Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 14: Khinh thường, nhìn chằm chằm và cận thị


Sau giờ ăn trưa, cả hai đi dạo trong Cục Trật tự.

"Về phần tình báo về mục tiêu, ta nghĩ tư liệu mà Lebius cung cấp cho ngươi hẳn đã đủ rõ ràng", Jeffrey nói, "Đề nghị của ta là trở về và chỉnh đốn lại một chút, xuất phát trong màn đêm thì tốt hơn."

Jeffrey nheo mắt khi nói, như thể đang nhớ lại điều gì, rồi tiếp tục.

"Vả lại... nếu tính toán của ta không sai, thì trang bị mà ta xin cho ngươi có lẽ đã được chuyển đến tận nhà ngươi rồi."

"Trang bị? Trang bị gì?"

Nghe thấy từ "Trang bị", hai mắt Bologo sáng rực lên. Kể từ khi mới biết về trang bị giả kim, Bologo đã trở nên rất hứng thú với thứ vũ khí siêu phàm này. Nếu như hắn có một món vũ khí giả kim trong bài đánh giá, thì không biết chừng hắn đã có thể chém nát Giảo Nhận Chi Lang mà không phải trả giá bằng một lần tử vong.

"Trang bị tiêu chuẩn cho nhân viên thực địa cấp thấp nhất. Dù gì thì ngươi cũng đã là nhân viên chính thức rồi, cũng không thể để ngươi cứ chặt chém bằng dao gấp... Nói đến đây, tại sao ngươi lại thích vũ khí lạnh đến vậy? Hiệu suất của súng ống cao hơn chúng không ít."

Jeffrey vừa nói vừa vén vạt áo lên, để lộ khẩu súng lục được dắt vào thắt lưng, trông nó có vẻ đơn giản nhưng Bologo theo bản năng cảm thấy đây không phải là một khẩu súng bình thường.

“Có lẽ là do bóng ma tâm lý?” Bologo nói một cách không chắc chắn. “Ngươi biết đấy, trước khi vào tù, ta là một người lính, ta đã ở những nơi có có lửa đạn liên miên trong một thời gian dài, khó mà tránh khỏi việc chát ghét những thứ này."

"Thật sao?" Jeffrey nhạy bén nắm được cái gì.

Bologo dừng lại một lúc, sau một hồi do dự thì lắc đầu.

"Giả, chỉ có điều lý do thực sự nói ra ngươi có thể sẽ không tin."

"A?" Jeffrey hiếu kỳ, "Nói một chút."

“Ngươi còn nhớ ta đã xin ngươi thứ gì khi vừa mới ra tù không?” Bologo không giải thích mà hỏi ngược lại Jeffrey.

Jeffrey lắc đầu rất dứt khoát, hắn không nhớ rõ.

"Là kính mắt, " Bologo nói, "Đại khái là tham gia quân ngũ lúc, để lại thương thế, ta có chút cận thị, quá xa, ánh mắt liền bắt đầu mơ hồ, mà lại thương pháp của ta còn rất dở."

"Lúc đầu ta cũng đeo kính một khoảng thời gian, nhưng sau cùng, dù sao thì cũng phải chiến đấu với ác ma, hầu như sau mỗi lần chiến đấu thì đều sẽ hỏng một cái. Về sau thì ta liền dứt khoát không mang, cũng liền không dùng súng nữa."

"Cận thị nặng?" Jeffrey hỏi.

"Không nặng lắm. Kỳ thực nếu muốn nhìn rõ thì cũng có thể, chỉ cần một chút thời gian và sự tập trung."

Bologo nói xong liền cau mày, nheo mắt lại, căng cơ mặt, giống như đã bước vào một trạng thái khác, nhưng Jeffrey nhìn vẻ mặt của Bologo lúc này, hai má hơi phồng lên, tựa hồ như sắp không nhịn được cười.

"Cười, cười đi, ta đã biết sẽ như thế này."

Bologo vẫn giữ trạng thái "Tập trung" và bất đắc dĩ nói.

Vẻ mặt của hắn lúc này phi thường thú vị, lông mày cau lại phối hợp cùng với đôi mắt nheo nheo, cả người bày ra một trương mặt thối, ngũ quan vặn vẹo vào nhau, cực kì giống với chữ "囧" (Quýnh).

“Thì ra là như vậy?” Jeffrey cười đến hụt hơi.

"Ừm, và ta nhận ra rằng khoảng thời gian này đã đủ để ta lao tới và chặt đối phương thành mảnh vụn thay vì tập trung vào việc bắn."

Khuôn mặt của Bologo khẽ co giật, đó là lý do khiến hắn không muốn cho người khác thấy một mặt này, một chiến binh máu lạnh đã không còn, ngược lại biến thành một sát thủ mặt thối sốt ruột đợi tan làm.

"Ha ha!"

Jeffrey tiếp tục cười và cảm thán

"Trời ạ, Bologo, không ngờ ngươi lại có một mặt như vậy... Ngươi đã từng xem xét đến việc đóng phim hài?"

Thật lòng mà nói, hai mặt đối lập của Bologo thực sự chọc cười Jeffrey, hắn lau lau nước mắt, suy nghĩ và nhớ lại bộ dạng lúc ban đầu.

"Oa, như vậy ban đầu ngươi mỗi ngày đều mặt lạnh chỉ đơn thuần là do nhìn không rõ sao?"

Lúc mới gặp Bologo hiện ra trong ký ức,

Bologo so với bây giờ còn lãnh đạm hơn rất nhiều, cho dù có nhìn hắn, thì cũng không thể thấy bóng dáng của chính mình trong đôi mắt xanh biếc kia, tựa như ngay từ đầu Jeffrey chưa từng bước vào mắt Bologo, Bologo cũng chưa từng nhìn thẳng vào mình.

Bologo đối xử với tất cả mọi người bằng sự khinh miệt công bằng.

Cảm giác này cực kỳ tuyệt vời, giống như một cơn ác mộng đi ra từ trong truyền thuyết đô thị, lạnh lùng, trầm mặc, tuyệt đối tin tưởng vào sức mạnh của bản thân... Nhưng thật ra, hắn chỉ là cận thị một chút, cũng lười đi xem bộ dạng của người khác như thế nào.

"Trời ạ, cứu, cứu với."

Jeffrey sắp cười đến chết, đến mức mà các nhân viên bên kia thi nhau ngó sang.

Bologo không có trả lời, đối với chuyện này, hắn cũng khó được cảm nhận được vẻ lúng túng.

Không ai có thể ngờ rằng Lazarus, kẻ trở về từ cõi chết, lại có một khía cạnh như vậy, mặc dù hơi có vẻ hài hước nhưng lại bớt mơ hồ đi một chút, giống như một người sống bằng xương bằng thịt, hơn là một con quái vật không hề có chút khuyết điểm nào.

"Hô, nói chuyện nghiêm túc, sau khi 'Đuôi Rupert' của các ngươi chính thức đi vào hoạt động, Lebius hẳn sẽ giao cho ngươi những trang bị hoàn mỹ hơn, ngươi trước tiên có thể ẩn ẩn chờ mong." Jeffrey nói.

"Hiện giờ đã quá đủ rồi. Nếu như ngươi nguyện ý thì ta hy vọng ngươi có thể sử dụng 'Chìa khóa mê cung' để trực tiếp đưa ta về nhà." Bologo nói.

"Hơi khó, ta còn có việc phải làm, ngươi tự đi về đi, tiện thể làm quen luôn với lộ trình.”

Nghe hắn nói, nghĩ đến đường về dài đằng đẵng, Bologo chỉ cảm thấy mệt mỏi không nói nên lời.

Thành phố của lời thề, Opus, vô cùng khổng lồ, nghe nói hiện tại nó là thành phố tráng lệ và hùng vĩ bậc nhất trên nhiều quốc gia, đồng thời còn đang nhanh chóng được xây dựng thêm các khu vực mới bên trong, giống như những bức tường vòm, không ngừng được quy hoạch trên bản vẽ.

Giao thông tuy rằng thuận tiện, nhưng dù là cáp treo chạy qua khe nứt lớn, tàu điện ngầm siêu tốc, hay là tàu điện chạy như bay trên đường ray, thì trong khu đô thị phức tạp và khổng lồ này, đều sẽ khiến khoảng cách càng trở nên xa hơn.

Bologo đã hạ quyết tâm, hắn về sau nhất định phải kiếm một chiếc "Chìa khóa mê cung" để tận khả năng tránh xa cái con đường đi làm chết tiệt này.

"Đây là lần chấp hành nhiệm vụ đầu tiên của ngươi, cho nên cẩn thận một chút, đối phương có thể có Người thăng hoa," Jeffrey vẫn có chút không yên lòng, "Ngươi biết, nếu như ngươi bị người vô hiệu hóa, sau đó ném vào trong rãnh sâu của khe nứt lớn, ta vẫn chưa nghĩ ra cách gì để có thể cứu ngươi về."

"Nghe cũng không tệ lắm, không biết chừng ta còn có thể thăm dò xem khe nứt lớn có phần cuối hay không nữa."

Bologo trông như không hề có chút căng thẳng nào, nhưng sau đó Jeffrey lại lộ ra ánh mắt cực kỳ căng thẳng và nhìn chằm chằm vào Bologo, nên hắn chỉ có thể xua tay và nói.

"Đùa thôi, ta sẽ cẩn thận, quan sát tình hình trước rồi mới hành động."

Bologo thực sự lắng nghe lời khuyên của Jeffrey, chuyện này khiến Jeffrey cực kỳ vui mừng.

"Ta cũng sẽ trở thành Người thăng hoa, đúng không?"

Bologo hỏi, sức mạnh cường đại như vậy khó có thể không khiến cho người ta cảm thấy động tâm.

"Đúng vậy, ta đã dự kiến nghi thức khắc vào cho ngươi. Có lẽ sau khi nhiệm vụ này của ngươi kết thúc, là ngươi liền có thể bắt đầu tấn thăng thành Người thăng hoa. Đừng nóng vội, để trở thành một Người thăng hoa phải cần rất nhiều sự chuẩn bị sơ bộ."

Jeffrey nhớ lại quy trình của Cục Trật tự và phỏng đoán về khoảng thời gian.

"Tuy nhiên... đó thực sự là một quyết định có áp lực rất lớn để ngươi trở thành một Người thăng hoa."

"Tại sao lại nói như vậy?" Bologo hỏi.

"Bởi vì ngươi là người đi vay, 'Ban ân' của ngươi độc lập với 'Năng lượng bí mật' và sức mạnh của trang bị giả kim. Trong một trò chơi oẳn tù tì như vậy, cho dù kẻ địch có đoán được 'Năng lượng bí mật' và sức mạnh của trang bị giả kim của ngươi, nhưng bất luận thế nào cũng đều sẽ không đoán được 'Ban ân' của ngươi, đúng không? Chưa nói đến chuyện 'Ban ân' của ngươi còn mạnh mẽ như thế.

Cơ thể bất tử.

Bologo, chúng ta đều rất chờ mong ngươi, cơ thể bất tử là một sức mạnh rất cường đại, tuy nói ngươi có thể bị vô hiệu hóa, nhưng phục sinh nhiều lần sẽ đem lại cho ngươi nhiều cơ hội hơn người khác... Cơ hội để thử và sai."


Thử và sai, cuộc chiến giữa những Người thăng hoa luôn đòi hỏi thử và sai, nhưng một khi không khống chế được thử và sai thì sẽ phải nghênh đón cái chết, nhưng Bologo thì không, cái chết đối với hắn chỉ là bắt đầu lại từ đầu, sau khi đã biết "Năng lượng bí mật" của kẻ địch, hắn sẽ trở thành một lưỡi dao trí mạng nhất.

"Một cơ hội khác để bắt đầu lại." Borlogo nói khẽ.

"Ngươi cần phải lợi dụng 'Ban ân' của mình thay vì lao vào điên cuồng chém giết. Chẳng hạn, ngươi hoàn toàn có thể giả chết và giáng cho kẻ thù một đòn trí mạng ngay khi hắn vừa mới buông lỏng phòng bị", Jeffrey gợi ý.

"Nghe... cũng không tệ lắm?"

Bologo tưởng tượng ra cảnh đó, xác chết bỗng bật dậy và đâm một nhát kiếm xuyên thủng cổ họng, nghĩ tới thì chuyện này đúng là rất nham hiểm và xảo quyệt.

"Nhưng cũng nên nhớ rằng, cố gắng đừng để cho kẻ địch nhận ra cơ thể bất tử của ngươi, cho dù đối phương nhận ra, ngươi cũng phải đảm bảo một chuyện..."

Jeffrey không nói tiếp, mà chờ câu trả lời của Bologo.

"Giết hắn, tất cả những kẻ địch biết được sự bất tử của ta đều phải chết." Bologo rất hợp ý mà nói.

"Đúng, chính là như vậy."

Jeffrey vỗ mạnh vào vai Bologo và bật ra một tràng cười lớn.

"Ta đã bắt đầu mong đợi ngươi sẽ trở thành nhân viên mới xuất sắc nhất của năm!"

"Cục Trật tự vẫn có cơ chế đánh giá kiểu này sao?" Bologo bị cái danh hiệu gặp quỷ này làm cho choáng váng.

"Tất nhiên! Chúng ta có một loạt các chính sách khích lệ nội bộ. Nếu không, ngươi nghĩ rằng loại ngành nghề liều mạng này thực sự có thể được chống đỡ bởi nhiệt huyết và lý niệm gì đó sao?"

Jeffrey một bộ kẻ già đời dáng vẻ, sau đó nhỏ giọng nói.

"Đừng tưởng rằng ta đang nói đùa, nếu ngươi thực sự có thể nhận được giải thưởng, ngươi có thể xin chút ban thưởng."

"Tỉ như?"

"Tỉ như trang bị giả kim, " Jeffrey nói, "Mạnh hơn nhiều so với trang bị tiêu chuẩn của nhân viên thực địa, cường lực hơn vài lần sao với trang bị giả kim thông thường."

Vừa nói, hắn vừa lấy khẩu súng lục dắt ở bên hông ra, đó là một khẩu súng lục ổ quay. Đúng như Bologo đã quan sát trước đó, thân súng cực kỳ đơn giản, bề mặt kim loại vẫn còn những vết xước theo năm tháng, Bologo không thể nhận ra loại hình cụ thể của nó, nhưng có thể thấy được một tiêu chí đặc thù trên tay cầm của khẩu súng.

Bologo cẩn thận quan sát biểu tượng đó. Nhìn lại các tiêu chí của Cục Trật tự và Đội hành động đặc biệt, thì những biểu tượng đặc biệt này thường sẽ đại diện cho điều gì đó.

Đó là một trái cây, trái cây ngoại bộ quấn quanh lấy một con rắn độc, nó ý đồ gặm ăn thịt quả.

"Đó là 'Phòng nghiên cứu khoa học và trang bị' của Cục Trật tự, tên của tiêu chí là 'Lõi lò thăng hoa'. 'Ma trận giả kim' và trang bị giả kim hiện đang được Cục Trật tự sử dụng về cơ bản đều do họ phát triển. Họ chịu trách nhiệm nghiên cứu khoa học, sản xuất trang bị và bảo trì cơ sở cho chúng ta."

Jeffrey đúng lúc đó giải thích cho Bologo.

"Khẩu súng này là thứ ta đã xin được sau khi hoàn thành một nhiệm vụ quan trọng."

"Khả năng của nó là?" Bologo tò mò.

"Là bí mật." Jeffrey ngón tay ngăn tại trước miệng, hư thanh nói.

"Loại vũ khí giả kim được chế tạo theo yêu cầu này thường cực kỳ đắt đỏ, ngay cả Cục Trật tự cũng không thể xa xỉ trên phương diện này, vì vậy ngươi cũng đừng hao phí khoản tiền lương duy nhất của mình để chi trả cho những thứ đó, vì vậy tốt hơn là nên làm việc chăm chỉ để đổi lấy một cơ hội như vậy," Jeffrey nói.

"Bí mật... Bí mật..."

Bologo hiển nhiên không có đem Jeffrey nghe vào, mà quan tâm hơn đến khả năng của khẩu súng kia, sau đó hắn hỏi.

"Jeffrey, những người như chúng ta phải luôn đảm bảo thông tin tình báo của bản thân phải được giữ bí mật sao?"

"Cũng không hẳn, ngươi về sau sẽ có cộng tác. Người duy nhất mà ngươi có thể hoàn toàn thẳng thắn về khả năng của mình chính là người hợp tác của ngươi. Dù sao thì đó cũng sẽ là người đồng sinh cộng tử với ngươi." Jeffrey nói.

"Bởi vậy, Jeffrey, khả năng của ngươi cũng không phải là tối mật, người cộng tác của ngươi biết tất cả về nó, đúng không?"

"Ừm, thì sao?" Jeffrey gật gật đầu.

“Vậy thì... sau đó ngươi được chuyển sang hậu cần, người cộng tác của ngươi đâu?” Theo hiểu biết của Bologo, Jeffrey và người cộng tác của hắn phải như hình với bóng mới đúng, nhưng Jeffrey vẫn luôn đi một mình kể từ khi họ biết nhau.

Jeffrey trầm mặc mấy giây, ánh mắt có chút tối nhạt, nhưng vẫn là dùng đến nhẹ nhõm khẩu khí nói ra.

"Chính bởi vì không có người cộng tác có thể vì bạn, ta mới triệu hồi hậu cần."

Bologo dừng lại một chút, hắn chợt nhận ra, giọng điệu có chút kinh hoảng, "Rất xin lỗi."

"Không có gì mà phải xin lỗi, công việc này chính là như vậy, " Jeffrey nói, "Bởi thế, ta mới hiểu mong muốn báo thù cho Adele của ngươi, chẳng phải vậy sao? Bởi vì ta cũng đã từng báo thù cho bạn bè."

Bất tri bất giác, cả hai đã đến cánh cửa lớn của Cục Trật tự, sau khi bước ra ngoài thì chính là Quận Lingna mà Jeffrey đã nói đến, vượt qua cánh cửa này liền sẽ đến nơi trần thế huyên náo.

"Có chút đáng tiếc là, ta đã thất bại", Jeffrey thở dài, nhớ lại chuyện như vậy khó tránh khỏi khiến người ta cảm thấy nặng nề, "Có lẽ là khi nghĩ đến thất bại trong quá khứ của mình, ta càng hi vọng ngươi có thể chém đối phương thành muôn mảnh."

Bologo nhìn Jeffrey, ánh mắt có chút thất thần, trước đó hắn vẫn hoàn toàn không thể lý giải hào cảm của Jeffrey đối với mình, tựa như hắn thực sự là một người tốt, nhưng hiện tại Bologo cũng đã hiểu được phần nào.

"A, chắc chắn rồi, ta sẽ nghiền xương hắn thành tro!"

Bologo thề.

(*): Thử sai: Trial and Error method, phương pháp Thử và Sai. Nguyên tắc của phương pháp “Thử và Sai” là tuần tự thử triển khai các giả thuyết, loại bỏ dần các giả thuyết không đúng cho đến khi xác định được giải pháp tốt nhất. Phương pháp này được ứng dụng phổ biến trong cuộc sống khi đối diện với vấn đề mới phát sinh và cả trong nghiên cứu khoa học.