ba điểm này không thể gọi là ưu điểm, mà phải gọi là hỗn đản đúng không?

- Không! Con không nghĩ như vậy!
Sở Dương nghiêm túc nói:
- Tuy con không thể làm việc như vậy nhưng mỗi người đều có phương pháp làm việc của riêng mình.

- Không sai, ba loại tính cách này mà cùng ở trong một con người thì người này chỉ như một đống phân thôi, nhưng đã vào chốn quan trường và làm những việc liên quan đến chính trị thì lại rất cần những thứ đó!
Giọng Ô Vân Lương có phần mỉa mai cười nói.

- Từ lần con và Khúc Bình gây gổ với nhau, cứ hai ba ngày là ta đến xem biểu hiện của con. Con làm rất tốt, tự con đã nhận ra được yếu điểm của mình, nhiều lúc con chú ý Thạch Thiên Sơn để tìm ra phương pháp lấp chỗ thiếu hụt của mình, ta rất vui!

Ô Vân Lương thở dài:
- Tiếc là Thạch Thiên Sơn đã đã để lòng tham làm mờ mắt thành ra tự hại mình. Nhưng con giết hắn hơi sớm, nếu con mà cho hắn một cơ hội cầu xin tha thứ thì hắn nhất định sẽ tìm đủ mọi lí do để cầu xin. Cuối cùng, con thế nào cũng giết hắn nhưng trong lòng sẽ cho rằng người này kỳ thật nói cũng không phải không có đạo lý.

- Đây là bài học rất quan trọng! Mà con vừa ra tay đã giết người nên đã bỏ lỡ bài học này.
Ô Vân Lương nói:
- Đời người luôn éo le, một mình cố gắng lao vào giữa vòng xoáy chính trị, mà còn dùng thân phận gián điệp, càng là lúc gặp phải tai họa thì có lẽ lúc đó cầu xin tha thứ mới là hợp lí nhất, chỉ khi còn cái mạng nhỏ mới có thể làm những việc khác được!

Sở Dương im lặng một lúc rồi hỏi:
- Chưởng môn sư bá, người nói những việc ấy người có thể làm không? Cho dù có thể làm thì người có muốn làm không?

Ô Vân Lương sững sờ.

-----------------------o0o-----------------------
Nếu thích bộ truyện này, các bạn hãy nhấn nút thanks nhé!
tienhiep.net