Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 148: Chiến lợi phẩm


Về đến nhà, mọi thứ vẫn như bình thường, bên cạnh truyền đến tiếng cãi vã, tiếng TV ồn ào vang lên từ phía bên kia. Giống như việc đã quen với vận rủi của Palmer, Bologo cũng đã quen với cuộc sống ồn ào này. Nếu một ngày trở về nhà và xung quanh yên tĩnh đến lạ thường, ngược lại hắn sẽ cảm thấy hơi khó chịu.

Đặt mấy cái đĩa nhạc cũ tìm được sang một bên, Bologo cởi áo khoác và treo nó lên mắc áo, rửa ráy một chút rồi ngồi trở lại ghế sô pha.

Đêm giông bão dường như đã thay đổi điều gì đó, nhưng lại như thể chưa thay đổi thứ gì, cuộc sống của Bologo vẫn như thường lệ, nghe nhạc sau khi tan làm, sau đó chơi với sa bàn chiến tranh.

Trên sa bàn là bản sao của trận chiến đã thay đổi cuộc đời Bologo, trận chiến được gọi là Sự sụp đổ của Thành phố Thánh.

Bologo đã mất đi linh hồn của chính mình trong trận chiến này, đồng thời nhận được khả năng Trở về từ cõi chết, và cũng chính sau đó số phận của hắn đã thay đổi hoàn toàn, dấn thân vào con đường không lối về.

Kể từ khi ra tù, Bologo vẫn luôn suy nghĩ về những chuyện này. Hắn nghi ngờ rằng giao dịch mà mình đã thực hiện với ma quỷ phải chăng có liên quan đến Sự sụp đổ của Thành phố Thánh? Dù sao thì bản thân Chiến dịch Đất Khô Cằn Chi Nộ này cũng vốn rất đáng ngờ.

"Một cột sáng."

Bologo khẽ thì thầm.

Lưu huỳnh và lửa phóng lên bầu trời, tất cả mọi người đều biến thành tro bụi dưới ánh sáng cực mạnh đó.

Trên chiến trường nhuốm máu, chỉ có Bologo còn sống, và đây là cơn ác mộng mà Bologo phải chứng kiến khi sử dụng Mặt nạ Kinh Hoàng, nỗi sợ hãi tồi tệ nhất trong lòng hắn.

Trên thực tế, Bologo không hề biết chuyện gì đã xảy ra trong Sự sụp đổ của Thành phố Thánh, “cột sáng” trong miệng mọi người chỉ là tin đồn mà Bologo có được bằng cách tham khảo nhiều nguồn thông tin khác nhau.

Khi Bologo tỉnh dậy trên chiến trường, tất cả đã kết thúc, hắn nhớ lại nỗi đau vô tận mà mình cảm thấy lúc đó, như thể có một ngọn lửa đang đốt cháy cơ thể hắn.

Mình không giữ được tỉnh táo quá lâu, sau đó thì ngất đi và rơi vào cơn ác mộng đầy đau đớn, sinh tử tuần hoàn, đến khi Bologo tỉnh lại và lấy lại được ý thức thì đã hơn mười năm sau, lúc đó hắn cũng đã rời khỏi chiến trường và bị đưa vào ngục tối dưới lòng đất.

Bologo đôi khi tự hỏi tại sao mình lại sợ cơn ác mộng này như vậy. Thời gian trôi qua, trong khoảng thời gian dài đằng đẵng trong ngục tối, hắn dần nhận ra không biết chừng chính mình đã gây ra tất cả những chuyện này, hắn không thể nói tại sao, nhưng hắn lại cảm thấy như vậy và nhận hết tội ác về mình.

Sau khi ra tù, với những kiến thức siêu phàm học được, Bologo không những không hề được giải thoát mà còn rơi vào những nghi hoặc càng lớn hơn.

Giao dịch với ma quỷ là một cuộc trao đổi hoàn toàn công bằng giữa giá trị và giá trị.

Mình có tư cách gì mà nhận được một cơ thể bất tử như này? Mình đã phải bỏ ra cái giá gì trong giao dịch? Sự sụp đổ của Thành phố Thánh có liên quan đến mình không, và nếu có, mình đóng vai trò gì trong đó?

Bologo nghĩ mãi mà không ra, không thể hiểu nổi.

Hắn vẫn còn nhớ cuộc nói chuyện của mình với quản giáo hàng chục năm trước. Cái tên đầy bí ẩn đó sẽ chỉ gặp mình vài năm một lần, nhiều lần Bologo tưởng rằng tên quản giáo này đã chết, nhưng kết quả là cái tên này như thể cũng trở thành một kẻ bất tử và đồng hành cùng mình cho đến khi ra tù.

"Thật ra chuyện này không liên quan gì đến ngươi."

Đây là những gì quản giáo thường nói, Bologo có thể cảm nhận được, hắn không phải đang cố gắng giúp mình cảm thấy giải thoát, mà là nói thật từ tận đáy lòng. Dù sao thì một người như hắn không cần thiết phải nói dối Bologo.

Nhưng... Thực sự như vậy sao?

Bologo cảm thấy đau đầu, nhìn cách bài trí trên sa bàn, hắn từ từ ngả người xuống ghế sô pha.

Hắn vẫn luôn hoài niệm về thành phố này, ngoài ra còn một mục đích khác, Bologo luôn cảm thấy tất cả không đơn giản như vậy, có lẽ tại thành phố của lời thề, Opus, này hắn có thể tìm thấy câu trả lời mà mình cần, đúng như lời Bạo Chúa đã nói lúc đó.

"Chú ý đến vùng đất dưới chân mình."

Cần chú ý tới cái gì? Tất cả những gì Bologo có thể nghĩ đến là Khe nứt lớn.

Bologo không tiếp tục nghĩ thêm, liếc nhìn những đĩa hát cũ mình mới mua về, đặt một cái vào máy phát nhạc, tiếng hát dần vang lên, giọng hơi khàn khàn, nghe như một ông già đang hát tình ca.

Trở lại phòng ngủ, Bologo cầm cuốn nhật ký lên, mở một trang và viết về ngày hôm nay.

Bologo không viết nhật ký mỗi ngày, đôi khi sinh hoạt khá nhàm chán, hắn không thích ghi lại những câu chuyện vụn vặt trong cuộc sống, chỉ khi có một số điều đáng để tâm hoặc nảy ra ý tưởng nào đó, hắn mới bắt tay vào viết.

"Hôm nay ta đến nhà Charlie và trò chuyện với hắn một lúc. Chắc hẳn mỗi ngành nghề đều có những cách suy nghĩ riêng, và hôm nay Charlie nói đến một số ý tưởng khá thú vị.

Sau khi một người rời đi, một vài người sẽ chọn giữ lại một thứ gì đó làm kỷ niệm, để tưởng nhớ những dấu vết tồn tại của hắn, một vài người sẽ vứt bỏ tất cả, như thể hắn chưa từng tồn tại, dùng nó để tê liệt bản thân, còn một vài người sẽ chọn giữ lại mọi thứ, ngụy trang như thể hắn vẫn chưa hề rời đi.

Ta nghĩ mỗi một lựa chọn đều đại diện cho một ý nghĩa khác nhau, ta nghĩ tình cảm của mình đối với Adele hẳn là loại thứ nhất."

Bologo bình tĩnh kể lại suy nghĩ của mình.

"Ta sẽ không rơi vào đau thương vĩnh viễn, và ta sẽ không ép mình phải quên nó đi và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, ta nghĩ mình sẽ thản nhiên chấp nhận nó. Sau đó, sống tiếp với lời chúc phúc của nàng, đó cũng là điều mà nàng muốn và điều mà ta nên làm."

Sau khi viết xong, Bologo lật lại vài trang trước.

Có thể thấy qua những dòng chữ trong cuốn nhật ký, Bologo đã thực sự thoát khỏi đau buồn. Ban đầu, trong cuốn nhật ký, khi nhắc đến Adele, hắn không viết ra tên của Adele mà chỉ dùng "ngươi" để ám chỉ.

Như thể đây không phải là một cuốn nhật ký, mà là một bức thư gửi cho Adele, chỉ là bức thư này sẽ không bao giờ nhận được hồi âm.

Sau khi gấp cuốn nhật ký, Bologo mở ngăn kéo, trong đó có đầy tiền giấy và tiền xu.

Sau đêm giông bão, Bologo đã lập công lớn. Ngoài một khoản tiền thưởng lớn từ Bộ phận Thực địa, Bologo còn nhận được hai chiến lợi phẩm.

Một là con dao găm thu giữ từ Kodling. Sau khi bơm một lượng lớn Aether vào, con dao găm này có thể biến thành một thanh gươm Aether đầy chết chóc, đối với Bologo đang thiếu thủ đoạn nhất kích tất sát mà nói, thì đây là một vũ khí giả kim không tồi.

Hai là Thanh kiếm Sương Mù thu giữ được từ Thorndike, Bologo không chọn giữ nó mà nộp lại cho Bộ phận Thực địa.

Trong Cục Trật tự, vì tính đặc thù của Thanh kiếm bí mật, nên nó ẩn chứa một ý nghĩa rất phi thường, mỗi lần thu giữ được Thanh kiếm bí mật, đều có thể coi như là một sự sỉ nhục đối với Thanh kiếm bí mật của Đức Vua, vì thế Bộ phận Thực địa đưa ra một khoản tiền rất lớn.

Bologo không từ chối. Sau khi suy nghĩ kỹ càng, hắn cảm thấy năng lực của mình không tương thích với Thanh kiếm Sương Mù, và lượng Aether tiêu thụ từ nó cũng rất lớn.

Nghe Jeffrey nói, hắn không dùng Thanh kiếm bí mật để xin tiền thưởng cho mình. Suy cho cùng thì tiền bạc của Bologo hiện giờ cũng đã đủ để dùng một thời gian dài rồi, nên hắn đã xin một vài vũ khí giả kim cho mình, hắn còn ra vẻ bí ẩn nói rằng mình chắc chắn sẽ thích thứ này, xem ra ngày mai đi gặp Bailey là có thể nhận được.

Biểu cảm của Bologo trở nên hơi u ám. Cho dù hắn vô cùng không tình nguyện nhưng cũng không còn cách nào khác, hắn chuẩn bị nộp đơn lên Lebius xin tuyển thêm thành viên mới, tốt nhất là nên tuyển thêm thành viên có liên hệ với Lõi lò thăng hoa, như vậy mình không cần phải khó xử như thế này nữa.

"Người đi vay sao? Đầu năm nay đáng tin cậy người đi vay cũng không nhiều."

Nghĩ đến đây, Bologo lẩm bẩm một mình.

Theo kế hoạch của Nethaniel, mục đích thực sự của Đội hành động đặc biệt này là tìm ra bí mật của ma quỷ. Vì mục đích này, cần có những người đi vay làm thành viên trong Đội, điều này khiến cho kế hoạch chiêu mộ trở nên vô cùng khó khăn và không biết khi nào mới có thể tuyển được người mới.

Bologo không nghĩ đến những chuyện này nữa, hắn đã tan làm rồi, không nên mải mê về công việc, mình còn sống rất lâu, còn nhiều thời gian đi lao lực.

Hiện giờ, Bologo nằm thoải mái trên giường, tận hưởng sự yên bình ngắn ngủi, thả lỏng từng cơ bắp và chờ đợi ngày hôm sau trong tiếng ca đang dần cao lên.

...

Cục Trật tự, Trụ cột của Mê cung.

Bologo có vẻ u ám trong đám đông vội vã. Đại khái là nghĩ đến việc hôm nay phải đi gặp người phụ nữ đó, đêm qua hắn ngủ không ngon, mặc dù không gặp ác mộng nhưng khi tỉnh dậy hắn vẫn cảm thấy mệt mỏi, cả người không còn sức lực.

Nhìn lên, bên ngoài tòa tháp có mái vòm, thang máy lần lượt lên xuống, Bologo vượt qua đám đông, bước vào thang máy, bấm nút tiến về Lõi lò thăng hoa.

Trong thang máy chỉ có Bologo, khi cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, một bàn tay lọt qua khe hở khiến cánh cửa thang máy đang đóng lại bỗng mở ra, rồi nàng chen vào.

"Tý nữa thì không kịp."

Nàng dựa vào một bên, thở hổn hển, sau khi bình tĩnh lại, chuẩn bị ấn nút, thì lại phát hiện nút Lõi lò thăng hoa đã sáng.

"Ngươi cũng đi Lõi lò thăng hoa?"

Bailey quay đầu nhìn người còn lại trong thang máy, liền thấy hắn, với vẻ mặt u ám, đứng ở góc thang máy, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng và bực bội, khoanh tay trước ngực, đầy cảnh giác.

Đương nhiên, Bailey cũng không để ý tới những thứ này.

"Yo! Thật là trùng hợp! Bologo!"

Bailey vươn tay ra và vòng tay qua vai Bologo, dáng người nàng cao gầy, cao gần bằng Bologo, kéo mạnh một cái, Bologo thậm chí suýt chút nữa thì đứng không vững, sau đó tay nàng đặt ở gáy Bologo, ấn đầu hắn xuống.

Hai người tựa như tụ cùng một chỗ hồ cẩu bằng hữu, túm tụm lại với nhau, lập mưu đột nhập vào nhà một tên quỷ xui xẻo nào đó ngay trong đêm để cướp bóc, một người mở khóa, một người nạy cửa, phân công công việc rõ ràng và hiệu quả.

Mùi hương tươi mát thoảng qua, lâu ngày ở cái nơi Khe nứt lớn hôi thối như cống rãnh, mùi thơm này đơn giản là say lòng người, cộng thêm bóng người xinh đẹp ngay bên cạnh, bất kỳ người đàn ông bình thường nào trong hoàn cảnh này đều khó tránh khỏi ảo tưởng đến một tương lai đẹp đẽ…

Bologo cảm thấy mình là một người đàn ông bình thường, nhưng người phụ nữ bên cạnh hắn thì lại không bình thường.

Trong đầu hắn không có bất kỳ một vọng tưởng đẹp đẽ nào, bởi vì bóng người xinh đẹp này đang nở một cười âm hiểm và nói tới nói lui như một lão già béo ú.

"Tiểu bảo bối, ta đã bảo ngươi sẽ trở lại a, đúng không?"

Nhìn Baley đang giương nanh múa vuốt, sắc mặt Bologo tái mét, không nói lời nào.