Ngạo Thế Cửu Trùng Thiên

Chương 51: Muốn bắt giặc phải bắt vua trước!




chương 51- Bắt giặc trước bắt vua!


Kẻ địch đầu tiên đập vào mắt là một tên toàn thân được bao bọc bởi một tầng lá cây, chỉ lộ ra mỗi hai con mắt. Hai con ngươi kẻ này vô cùng tỉnh táo, lãnh khốc, không có bất kỳ tình cảm gì.

Chỉ nhìn vào đôi mắt này đã có thể nhận ra, kẻ này chắc chắn là một chiến sĩ thiết huyết đã từng thân kinh bách chiến! Một người như thế, tín niệm trong cuộc sống của hắn cũng chỉ có một: "Giết chết kẻ địch, hoàn thành nhiệm vụ!"

Trên mặt đất trước mặt hắn lộ ra một chiếc nỏ xếp cực lớn được giấu kỹ không biết từ bao giờ. Phía trên nó, mười mũi tên lông vũ đen bóng đã được lắp đặt sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng có thể bắn ra!

Sở Dương nín thở, chẫm rãi tiến lên. Hiện giờ hắn đã trèo lên ngọn cây, như một u linh vô thanh vô tức, dưới sự che chắn của những tán lá rậm rạp mà tiến lên một cách quỷ dị.

Từ trên cao nhìn xuống phía dưới quan sát, chỉ thấy ngay tại khu vực phụ cận chung quanh đầu mũi tên đang lóe sáng kia, vậy mà không biết đang tập trung biết bao nhiêu người. Ít nhất cũng phải năm mươi- sáu mươi tên!

Đây rõ ràng là một đợt mai phục đã được lên kế hoạch từ trước! Làm sao kẻ địch lại biết những người đi chuyến này sẽ nghỉ ngơi ở đây? Hơn nữa rõ ràng còn chôn giấu cả nỏ xếp?

Quan sát vị trí tương đối của mỗi người với nhau, Sở Dương nhíu chặt lông mày. Vị trí của đối phương quá hoàn hảo rồi!

Phương vị mỗi người bọn hắn đang mai phục đều tại trong tầm mắt của ít nhất ba người khác. Như vậy hô ứng lẫn nhau sẽ không có chút sơ hở nào. Nếu vạn nhất bị phát hiện thì cũng có thể trợ giúp được một cách tối đa!

Đây là trận thế chỉ có những binh sĩ tinh nhuệ nhất trong quân đội mới có thể bày ra! Nếu có ai muốn tập kích bất kể một người nào trong số đó, vậy chắc chắn sẽ bị ba người khác phát hiện!

Bởi vì, tuy nơi đối phương ẩn thân thì rất khó phát hiện, nhưng đối với vị trí của mỗi người bọn hắn mà nói thì lại không có bất kỳ một góc chết nào! Nếu như muốn cứ vô thanh vô tức mà diệt đi một chi đội ngũ như vậy, ngoại trừ nội gian ra thì cũng chẳng còn biện pháp nào!

Tại vị trí trung tâm, phía sau một lùm cây thấp bé, có một bóng người mơ hồ vẫn đang nằm mai phục không nhúc nhích. Nếu nhìn qua thì người này cũng chẳng khác gì với những người còn lại, nhưng Sở Dương nhận ra, người này chắc chắn là nhân vật chủ chốt nhất.

Bởi vì vị trí của hắn có ít nhất mười người khác có thể nhìn thấy! Những vị trí khác tối đa cũng chỉ có năm người, hơn nữa cái vị trí đó của hắn lại nằm ngay ở trung tâm. Tương đương với sự bảo hộ của tất cả mọi người!

Ở bên cạnh hắn, giữa cành lá thấp thoáng có thể thấy được một sàng nỏ cực lớn! Đó chính là "Nỏ cơ công thành".

Đúng lúc này, âm thành Cao lão đầu đang nói chuyện cùng tám người kia phía bìa rừng truyền đến rõ ràng:
- Bây giờ ngươi mang theo Đỗ Thế Tình trở về đi, chúng ta không truy kích đâu.

Những lời này lọt vào tai Sở Dương làm hắn chợt hiểu ra, lúc này hắn đã suy đoán được đại khái lai lịch của những người này.

Những người này có nỏ công thành, hơn nữa kỷ luật nghiêm mình, chắc chắn phải xuất thân từ quân đội!

Thân thể Sở Dương nhẹ nhàng phiêu động như quỷ mị, vô thanh vô tức tiếp cận người này. Đột nhiên hai chân hắn đạp một cái, rơi xuống từ ngọn cây nhanh như thiểm điện giống như diều hâu cắp gà, mười ngón tay như móc câu xuất trảo bổ tới!

Ngay tại lúc còn cách người này không đến một trượng, đột nhiên một tiếng "vèo" vang lên, một mũi tên bắn thẳng về phía Sở Dương. Theo một mũi tên tựa như tín hiệu này, có ít nhất ba mươi, bốn mươi mũi tên nhon từ bốn phương tám hướng bay tới như thiểm điện, phát ra tiếng gào thét bén nhọn trên không trung.

Nhưng ngoại trừ mũi tên thứ nhất có khả năng uy hiếp ta, những cái khác rõ ràng đều đã chậm mất một bước.

Sở Dương ngửa người lên, đầu mũi tên này liền xẹt qua chóp mũi, nhưng hai tay hắn vẫn giữ nguyên tư thế cũ chộp tới.

Chỉ nhìn vị trí của đối phương, Sở Dương liền lập tức cải biến chủ ý, hắn quyết định chủ động xuất kích. Chỉ cần chi đội ngũ này phát hiện ra mình, khi du đấu, dùng tốc độ của mình để quấy rầy tiết tấu của bọn hắn thì mới có hy vọng phá được sự phối hợp tinh vi này!

Cái cần làm bây giờ không phải là giết địch, mà là phải đảo loạn bố trí của đối phương trước đã!

Hơn nữa, cái kẻ trước mắt này có khả năng có thân phận rất trọng yếu, chỉ cần bắt được hắn là có thể làm tan rã sự mai phục của chúng lúc này!

Phải bắt được người này, hắn chỉ có một cơ hội duy nhất để xuất thủ thôi!

Người bên dưới lập tức đã phát hiện ra Sở Dương, con mắt hắn lóe lên, dù kinh nhưng không loạn. Hắn thét lớn một tiếng, thân thể nhảy dựng lên rất nhanh, lúc còn chưa nhảy lên hoàn toàn thì cái nỏ xếp trên tay hắn đã thay đổi phương hướng, mười mũi tên bắn vèo một tiếng rất chỉnh tề về phía Sở Dương. Liền sau đó, một ánh đao thoáng hiện, chém mạnh về phía cổ của Sở Dương.

Thân thể Sở Dương phiêu động nhanh như thiểm điện, cái tay phải đang duỗi ra kia nhoáng một cái đã xuyên qua ánh đao, không đổi chiêu lại hóa trảo thành chưởng vỗ vào ót của tên đại hán này, động tác nhanh đến cùng cực.

Tên đại hán này giận dữ trừng hai mắt, ánh mắt hiện vẻ không thể tin nổi, sau đó ngã xuống như cục gỗ.

Tuy người đại hán này phản ứng rất nhanh, nhưng Sở Dương lại đánh từ trên cao xuống. Vốn là hắn đang nằm sấp, bỗng nhiên phải cải biên tư thế nghênh địch, trở tay không kịp, hơn nữa một kích này của Sở Dương giống như lôi đình bộc phát, cực kỳ bất ngờ, vậy mà không kịp chống cự!

Sở Dương không đợi hắn hoàn toàn ngã xuống thì tay phải đã xách thẳng cổ áo hắn nhấc lên. Ngay sau đó, hai chân vừa chạm đất liền đạp mạnh một cái, nhảy dựng lên như lò xo. Hơn mười mũi tên "xoát xoát xoát" liền rơi xuống vị trí của hắn vừa rồi!

Thân thể Sở Dương vừa nhảy lên, hai chân liền đạp mạnh lên tàng cây. "Phù" một tiếng, cả đại thụ lay động kịch liệt, cành lá bay tán loạn như mưa, còn thân thể Sở Dương thì bắn thẳng ra phía ngoài như tên rời cung.

Trong lượng của đại hán kia chừng xấp xỉ 200 cân, vậy mà hắn cầm trên tay lại nhẹ cứ như không có gì! Không ảnh hưởng chút nào đến sự linh hoạt của hắn.

Mưa tên như thác nước bay loạn qua người hắn! Sở Dương không biết những mũi tên kia được những kẻ nào bắn ra, hắn chỉ đung đưa người để né tranh. Bộ hắc y trên người hắn từ trước đến sau đã bị tên xuyên phá cho rách nát như tổ ong, nhưng da của hắn thì lại không bị xây xước chút nào.

Rõ ràng nhìn thấy có một mũi tên đã như đóng đinh vào thân thể của hắn, nhưng sau một khắc, mũi tên kia đã lại bay ra từ trong quần áo, mà tư thế của Sở Dương lại không thay đổi chút nào, lại còn càng ngày càng nhanh!

Rõ ràng là những người này cố kỵ con tin mà Sở Dương đang bắt kia. Mỗi một mũi tên bọn họ phóng tới đều cố gắng tránh làm tổn thương đến hắn, nên vô hình chung cũng giúp cho Sở Dương càng thêm nhẹ nhõm. Mà suy đoán trong lòng hắn cũng càng thêm chắc chắn!

Thân phận của kẻ này, tuyệt đối không phải là đơn giản!

Hai chân Sở Dương không ngừng đạp liên tục trên từng gốc đại thụ, thân thể xuyên thẳng qua rừng cây rậm rạp nhanh như điện, phát ra những tiếng "xiu ... xiu...", những mũi tên phóng tới đại bộ phận đều gim vào thân cây!

Chỉ chừng một lần hô hấp, những đạo tàn ảnh Sở Dương lưu lại sau lưng như vẫn còn đang múa, nhưng chân thân của hắn lại đã sắp lao ra khỏi khu rừng này!

Chợt phía trước vang lên một tiếng gầm, có ba bốn người đồng thời nhảy ra, liều mạng vung đao chém mạnh, phong kín đường đi của Sở Dương!

Ánh mắt Sở Dương lóe lên, đột nhiên hai chân hắn đạp một cái, thân thể vốn đang tiến lên một cách quỷ dị chuyển thành bay thẳng lên phía trên. Chỉ nhảy lên ba trượng đã đến đỉnh đầu của những người này, hai chân hắn đạp mạnh cành cây to sau lưng đánh "oanh" một tiếng làm cho thân cây lay động kịch liệt. Chỉ như vậy, Sở Dương đã cặp theo đại hán trong tay bay thẳng ra ngoài như sao băng!

Ra khỏi cánh rừng rậm tiến vào trong cánh đồng bát ngát.

Những kẻ đang mai phục ở bốn phía cũng không nhịn được nữa mà liên tục chạy khỏi vị trí, đuổi theo từ đủ mọi phương. Đằng sau những tấm khăn che mặt màu đen kia, con mắt của mỗi người đã sớm mất đi sự lãnh khốc cùng trấn định vốn có, mà thay vào đó là vẻ vô cùng lo lắng.

Bọn hắn vốn đã chế định ra kế hoạch rất tốt, chỉ chờ tám vị cao thủ kia lao ra chế trụ đại đa số chiến lực của kẻ địch thì bọn hắn sẽ lập tức vọt lên, thừa loạn giết chết Đỗ Thế Tình rồi sau đó sẽ giải tán ngay.

Không nghĩ tới tự nhiên lại có một tiểu tử từ đâu đến, rõ ràng vừa ra tay đã đánh ngay chỗ hiểm, bắt thẳng chỉ huy của bọn chúng. Đây thực sự đã phá hủy hết kế hoạch rồi!

Tất cả mọi người đều rất phẫn nộ, nhưng đồng thời cũng rất nghi hoặc: "Ở đây đang có nhiều người như vậy, làm sao tiểu tử này lại có thể nhìn chuẩn xác như thế, vừa ra tay đã bắt được người quan trọng nhất trong nhóm? Chẳng lẽ hắn biết bói toán hả?

Mẹ nó chứ, đây là cái chuyện quái quỷ gì thế?




-----------------------o0o-----------------------

tienhiep.net