Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 57: Thương tàn chỉ tiêu hòa tử vong chỉ tiêu




"Ta cho cháu hai ngày thời gian suy nghĩ cho kĩ càng."

Tào Nghị sau khi nói xong những lời này, đứng lên rời đi. Lưu lại sau lưng một mình Vương Siêu còn đắm chìm trong suy tư bên trong trà lâu.

"Triều đình ưng khuyển…" Nói thật ra thì, phản ứng đầu tiên khi nghe Tào Nghị tiết lộ với mình về tổ chức và kế họach về sau này, trong óc Vương Siêu chợt xuất ra bốn chữ này.

Người luyện võ mà phục vụ cho chính quyền, từ xưa mọi người đã đặt cho cái loại người như vậy một cái tên nghe không tốt lắm, đó là "Ưng Khuyển" (chó săn) hai chữ này.

Hoàng Thiên Bá chính là "Ưng Khuyển" nổi danh nhất vào thời xưa, cụ thể là vào đời Càn Long– Thanh triều. Từ xưa đến nay, các môn phái luyện quyền đều có quy củ của mình, đó chính là không thể ra làm quan.

Cái này không phải là tỏ ra vẻ thanh cao, một là do công việc nơi quan trường rất ư là đa đoan, do đó việc tu luyện một thân công phu của người luyện võ rất dễ dàng bị ảnh hưởng không tốt.

Hai là, bị hiềm nghi ỷ thế hiếp người, dẫn đến thanh danh bị ảnh hưởng không tốt. Cho dù không có ỷ thế hiếp người, cũng dễ dàng bị môn phái khác soi mói ganh ghét, nói điều này điều nọ, bày trò đâm lén sau lưng mình.

Đương nhiên, vào thời kì Dân Quốc, chính phủ hợp tác thành lập rất nhiều Quốc thuật quán, tự nhiên là không có "Ưng Khuyển" trong hàng ngũ.

Người luyện quyền, lòng dạ rộng lớn, dễ dàng khoan dung tha thứ, nhưng mà cũng có một nguyên tắc, đó chính là không thể chịu nhục.

Đối với cá nhân mà nói, điều sỉ nhục lớn nhất, thâm thù đại hận đó chính là sát thân chi cừu, đoạt thê chi hận (cừu người nhà bị giết, hận vợ bị cướp đoạt) vậy. Song còn có một lọai sỉ nhục lớn hơn nhiều so với những điều trên, đó chính là mối hận nước mất nhà tan, vong quốc diệt chủng.

Tại thời điểm nước nhà nguy nan, mặc kệ là ai đều đứng ra đưa tay tương trợ. Đây là "Đại nghĩa", không có đồng nghĩa với hai từ "Ưng Khuyển".

Tóm lại, vào thời loạn, người luyện võ đứng ra giúp sức nước nhà thì là "Hào kiệt', thời bình thì gọi là chó săn "Ưng khuyển" vậy.

Đối với lời đề nghị an bài đường đi nước bước cho mình của Tào Nghị, Vương Siêu cảm thấy ngao ngán, vì hắn thấy không có tí cảm tình với hai chữ "Ưng Khuyển" này.

Nói đúng ra thì không phải là hắn có khuynh hướng chống đối.

Một là hắn thích nhẹ nhàng, không thích câu thúc, ràng buộc.

Làm việc cho chính phủ, khó tránh khỏi bị mất đi tự do của bản thân mình. Hơn nữa, nghe Tào Nghị nói tới kế họach kia của chính phủ, rõ ràng là do thấy được khả năng đánh đấm của hắn mà thôi, sau đó hắn sợ rằng họ sẽ sử dụng hắn như là một con rối, điều này thật làm cho người ta cảm thấy không dễ chịu gì.

Bị người ta khống chế tự do, hỏi xem có ai thấy sảng khoái bao giờ.

Hai là, khi hắn đi Trụ sở Quân khu đại viện Bắc Kinh, có thấy một cảnh gây cho hắn rung động rất sâu.

Nếu người có quyền có thế của quốc gia thời nay đều có một phong phạm cùng tình thâm như nhà cách mạng lão thành Lý lão gia tử kia, vậy có là một con rối, vì nước vì dân, coi thường sinh tử bản thân, xem trọng đại nghĩa, cũng có thể chấp nhận được.

Đáng tiếc đa số bọn họ đã mất đi bản chất, biến chất hết rồi, ngay cả lão nhân bên cạnh Lý lão gia tử cũng phải thương tâm rơi lệ, Vương Siêu không có lí do gì phải làm việc cho những người này.

Chỉ có điều hiện tại Tào Nghị thuộc về "kẻ mạnh", tuy nói là cho hắn hai ngày thời gian cân nhắc, thật ra vấn đề ở đây là hắn có đường để mà lựa chọn cân nhắc hay không.

"Bản thân mình là kẻ yếu bề dưới, nói về thân phận thế lực, cũng có thể xem như là một phú ông có ngàn vạn, nhưng cũng như gã Triệu Quân ăn chơi trác táng kia, thật không đáng nhắc tới. Cũng không thể so với Tào Nghị đại diện quốc gia kia, lão chỉ cần động một đầu ngón tay cũng có thể bóp chết một ngàn vạn người như mình rồi."

Nắm chắc tình thế hiện tại, trong lòng của Vương Siêu bây giờ có thể nói sáng như gương.

Hơn một năm bôn ba tu luyện, tâm ý của hắn rất là vững vàng, không dễ gì mà xung động bồng bột nông nổi nữa.

Tâm ý tĩnh thì như thâm uyên chi thủy, vững vàng vô ba, quang hoạt như kính (như nước đáy vực sâu, bình ổn không gợn tí sóng, bóng loáng trong sáng như gương).

Tâm ý động thì như đại hải cuồng phong, thần long xuất hải, kinh đào hãi lãng (biển to gió lớn, rồng thần ra biển, sóng triều khủng bố).

Vậy mới có thể tự nhiên khống chế tâm tình mình, mới có thể bừng bừng phấn chấn tâm lực, nắm vững Ám kình.

Có thể cương cũng có thể nhu, co được thì dãn được. Đây chính là Đại Âm Dương trong quyền lý.

"Trước dựa theo thế để có được thế, ứng phó qua cửa ải khó khăn trước mắt, sau đó mới từ từ mà thóat ra khỏi khống chế." Vương Siêu biết một khi gia nhập cái tổ chức kia của Tào Nghị, sau này thân bất do kỉ. Nhưng thử thách này nếu không nếm trải qua, thì sao có thể có được những cơ hội sau đó.

Ngày hôm sau, Tào Nghị nhận được điện thọai của Vương Siêu: "Cháu đã nghĩ kĩ rồi, không cần cân nhắc đâu. Bác an bài cho cháu sao đây?"

Tào Nghị sớm đã đoán trước được kết quả này, bởi vì lão biết Vương Siêu không có lựa chọn khác.

"Tốt! Cháu đến Trụ sở Công an tỉnh đi, ta lấy xe đưa cháu tới một nơi này!" Tào Nghị sau khi buông điện thọai, cau mày: "Vương Siêu này, thân thế mặc dù thanh bạch, nhưng công phu hắn là do ai dạy hiện tại vẫn chưa tra ra rõ ràng? Hơn nữa lai lịch tòa biệt thự của hắn cũng có chút nghi vấn."

Đối với hoàn cảnh xuất thân của Vương Siêu, Tào Nghị điều tra rất cặn kẽ, nắm rõ ràng. Điểm đáng nghi ngờ trên người hắn là tòa biệt thự kia và người dạy cho hắn một thân công phu cao như vậy. Tào Nghị cũng từng dùng một số thủ đọan, điều tra qua lai lịch của tòa biệt thự kia, nhưng là tra ra đó là bất động sản đứng tên của một nhà doanh nghiệp rất nổi tiếng bên tận Châu Âu.

Mặc cho lão có thủ đọan thông thiên tới cỡ nào, cũng thật không có biện pháp đi Châu Âu mà điều tra doanh nghiệp người ta.

"Quên đi, quan sát hắn ba năm nay, hắn cũng không có thân phận đặc thù gì. Hắn cũng không phải nhân vật trọng yếu gì, nếu điều động nhân lực vật lực làm lớn chuyện, đi điều tra tình huống một người như vậy tổ chức cũng sẽ không đồng ý, kinh phí cũng khó mà được phê duyệt. Nhưng còn Triệu Quân cùng Triệu Chủ tịch tỉnh, cấp trên gần nhất muốn ta đặc biệt chú ý đến chúng. Đây mới thật sự là phiền toái lớn mà."

Nửa giờ sau, Vương Siêu đã ngồi trên xe của Tào Nghị.

Tào Nghị cho xe chạy thẳng ra khỏi thành phố, ước chừng ba bốn giờ sau, quẹo vào một vùng miền núi. Dần dần, thấy xuất hiện ven đường trạm gác cùng doanh trại bộ đội.

"Nơi này hình như là nơi đồn trú của một nhánh quân đội." Vương Siêu nhìn quanh quất bốn phía, trong lòng thật ra rất hiểu, trên đường dù có nhiều trạm gác, nhưng là xe của Tào Nghị không có bị ngăn trở gì.

Rốt cuộc, xe dừng lại tại mặt trước của một doanh trại lớn, có thể nhìn thấy một nhóm chiến sĩ tuần tra mang súng tự động trong tay, từ xa xa cũng văng vẳng vang lại tiếng súng bắn ra rời rạc.

Vương Siêu đi theo Tào Nghị chốc lát thì thấy trước mắt một căn nhà có vài chiến sĩ đứng canh gác như tượng đá không nhúc nhích, rõ ràng là nơi cấp chỉ huy trú ngụ.

‘Là lão Tào sao, ngươi gọi điện thoại nói buổi tối đến, không nghĩ ra nhanh như vậy đã tới rồi!" Vừa bước vào phòng làm việc của Bộ chỉ huy, Vương Siêu nhìn thấy một trung niên mặc quân phục đứng lên.

Hơn nữa trên vai người trung niên này là cái Kim tinh màu xanh biếc, biểu lộ cho quân hàm của hắn: Thiếu tướng.

"Người này ít nhất là một cán bộ quân đội cấp bậc Sư trưởng.' Vương Siêu trong lòng nghĩ thầm.

"Lão Chu, kế hoạch ta gửi đi có thông qua không?" Tào Nghị hình như là một chiến hữu rất quen thuộc với vị thiếu tướng này, nói chuyện không có quá nhiều khách sáo.

"Thông qua rồi, kế hoạch của ngươi rất khả thi, thượng cấp đang điều động một nhóm hảo thủ tới đây."

"Tố chất thế nào?" Tào Nghị vừa nghe, mắt sáng rực lên một chút.

"Tố chất thì không có gì phải bàn. Đúng là đánh đấm rất cừ." Chu thiếu tướng ha ha nở nụ cười, ánh mắt sắc bén đảo qua Vương Siêu đang đứng phía sau Tào Nghị: "Lão Tào, ngươi lần này làm gây cho ta rất nhiều khó khăn, cấp trên điều người tới chỗ ta nửa tháng nay, các tiểu tử này mỗi ngày đều tìm người đánh nhau, luận võ. Tay chân một ngày đều không nhàn rỗi. Ta muốn ngăn cấm bọn họ nhưng họ có vẻ không phục."

"Ha ha, toàn là người tuổi trẻ mà, không có tinh thần cầu tiến sao được. Chúng ta năm đó trong lúc tham gia quân ngũ, bên trong khu đồn trú cũng giống bọn họ bây giờ, mỗi ngày đều tìm người đánh nhau, cùng nhau bị giam vào thủy lao nữa chứ. Cũng không phải không phục nhau sao?" Tào Nghị ha ha nở nụ cười.

"Thật ra thì đều là người tuổi trẻ, ta cũng không có dùng kỉ luật xử phạt bọn họ. Thế nào đây, lão Tào, đây là người ngươi mang đến sao? Có khả năng trấn áp bọn kia không?"

Hai người bàn luận được một lúc, Chu thiếu tướng chuyển trọng tâm qua hỏi về Vương Siêu.

Vương Siêu chỉ cười thay vì trả lời, không nói lời nào, không phải hắn cố tình im lặng, mà thật ra hắn không biết nói gì.

"Lão chiến hữu, không nên lãng phí thời gian. Ngươi cho nhìn một cái là biết ngay thôi. Đám người mà cấp trên điều tới đang ở nơi nào? Thời gian gấp gáp, ta muốn bố trí nhiệm vụ ngay." Tào Nghị khoát tay nói.

"Ngay trong phòng huấn luyện phía Đông doanh trại, đến đấy thôi, ta mang bọn ngươi đi. Để xem lão tướng giàu kinh nghiệm như ngươi có thể trấn áp được bọn lính mới được chọn lựa này hay không!"

Chu thiếu tướng vừa nói, vừa nhìn tên cảnh vệ bên cạnh gõ gõ mặt bàn. Tên cảnh vệ lập tức mở rộng cánh cửa mở đường cho Tào Nghị.

Dọc theo đường đi, Tào Nghị trò chuyện rất vui vẻ cùng Chu thiếu tướng, Vương Sịêu yên lặng bước ở phía sau. Không nói lời nào.

Hây! Hây! Hây!

Những tiếng hô thật lớn đang truyền ra từ bên trong doanh trại phía trước, Vương Siêu ở phía sau Tào Nghị liền thấy rõ tình huống bên trong khi bước vào.

Doanh phòng là cái sân huấn luyện thật trống trải, lớn bằng hai đến ba cái sân bóng rổ, mặt đất được trải thảm huấn luyện xanh biếc. Bên trái là các loại xà đơn, xà kép, cầu thăng bằng và một ít dụng cụ máy móc rèn luyện thể lực.

Làm người ta chú ý nhất là một tấm bảng thép đặt ở sân huấn luyện bên phải.

Đằng sau tấm thép hình như là lò xo, phía trên là một cái trọng lực trắc nghiệm khí (dụng cụ đo lường trọng lực).

Có năm người mặc đồ ngụy trang rằn ri, toàn thân cơ nhục cường tráng lộ ra, tràn đầy hơi thở cam đảm của lứa tuổi thanh niên đang tung quyền đấm mãnh liệt

Bên cạnh còn có mười mấy người đang ngồi dưới đất nhìn xem.

Bang bang bang bang bang! Năm người này nắm tay liên tục giáng xuống tấm bảng thép giống như trận mưa to không ngừng nghỉ, phát ra âm thanh chấn động ong ong thật kịch liệt.

Tấm bảng thép thật lớn kia không ngừng chấn động, nảy ra bắn vào, những con số trên bảng điện tử ở mặt trên của chiếc đồng hồ đo trọng lực không ngừng tăng lên nhanh chóng.

Hơn mười giây sau, năm người trẻ tuổi này ngừng tay lại.

"Ha ha ha! Lang Đầu! Quyền lực cùng tốc độ các ngươi hơi thụt lùi nghe! Nửa phút đồng hồ đánh ra hai mươi quyền, lực cao nhất là 600 pounds, thấp nhất là hơn 300 chút."

"Hừ! Ta đây đến nơi này nửa tháng, vẫn chưa tìm được đối thủ, lực lượng phát huy không toàn bộ, tự nhiên có điểm thoái hóa."

Gần hai mươi người trẻ tuổi hung tợn này đồng loạt cười vang, đột nhiên vào lúc này, có người trong bọn họ nhận ra nơi cửa có người, lập tức yên tĩnh lại, mỗi người đều xoay người nhìn, các đôi mắt sắc bén hướng ngay về phía Vương Siêu cùng Tào Nghị hai người.

"Đám nhóc này tố chất so với chúng ta tốt hơn nhiều, không áp chế được bọn chúng thì thật không tốt, phải ra tay hạ uy chúng mới là thượng sách." Tào Nghị đúng là có con mắt sành đời, vừa nhìn hai mươi tên này thì biết ngay là một bọn ngông nghênh, không giở chút thủ đoạn thì bọn hắn sẽ không phục.

"Cháu xem thấy thế nào? Bọn người này có được không?" Tào Nghị nhỏ giọng hỏi Vương Siêu.

"Đánh khá đấy!" Vương Siêu nói.

'Bọn này lát nữa cháu cứ xuống hết tay. Hôm nay cháu phải hạ uy bọn chúng. Nếu không sau này mọi việc rất khó phát triển thuận lợi.’

"Muốn ta thực sự xuống tay? Sợ rằng ta chỉ có thể khống chế được phân nửa lực lượng của mình…" Vương Siêu nghĩ trong lòng.

Tào Nghị ép cho giọng của mình xuống thật nhỏ: "Trong Tổ chức có chỉ tiêu về thương tích, chỉ tiêu về tử vong. Chuyện kế tiếp cũng là khảo nghiệm, cháu xem rồi tiến hành đi."

tienhiep.net