Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ

Chương 2: Hội ngộ


Nhiếp Ngôn ráng lê thân mình tới tiệm thuốc. Đoạn băng qua đường, không biết quỷ thần xui khiến thế nào, hắn bị trật chân, ngã sõng xoài trên mặt đất.

Do hắn quá phấn khích mà không cẩn thận ngã xuống. Giờ thì hay rồi.

Nhiếp Ngôn đau muốn chảy nước mắt. Tay hắn tê rần, đầu gối bị trầy da đầy cả máu.

Hắn miễn cưỡng ngồi dậy. Đầu gối hắn bây giờ bầy nhầy một đống máu thịt.

Cùng lúc đó, một chiếc xe hơi biết bay hiệu Riley màu hồng chợt đỗ lại ven đường cách Nhiếp Ngôn rất gần. Tại cái thành phố Ninh Giang bé tẹo này, thứ hàng xa xỉ như xe hơi biết bay Riley chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Người bình thường ai lại đi mua một con xe với giá 90 triệu chứ.

Cửa xe bật mở. Một thiếu nữ mặc váy trắng vội vàng lao về phía Nhiếp Ngôn.

“Này, cậu không sao chứ?” Tiếng nói dễ nghe mang theo sự quan tâm ân cần vang vọng vào tai Nhiếp Ngôn.

Giọng nói quen thuộc này khiến cho trái tim hắn run lên. Nhiếp Ngôn ngẩng đầu nhìn. Người trước mắt hắn đây là Tạ Dao ư?

Cô vẫn xinh đẹp như ngày nào. Chiếc váy trắng viền ren hồng, đôi mắt sáng hiền lành, tóc đuôi ngựa gọn gàng ở sau đầu, chỉ có khuôn mặt của cô vẫn còn vương nét trẻ con, nhưng bù lại cô mang theo một hơi thở thanh xuân đầy nhiệt huyết. Nhiếp Ngôn còn nhớ, ở cuộc họp lớp sau sáu năm tốt nghiệp, Tạ Dao, lúc đó đã là một người phụ nữ thành đạt, mặc một bộ váy công sở, vừa quyến rũ vừa gợi cảm.

Thời gian đúng là kỳ diệu thật. Nó làm cho một thiếu nữ xinh đẹp thuần khiết trở thành một người phụ nữ gợi cảm thuần thục, để rồi hôm nay cô ấy lại trở về như lúc ban đầu.
Hết một đời, hắn lại gặp cô thêm lần nữa. Là số phận chăng? Hai người cứ như trong một cuộn phim, quay lại về điểm ban đầu, âm nhạc du dương vang lên, mỗi một nốt nhạc đều bay bổng tuyệt vời, nghe thật êm tai.

Nhiếp Ngôn vẫn còn nhớ cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa hắn và Tạ Dao cũng như thế này. Mắt hắn cay cay. Tạ Dao à, lâu lắm rồi tôi chưa được gặp em, em vẫn khỏe chứ? Lần này, tôi sẽ không bao giờ để mất em nữa.

“Ấy, đầu gối của cậu bị trầy da rồi, đầy cả máy đây này!” Tạ Dao hoảng hốt. Cô chợt nhớ trên xe có băng gạc và hộp cứu thương liền vội vã chạy đi lấy.

Nhiếp Ngôn nhìn Tạ Dao chạy về hướng xe hơi. Năm học cấp ba, việc mà hắn thích nhất đó chính là dõi theo bóng hình duyên dáng của cô. Lúc cô mặc váy ngắn sẽ để lộ nửa bắp chân trắng nõn, tựa như ngọc bích không tì vết. Nhìn chung thì Nhiếp Ngôn không xấu trai, sau khi cha của hắn làm ăn phát đạt, gia cảnh coi như không kém nhà của Tạ Dao bao nhiêu. Chẳng qua đứng trước mặt cô, hắn chưa từng một lần có dũng khí để nói chuyện. Tâm sinh lý thiếu niên trung học đúng là kỳ lạ và khó đoán. Lớn lên rồi ngẫm lại hắn mới thấy mình trẻ con biết bao.

Tạ Dao cầm bông băng đến ngồi cạnh Nhiếp Ngôn. Cô rửa sạch vết thương bằng thuốc khử trùng, cẩn thận từng li từng tí dùng ngón tay nhỏ nhắn gạt đi những hạt sỏi dính trên đầu gối của hắn.

“Cậu làm sao mà khóc thành như vậy? Lớn từng này tuổi rồi mà còn khóc vì một chút vết thương như thế, thật mất mặt.” Tạ Dao nhoẻn miệng cười, vừa dùng ngón cái xoa xoa vết bầm trên đầu gối của Nhiếp Ngôn vừa chọc ghẹo.

Khi cô cười, trên má lộ ra lúm đồng tiền rạng rỡ không sao tả hết.

“Lúc tớ ngã bị cát bay vào mắt thôi.” Nhiếp Ngôn đỏ mặt thầm than. Hắn không khóc vì vết thương bé tẹo kia, hắn khóc vì bóng hình của cô như một mồi lửa châm nóng trái tim hắn, như một hồi sóng triều mãnh liệt. Cái cảm giác vừa hạnh phúc vừa cay đắng đó khiếm tim hắn như muốn nổ tung.

Tạ Dao chăm chú băng bó cho đầu gối của Nhiếp Ngôn còn hắn thì tranh thủ ngắm nhìn cô từ bên cạnh. Làn da của cô mịn màng không tì vết tưởng chừng như có thể búng ra nước, một lọn tóc đen rủ xuống vành tai, trên dái tai là một chiếc bông tai tinh tế.

Lúc được ngồi cùng bàn với cô, Nhiếp Ngôn luôn lén nhìn cô trong giờ học, hắn còn cảm thấy nhìn bao nhiêu cũng không đủ. Tạ Dao là hoa khôi của lớp hắn. Con gái lớp khác cũng rất xinh nhưng hắn chắc chắn cô là người xinh đẹp nhất trường.

Sau lần gặp mặt đầu tiên, Nhiếp Ngôn luôn nhớ về Tạ Dao. Lên đến trung học, thật ngạc nhiên là hắn và cô vẫn học cùng lớp, thậm chí còn ngồi chung một bàn. Hắn luôn nghĩ, đây chính là duyên phận. Mãi đến mười năm sau, hắn mới hiểu được rằng cho dù hai người có duyên phận đến đâu đi chăng nữa, nếu không nắm lấy cơ hội thì sẽ bỏ lỡ suốt đời. Tiếc rằng lúc hắn nhận ra thì tất cả đã muộn.

“Sao cậu lại ở đây một mình? Ninh Giang này phức tạp lắm, biết bao nhiêu là băng đảng tụ tập ở đây.” Nhiếp Ngôn quan tâm hỏi. Nơi này là địa bàn của các băng nhóm xã hội đen. Tạ Dao mơn mởn như vậy, đi tới đây một mình rất nguy hiểm.

“Đừng có coi thường tớ. Tớ là đai đen tam đẳng Đài quyền đạo đấy. Lúc 21 tuổi tớ sẽ vượt qua tứ đẳng. Không tin tớ biểu diễn cho cậu xem!” Tạ Dao nói rồi bắt đầu triển khai thế đứng. Bỗng nhiên cô ngừng lại đỏ mặt thỏ thẻ, “Quên mất. Hôm nay tớ mặc váy. Nhưng mà tớ thật sự giỏi lắm đó!” Tạ Dao ngây thơ nói. Cô nàng này đúng là chẳng có một tí tâm cơ nào.

Nhiếp Ngôn bây giờ mới ngớ ra, bật cười. Và rồi, hắn bắt đầu trò chuyện với Tạ Dao. Cái cảm giác quen thuộc này lại trở về, thiếu nữ đứng trước mắt hắn đây đúng là Tạ Dao rồi. Cô thuần khiết, đáng yêu, lại hào phóng, năng động. Thế nhưng trong buổi họp lớp sau khi tốt nghiệp đại học, hắn không tìm thấy cái cảm giác hoạt bát và chân thành như thế này ở cô nữa. Thì ra sau khi nếm qua đau khổ, con người ta sẽ bị thời gian làm cho thay đổi.

Tạ Dao nhìn nhìn Nhiếp Ngôn. Hắn trông có vẻ còn nhỏ hơn cô vài tuổi, vóc người cũng xấp xỉ cỡ cô, tầm một mét bảy, quần áo lấm lem, có thể là do vừa rồi ngã xuống đất nên bị bẩn. Bề ngoài của hắn mặt dù không tính là đẹp trai ngời ngời, nhưng không biết tại sao, Nhiếp Ngôn lại cho cô một cảm giác quen thuộc thân thiết, vô tình lại khiến cô nói nhiều hơn.

"Cậu học trường nào? Nhìn cậu như vậy chắc vẫn còn học cấp hai nhỉ?" Tạ Dao thấy Nhiếp Ngôn có vẻ khờ khờ thật đáng yêu, lúc đi đứng không thèm nhìn đường. Mấy cậu nhóc cấp hai ai mà chẳng thế, đều ngốc như nhau, mãi đến cấp ba mới trưởng thành ra được chút.

Mặc dù hiện tại Nhiếp Ngôn chỉ có mười tám tuổi, nhưng trên thực tế, tâm trí hắn là của một người trưởng thành hai mươi tám tuổi. Lần thứ hai được gặp lại Tạ Dao, hắn vốn dĩ không còn là cậu nhóc ấu trĩ thuở xưa nữa. Tâm hồn hắn đã được năm tháng tôi rèn trở nên chững chạc và bình tĩnh hơn nhiều.

"Ai nói tớ học cấp hai? Nếu mà nhà nước không thực hiện kế hoạch hóa gia đình thì giờ con tớ đã có thể giúp tớ làm việc nhà rồi." Nhiếp Ngôn nói đùa. Nói chuyện với con gái thì không nên cứng nhắc quá.

"Bắt con nít đi làm việc nhà mà cũng khoe." Tạ Dao bị Nhiếp Ngôn chọc cho cười không ngừng.

"Thật ra tớ mười tám tuổi." Nhiếp Ngôn nói.

"Cậu cũng mười tám hả? Đúng là không nhìn ra chúng ta bằng tuổi nhau nha." Tạ Dao ngạc nhiên.

Bởi vì điều kiện dinh dưỡng không được đảm bảo, cơ thể của Nhiếp Ngôn làm sao mà lớn được. Dáng người của hắn cùng lắm mới chỉ một mét sáu mà thôi. Lúc hắn lên cấp ba, điều kiện gia đình tốt hơn, hắn mới cao lên được một mét tám. Thân hình hắn bây giờ căn bản vẫn còn của trẻ con, hắn biết làm sao được chứ. "Chẳng qua là do mặt tớ nhìn non quá thôi."

"Còn nhỏ thì nói là còn nhỏ đi, cậu bày đặt ngụy biện cái gì." Tạ Dao cười khanh khách. Cô thấy anh chàng Nhiếp Ngôn này thật thú vị. Mấy tên con trai cùng lớp khi thấy cô thì hoặc là cứ lúng ta lúng túng chẳng nói được câu nào, hoặc là toàn giở trò lưu manh khiến người khác chán ghét.

Hai người tán gẫu thêm một lúc nữa. Nhiếp Ngôn trò chuyện rất tự nhiên, đôi khi còn có mấy câu chọc cho Tạ Dao cười mệt nghỉ.

Nhiếp Ngôn nhìn nụ cười của Tạ Dao, hắn nhớ lại trước đây, lúc hắn tốt nghiệp cấp ba. Hắn và Tạ Dao ngồi cùng bàn được một năm, vốn hắn nghĩ giữa hai người sẽ không tiến thêm một bước nào, bởi vì hắn và cô vốn là người của hai thế giới khác nhau. Hắn chỉ biết âm thầm cảm mến cô, cô muốn cái gì hắn cũng có thể cho, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới cô cũng sẽ nhớ đến hắn. Ai ngờ lúc tốt nghiệp, hắn lại bỗng dưng nhận được một món quà của cô. Có thể trong lòng cô cũng từng có bóng dáng của hắn.

Đó là một bức ảnh lúc cô mười hai tuổi, cái lúc mà cô vẫn còn là một bé heo mũm mĩm. Chỉ có bạn thật thân thì mới có thể tặng nhau một bức ảnh như thế.

Sau lễ tốt nghiệp, Nhiếp Ngôn vẫn không thể xua đi hình bóng của Tạ Dao, hai người vẫn nói chuyện qua lại.

Sống lại kiếp này, Nhiếp Ngôn không muốn bỏ lỡ cô một lần nào nữa.

Gặp lại cô khiến tâm trí hắn hoảng hốt. Cho dù là kiếp trước hay kiếp này thì giữa hắn và Tạ Dao vẫn là cái định mệnh phải dây dưa cùng nhau.

Đôi mắt đen láy của Tạ Dao len lén nhìn khuôn mặt của Nhiếp Ngôn. Tuy rằng người này không phải soái ca nhất nhì, vừa nhìn thì thấy rất bình thường, khuôn mặt lại còn trẻ con, nhưng trên người hắn phát ra một loại khí chất trầm ổn. Có thể là do tính cách của hắn chăng?

"Tớ tên là Nhiếp Ngôn. ‘Nhiếp’ trong ‘song nhĩ’, ‘Ngôn’ trong ‘ngôn ngữ’." Nhiếp Ngôn nhìn thẳng vào mắt cô.

Mặt của Tạ Dao lập tức nóng lên. Cô né đi cái nhìn của hắn.

"Tớ tên là Tạ Dao." Cô đáp.

Tầm mắt của Nhiếp Ngôn dời đến đôi môi của cô. Một màu hồng nhàn nhạt, vừa nhu thuận, vừa gợi cảm. Lúc hắn học cấp ba kiếp trước, hắn tuyệt đối không dám nhìn kỹ cô như thế này. Hắn chỉ có thể đứng ở góc khuất, lén dõi theo khuôn mặt xinh đẹp của cô mà thôi.

"Papa tớ vẫn đang chờ, tớ phải đi trước đây. Hôm nay nói chuyện với cậu vui lắm. Cậu nhớ là đợi đến ngày mai mới được tháo băng gạc ra nhé, không được tháo ra sớm đâu đấy." Tạ Dao đứng dậy. Cô còn chưa yên tâm đủ nên dặn dò hắn thêm vài câu.

Nhiếp Ngôn thử cử động đầu gối. Vẫn còn hoạt động được, hắn chỉ bị trầy da chút thôi.
"Tớ không sao. Đi lui đi tới không thành vấn đề. Cậu về trước đi. Hôm nay cảm ơn cậu nhé." Nhiếp Ngôn nói. Mặc dù hắn muốn cùng Tạ Dao trò chuyện nhiều hơn nhưng mà vẫn cố nén lại, đứng sang một bên nhường lối cho cô. Sau này đợi hắn vào trường quý tộc rồi chắc chắn sẽ có cơ hội được ở chung với cô.

"Vậy tớ đi trước."

"Tạm biệt." Nhiếp Ngôn mỉm cười. Sau đó hắn chầm chậm bước về phía tiệm thuốc. Trong lòng hắn có chút mất mát. Hai người chỉ gặp nhau được một chốc ngắn ngủi, giờ lại phải tách ra rồi.

Tạ Dao ngồi lên xe biết bay, khởi động máy.

Nhiếp Ngôn quay đầu lại nhìn, xe của cô đã đi xa. Kiếp trước, lần đầu vô tình gặp được cô không thuận lợi giống như thế này. Ở trước mặt cô, hắn một chữ bẻ đôi cũng không nói được. Tạ Dao chỉ băng bó cho hắn một chút liền rời đi. Nhưng chính vì lần gặp gỡ vô tình đó mà hình ảnh của Tạ Dao trong lòng hắn cứ thế không thể phai mờ. Sau nhiều năm hắn vẫn nhớ mãi không quên.

Được sống lại lần nữa thật tốt, hắn có thể bắt đầu lại từ điểm xuất phát. Nhiếp Ngôn chắc chắn năm năm sau, mọi thứ mà hắn có sẽ bị Tào Húc cướp đi. Cõi lòng hắn nhộn nhạo. Hắn ý thức được rằng bản thân cần phải nhanh chóng trở nên mạnh mẽ hơn, như thế hắn mới có thể bảo vệ được những thứ vốn dĩ là của hắn. Chỉ cần nghĩ tới Tào Húc, trái tim của Nhiếp Ngôn liền trở nên lạnh lẽo. Sự oán hận này xuất phát từ tận xương tủy. Vì thế mà ở kiếp trước, hắn đã chẳng ngần ngại gì mà bắn thủng đầu của gã.

Tất cả những gì mà hắn có thể làm bây giờ chính là đăng nhập vào Tín Ngưỡng càng sớm càng tốt, lập tức bắt đầu thành lập gốc rễ trong trò chơi. Tín Ngưỡng không giống những trò chơi khác, nó chính là thế giới thứ hai của loài người. Nó khiến quan niệm về "trò chơi" của cả thế giới phải thay đổi. Nhiếp Ngôn có thể có được thứ mà hắn muốn từ Tín Ngưỡng.

Hắn mua một ít thuốc hạ sốt từ quầy thuốc. Sau khi uống một viên, hắn cảm giác cả người thoải mái và có sức sống hơn hẳn. Thuốc thang ngày nay đúng là hiệu quả tức thì.

Sau khi ra khỏi hiệu thuốc, Nhiếp Ngôn thẳng tiến đến cửa hàng bách hóa gần đó. Hắn muốn mua một chiếc mũ trò chơi. Có rất nhiều thứ được bày bán trong cửa hàng, vô số các loại thiết bị điện tử, chủ yếu là các sản phẩm thông minh. Có một số thứ Nhiếp Ngôn thậm chí còn không biết là cái gì. Nhân viên ở đây đều là máy móc tự động, người ta chỉ cần quẹt thẻ thì sẽ mua được thứ mình muốn.

Nhiếp Ngôn đi lòng vòng một hồi lâu mới tìm được gian hàng bán mũ trò chơi. Các mũ bảo hiểm màu sắc khác nhau đều được bày trên kệ, có hàng ngàn kiểu dáng và phong cách cho người mua lựa chọn. Hắn nhìn vào chỉ thấy chóng hết cả mặt. Cái có giá thấp nhất vào khoảng 1,300 điểm tín dụng và cao nhất là hơn 1,2 triệu điểm tín dụng. Mũ có giá càng cao thì cấu hình càng tốt. Tiền nào thì của nấy thôi. Hiện giờ Nhiếp Ngôn chỉ có đủ điểm để mua chiếc mũ rẻ nhất. Ngoài các mũ trò chơi ra, còn có một số máy trò chơi được bán với số lượng có hạn, phải đặt hàng mới mua được, hơn nữa giá tiền toàn lên tới 60 triệu điểm tín dụng. Đối với những thứ đó thì bây giờ Nhiếp Ngôn chỉ có thể nghĩ tới cho đỡ thèm mà thôi.

Nhiếp Ngôn quẹt thẻ vào máy tính tiền. Hắn chọn một chiếc mũ trò chơi màu xanh da trời nhạt và làm thủ tục đăng ký chủ quyền. Sau khi làm xong thủ tục này, chỉ có Nhiếp Ngôn mới sử dụng được mũ trò chơi kia.

Tín Ngưỡng chỉ vừa ra mắt được bảy ngày, người chơi cấp cao nhất chỉ mới cấp năm thôi. Hắn vẫn có đủ thời gian để bắt kịp.

Được sống lại kiếp này, hắn phải dùng khí thế như chẻ tre để dọn dẹp sạch sẽ những ai là kẻ thù của hắn. Đây cũng là việc đầu tiên trong danh sách “phải làm” của Nhiếp Ngôn.

Chú thích của dịch giả:
1. Đài quyền đạo hay còn được gọi là Tây côn đô (Taekwondo). Đây là môn thể thao quốc gia của Hàn Quốc