Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 157: Giấc mơ


Ngã Ba Vô Định, xưởng giả kim của Taida.

Amy ngồi trên một chiếc ghế tựa có hình thù kỳ lạ. Một số cánh tay robot dựng lên xung quanh chiếc ghế tựa. Các đường ống với nhiều kiểu dáng khác nhau được đặt rải rác khắp nơi, đủ loại dụng cụ được treo trên bức tường phía sau, đưa tay ra là có thể chạm đến.

"Về sau họ sẽ ở lại đây?"

Amy kéo tấm gương xuống phía đỉnh đầu để nó có thể phản chiếu cơ thể của nàng, sau đó nàng nằm xuống và cuộn áo sơ mi lên gần nách, nơi có một giắc cắm, cắm một đường dây đặt cạnh đó vào, một ánh sáng xanh mờ nhạt lóe lên trên cơ thể Amy.

"Gần như là vậy, đó là một giao dịch. Họ cần một nơi để sống yên ổn, còn ta thì cần ma trận giả kim trên người Bologo."

Taida bước tới, cau mày nhìn tài liệu trên tay, tay kia cầm tách cà phê và ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

"Vậy có ổn không?"

Giọng Amy trầm xuống.

Sau khi đường dây được kết nối, Aether giải phóng ra khỏi cơ thể và truyền đến các cánh tay robot . Amy nằm hẳn xuống, các cánh tay robot lần lượt chuyển động, như muốn giữ chặt nàng trên ghế. Đầu nhọn nhô ra khỏi các cánh tay robot và nhẹ nhàng cạy mở lớp vỏ sền sệt kia của nàng.

Nàng nhìn mình trên chiếc ghế bảo dưỡng qua tấm gương phía trên, và sử dụng Aether để điều khiển những cánh tay robot này sửa chữa, bảo trì cơ thể mình.

Là một con rối giả kim, Amy vẫn còn rất nhiều khuyết điểm, lâu lâu lại phải bảo dưỡng và sửa chữa cơ thể một lần, cũng may là nàng đã học được tất cả những chuyện này, không cần phải nhờ đến Aida, nàng vẫn có thể tự hoàn thành chúng.

Học tập, cải tiến và nâng cấp bản thân.

"Không có gì không tốt cả, họ sẽ không ảnh hưởng đến nghiên cứu của ta, và với sự hợp tác của Bologo, ta có thể khai quật được bí ẩn về sức mạnh của Chúa tể Cyrin."

Taida có một mục đích cực kỳ mãnh liệt, và chính mục đích này đã chèo chống ông ta sống đến bây giờ, cũng như khiến ông ta rơi vào sự theo đuổi cuồng tín với chân lý.

"Thậm chí chúng ta còn có thể lợi dụng họ để đối phó với đám thương nhân đó", Taida đang âm mưu điều gì đó, "Ta không thích hợp để lấy những thứ kia, ngươi thì lại không có khả năng tự bảo vệ mình, nếu giao chuyện này cho họ…"

Rất nhanh, Taida liền đưa ra quyết định.

"Ngươi biết tầm quan trọng của tất cả những chuyện này, đúng không, Amy."

Ông ta ngẩng đầu lên khi nói, và nhìn Amy, người đang nằm trên ghế bảo dưỡng và tu sửa lại bản thân.

"Ta hiểu, tất cả mọi thứ đều là vì nàng ấy..."

Có lẽ vì đang phải bảo dưỡng nên giọng của Amy trầm và không có bất kỳ cảm xúc nào.

Nàng từ từ đưa tay lên đặt vào ngực mình, cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ của trái tim bằng sắt thép và Aether bên dưới lớp vật liệu kim loại và composite, cùng với cái bóng đỏ tươi ẩn hiện trong đó.

"Ngươi biết là tốt." Ánh mắt Taida u ám.

"Ta sẽ cố gắng hết sức", Amy nhìn vào bản thân mình trong gương, do dự mất mấy giây, ngập ngừng nói, "Con sẽ làm được, thưa cha".

Amy dường như vừa nói ra một điều cấm kỵ, bầu không khí ngay lập tức bị kìm nén, sự tức giận hiếm có hiện lên trong ánh mắt của Taida, ông ta đặt tài liệu và cà phê xuống, giọng đầy tức giận.

"Amy, ta đã nói bao nhiêu lần rồi!"

"Rất xin lỗi, ta chỉ là theo tiềm thức..."

Amy bày tỏ thái độ hối lỗi, nhưng nàng biết rất rõ đây không phải là do tiềm thức mà là một ý đồ thăm dò. Nhưng đáng tiếc là, dù nàng có cố gắng bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì vẫn luôn dẫn đến kết quả như vậy.

"Ta hy vọng sẽ không có lần sau, Amy." Taida nghiêm nghị nói.

"Con hiểu, thưa sư phụ."

Rõ ràng, Taida thích cách xưng hô "sư phụ" hơn là "cha", nếu Bologo ở đây, hắn sẽ hiểu được rằng Taida đang kháng cự lại việc thừa nhận Amy là một cá thể loài người và đề phòng tình cảm do mối quan hệ thân thiết mang lại, thế nhưng ông ta chỉ từ chối cách xưng hô của mối quan hệ huyết thống, nhưng lại chấp nhận cách xưng hô của mối quan hệ thầy trò.

Có thể trong mắt Taida, ông ta có thể kiểm soát mối quan hệ giữa thầy và trò, hoặc vì những lý do khác, nhưng chỉ có Taida mới hiểu được tất cả những chuyện này.

"Ta đi ngủ."

Taida nhặt tài liệu và cà phê, đi vào trong bóng tối, bước lên cầu thang, rẽ vào góc và mở một cánh cửa.

Đây là phòng của Taida, về cơ bản thì ban ngày đều bận bịu ở bàn làm việc, khi mệt thì nằm trên ghế dựa, trừ khi ngủ thì hầu như ông ta không vào đây, thậm chí đôi khi còn ngủ ở bên ngoài, chỉ cần úp vào mặt bàn mà ngủ một đêm.

Nó giống như Taida muốn trốn tránh thứ gì đó, một thứ mà Taida không muốn đối mặt.

Bên trong căn phòng lờ mờ, trang trí rất ấm cúng, chiếc bàn nhỏ đặt đầy ảnh chụp chung, Taida đến bên bàn và chọn một tấm ảnh, trong đó có hình ông ta đứng dưới ánh mặt trời và dùng hai tay nâng một cô gái lên trên cao.

Cô gái và Amy trông rất giống nhau, ngay cả tuổi tác, thân hình và màu tóc cũng rất giống nhau, hay nói cách khác, Amy được chế tạo ra dựa theo cô gái trong bức ảnh.

Gương mặt Taida bị bóng tối bao trùm. Ông ta nhìn chằm chằm bức ảnh hồi lâu, cuối cùng đặt nó xuống, ngả ra giường không nói lời nào, trông như một cái xác chết.

Không gian trong xưởng giả kim rất lớn, để hỗ trợ đủ loại nghiên cứu của Taida và thiết lập miền ảo, khi xây dựng nơi này, Taida đã khoét rỗng bên trong vách đá và biến nơi này thành một pháo đài nhỏ.

Trong đây có một số phòng thí nghiệm, nhiều thiết bị cỡ lớn và nhà kho. Nơi này có không gian rất lớn, nhưng dù nó lớn đến đâu thì Taida vẫn không hề chuẩn bị phòng cho Amy. Nói chính xác thì Amy cũng có một phòng, phòng của nàng là phòng bảo dưỡng, còn chiếc ghế bảo dưỡng kia chính là giường của nàng.

Sau khi hoàn thành công việc bảo dưỡng hàng ngày, Amy nằm thẳng trên ghế và nhìn chằm chằm mình trong gương, quầng sáng trong mắt không ngừng thay đổi hình dạng.

Do hạn chế về mặt kỹ thuật, Amy không thể thực hiện những biểu cảm phức tạp. Vì lý do này, khi nàng nói chuyện, trông giống như đang đeo một cái mặt nạ lạnh lùng, nhưng biểu cảm cũng là một phần quan trọng trong giao tiếp của loài người, cho nên để giống với một con người hết sức có thể, cũng như để giao tiếp, Amy đã sử dụng quầng sáng trong đôi mắt để thể hiện cảm xúc của mình.

Đúng như Bologo đã đoán vào thời điểm đó, các hình dạng khác nhau của quần sáng thể hiện những cảm xúc khác nhau của Amy... nếu những thứ đó được coi là cảm xúc.

Amy không cần ngủ. Đối với nàng, cái gọi là giấc ngủ cũng chẳng khác bước vào một chu trình vận hành với công suất thấp, khiến "hình chiếu tâm trí" hoạt động một cách chậm chạp.

Thường thì trước khi đi ngủ, Amy thích ngắm mình trong gương như thế này, giống như một nghi thức chìm vào giấc ngủ nào đó.

Nàng từng thấy một cuốn sách nói rằng mọi người sẽ xác định xem con vật thí nghiệm có tự nhận thức được hay không bằng cách xem liệu con vật đó có thể phán đoán sự tồn tại của chiếc gương và nhận ra rằng hình ảnh phản chiếu trong gương chính là nó hay không.

Mỗi lần nhìn thấy mình trong gương và nhận ra đó là chính mình, Amy rất hạnh phúc, nàng biết rằng đó là mình, rằng nàng đang sống và có ý thức của riêng mình.

Như là một câu thần chú, khi ngươi thì thầm và lặp đi lặp lại nó, một ngày nào đó nó sẽ trở thành sự thật.

Sau đó... là nằm mơ.

Amy không biết liệu một tồn tại như mình có mơ như loài người hay không, và cũng không biết giấc mơ của con người trông như thế nào. Dù những điều được mô tả trong sách như thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là một giả thuyết, Tuy nhiên, do những hạn chế của bản thân, nên Amy khó có thể đi mà kiểm nghiệm tất cả.

Nhưng... Amy cảm thấy đây hẳn là một giấc mơ, hơi khác với giấc mơ được mô tả trong sách, nhưng nàng vẫn nghĩ rằng đây chính là giấc mơ của riêng mình.

Tiếng cười như chuông bạc vang lên, Amy biết nàng cô ấy đã tới.

Đêm nào nàng ấy cũng tới như một linh hồn, nhưng Amy không hề chống cự lại điều này mà còn rất vui, Amy biết rằng lần nào nàng ấy đến cũng sẽ mang theo bất ngờ cho bản thân.

Từ từ nhắm mắt lại, khi Amy mở mắt ra, mọi thứ vẫn như trước, nàng vẫn nằm trên ghế bảo dưỡng, chỉ có điều lần này, trong ánh mắt của nàng, nàng đã không còn cô đơn trong gương.

"Alice..."

Amy nói khẽ và từ từ quay đầu lại, nàng nhìn thấy cô gái đang dựa vào bên cạnh mình, người mà có khuôn mặt và vẻ ngoài giống hệt mình.

Nàng ấy mỉm cười với mình, đưa tay ra vuốt ve gò má lạnh lẽo, thân thiết nói.

"Chào buổi tối, Amy."

Giọng Alice thật thanh tao và thánh thót, nàng mặc một chiếc váy trắng, rõ ràng là đang ở trong một căn phòng kín, nhưng lại như một cơn gió vô hình đã nâng người nàng lên.

Nắm tay Amy và ra hiệu cho nàng đi theo. Amy cũng chủ động tiến theo Alice, nàng luôn tin tưởng tuyệt đối vào Alice.

Cả hai đẩy cánh cửa của xưởng giả kim, lẽ ra nơi này phải vang lên báo động của miền ảo mới đúng, nhưng miền ảo vẫn giữ im lặng, như thể đây thực sự là giấc mơ của Amy.

Alice đưa Amy đến hành lang trên không, nghiêng người nhìn xuống, ánh sáng yếu ớt đọng lại trong biển sương mù, sâu thẳm đưa đến từng luồng gió, tựa như trong biển sương mù này có một con quái vật khổng lồ đang hít thở sâu.

"Amy, ta biết ngươi đang nghĩ gì."

Alice ngồi trên lan can, đôi chân trắng nõn đung đưa trên không.

Amy không ngạc nhiên trước suy đoán của Alice, nàng nói, "Ngươi nghĩ gì về chuyện này?"

Đây là một tình huống vô cùng kỳ lạ, dù Amy đã đọc bao nhiêu cuốn sách thì vẫn khó có câu trả lời chính xác, nàng không dám nói cho Taida biết những chuyện này, vì nàng sợ Taida sẽ biết được những suy nghĩ mà nàng giấu kín trong lòng.

Một con rối giả kim không nên có những suy nghĩ như vậy.

"Ta? Ta không có ý kiến gì cả, chỉ cần đây là thứ ngươi muốn", Alice cười nhìn Amy, "Dù sao ta cũng đã chết rồi, chết là chết, không còn gì cả".

Amy chống hai tay lên lan can và đứng cạnh Alice, cả hai đứng trên màn sương, giống như những yêu tinh bước ra từ khu rừng.

Quầng sáng trong mắt từ từ chuyển động, không ai biết Amy đang nghĩ gì, lúc này Alice lại dặn dò.

"Nếu ta thực sự có ý tưởng gì..."

Nàng cúi đầu xuống và nói với Amy một cách nghiêm túc.