Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 159: Dây rốn nối liền với tà dị


Tàu điện ngầm từ từ dừng lại, cùng lúc đó cánh cửa mở ra, tạo ra một làn gió nhẹ. Những người đứng đón trên sân ga đã sẵn sàng, đẩy xe và dỡ hàng khỏi tàu.

Để tránh rắc rối, Bộ phận Hậu cần và công chúng sử dụng cùng một đường ray, nhưng nơi mà họ dừng lại khác nhau. Các sân ga của Bộ phận Hậu cần được phân bổ bí mật trong khắp thành phố và có nhân viên trông coi để ngăn những người không liên quan đi nhầm vào đó.

Nghe Marion kể, thường có mấy tên liều lĩnh, ôm ý tưởng khám phá các truyền thuyết đô thị, đi sâu vào trong các đường hầm, ý đồ tìm ra những sân ga bí mật này.

Hầu hết những người đó đều bị Người đưa đò bắt được và trục xuất. Một số tên biết quá nhiều sẽ bị đưa đến Viện điều dưỡng Biên Giới để thực hiện các phẫu thuật nhỏ trong ký ức. Đôi khi Bộ phận Hậu cần sẽ sử dụng báo chí để đăng một số vụ tai nạn tàu điện ngầm nhằm cảnh báo đám người tò mò ấy rằng, vào sâu trong đường hầm là một việc cực kỳ nguy hiểm.

Bologo và Palmer đứng trên sân ga, tốc độ của hai người có vẻ cực kỳ chậm trong đám đông bận rộn.

Trên đường đi, Marion nói chuyện phiếm với Bologo, cái tên này hẳn là đang giữ một vị trí quan trọng nào đó trong Bộ phận Hậu cần, vì vậy Marion biết rất nhiều chuyện khiến Bologo phải ngạc nhiên, chẳng hạn như sự kiện vào đêm mưa bão.

"Mặc dù nó gây ra cho bọn ta rất nhiều rắc rối, nhưng ngươi làm không tệ."

Marion biết rằng mình đã làm tất cả những điều đó, mặc dù vẻ mặt hắn không mấy vui vẻ, nhưng ít nhiều vẫn khen ngợi mình phần nào.

Theo lời của Marion, Bộ phận Hậu cần cũng chịu trách nhiệm về hoạt động vận chuyển của tất cả các cứ điểm, từ phân phối vật tư, điều tiết tài nguyên, đến xử lý hiện trường và những việc lằng nhằng khác.

Có thể nói, nhân viên Thực địa có thể hành động thoải mái trong Opus, phần lớn là nhờ vào Bộ phận Hậu cần dọn dẹp đống lộn xộn cho họ. Những người này có áp lực công việc rất lớn, ai ai cũng vô cùng cáu kỉnh, đặc biệt là khi đối mặt với Bộ phận Thực địa, tức giận đến mức đỏ mặt tía tai.

"Đội số 4 đúng là rất bí ẩn a."

Bologo liếc nhìn những vật tư được giao, một số được bọc bằng vải đen, nhưng Bologo vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được Aether đang trào dâng dưới đó. Hắn không rõ đây là thứ gì, nhưng có thể khẳng định được đây là vật siêu phàm.

Marion không nói nhiều về Đội thứ 4. Mình thử dùng vài câu để thăm dò, nhưng đều bị Marion gạt chủ đề đi.

"Đều làm việc trong Khe nứt lớn, sớm muộn gì các ngươi cũng gặp nhau."

Cuối cùng Marion đưa ra một lời giải thích như vậy, như thể đang chuẩn bị một điều bất ngờ nào đó, và giờ vẫn chưa phải lúc để tiết lộ nó.

Hai người bước ra khỏi nhà ga, lối ra nằm khuất dưới một tòa nhà, trông giống như một nhà kho, nhưng không ai có thể nghĩ rằng dưới nhà kho lại có một ga ngầm.

Đi trên phố, cảnh vật ở đây cũng giống như ở Opus, chỉ khác là sắc trời càng âm u, nặng nề hơn. Nhìn xung quanh, những vách đá khổng lồ vây quanh nơi này, cầu thang dài ngoằn ngoèo bò dọc theo vách đá, nối lên tận mặt đất.

Thị trấn Autumn Hurt, nơi mà Opus và Khe nứt lớn chồng chéo lên nhau, trật tự chiếm ưu thế ở đây, có thể thấy những cảnh sát được trang bị đạn thật trên đường phố, luôn cảnh giác với bạo động đến từ Ngã Ba Vô Định.

"Ngươi biết Đội số 4 không? Palmer."

Ở đây gió hơi mạnh, Bologo đã phải ấn mũ xuống để nó không bị gió thổi bay.

"Không, ta thậm chí còn chưa từng thấy người của Đội số 4. Họ dường như đã hoạt động trong Khe nứt lớn ngay từ khi được thành lập."

Palmer lắc đầu, hắn không biết nhiều lắm về Đội số 4 chỉ tồn tại trong lời người khác, huống chi là Tiền đồn Tuyệt Vọng.

"Bộ phận Thực địa có nhiều đội hành động, chẳng hạn như Đội số 6 mà Yas phụ trách, là đội hành động chống bạo loạn. Ngoài ra còn có Đội số 7, Kẻ Xâm Nhập Vô Hình, làm việc chung với Tổ Quạ, chịu trách nhiệm điều tra và xâm nhập từ bên ngoài, hoặc Đội số 3, Wall Breaker, được thành lập để nhằm vào các sự kiện miền ảo bất thường."

Tất cả những đội hành động này, Bologo đều đã nghe nói về họ, thậm chí còn từng gặp một vài người trong nhà ăn và chào hỏi.

"Nhưng duy nhất chỉ có Đội số 4 là chưa từng thấy a."

Bologo nhìn về phía xa, ba phía của thị trấn Autumn Hurt đều bị vách đá vây quanh, duy chỉ có phương hướng này là không có, thay vào đó một là khe nứt sâu.

"Muốn xem xét lại đề nghị trước kia của ta không? Từ đây nhảy xuống Khe nứt lớn, không biết chừng dưới đó có một đám người thuộc Đội số 4 đang xếp hàng chào đón ngươi a." Palmer cười.

Bologo lắc đầu, phớt lờ hắn.

Ngoài cái vị trí địa lý hỏng bét ra, Thị trấn Autumn Hurt thực sự không khác mấy so với một thị trấn bình thường, trên các con phố có đủ loại cửa hàng khác nhau, phía sau là các nhà dân xếp san sát, phía xa còn có thể nhìn thấy tháp chuông của nhà thờ.

So với Ngã Ba Vô Định, không khí ở nơi đây chắc chắn trong lành hơn rất nhiều.

Nhưng nơi đây lại cũng rất gần Ngã Ba Vô Định, gần như sát với vùng biển sương mù đầy bí ẩn này.

Bologo có một cảm giác rất kỳ diệu, trật tự và rối loạn, lẽ thường và điên rồ, nhiều yếu tố được xếp chồng lên nhau, chúng mâu thuẫn và bài xích, nhưng lại được duy trì ở một trạng thái cân bằng, chỉ đợi một ai đó kích nổ tất cả.

Ánh mắt vô tình đảo qua đám đông, đột nhiên cảm giác quỷ quyệt và quái dị kia lại ập đến trong đầu, lần cuối cùng Bologo cảm thấy như vậy là khi đọc cuốn sách của Nethaniel.

Không giống như lần đầu hoảng sợ, Bologo nhanh chóng quen với cảm giác kỳ lạ này, như thể có một đôi bàn tay lạnh lẽo và nhớp nháp đang vuốt ve gáy mình, từng tiếng thì thầm trầm thấp cũng theo gió mà tới.

Bologo không rõ đây là một cảnh cáo hay gợi ý, nhưng có thể khẳng định là có điều gì đó đã xảy ra, và mình thì đang ở trong đó.

Là tác nhân của ma quỷ, Bologo có thể nhìn thấy những gì người thường không thể nhìn thấy, cảm nhận được những gì người thường không thể cảm nhận được, và đó chính là sợi dây liên kết giữa hắn và ma quỷ, là dây rốn giữa đứa trẻ và người mẹ.

Cặp đồng tử xanh biếc khẽ run lên, Bologo nhìn thấy bóng dáng xa lạ mà quen thuộc trong đám đông, hắn quay lưng lại với mình rồi bước đi.

Palmer tiến lên trước hai bước, sau đó hắn mới nhận ra Bologo không theo sau, khi quay lại thì thấy Bologo đang đứng ngơ ngác tại chỗ.

"Chuyện gì thế?"

Palmer bước tới và nhìn theo tầm mắt của Bologo, nhưng hắn không thể nhìn thấy gì ngoài những con đường u ám.

“Palmer, ngươi đã bao giờ cảm thấy như vậy chưa?” Bologo đột nhiên bước tới và đi về phía đám đông, “Nó giống như một lời gợi ý nào đó, lại như là bừng tỉnh đại ngộ… Tóm lại, ngươi bỗng có một cảm giác quen thuộc từ nơi sâu xa nào đó, và cảm giác này khiến ngươi hoang mang".

"Không, chưa từng có." Palmer theo chân Bologo.

"Xem ra ma quỷ của ngươi không yêu quý ngươi cho lắm. Ngay cả dây rốn giữa ngươi và hắn cũng yếu ớt đến như vậy. Ta không biết nên nói ngươi là may mắn hay là xui xẻo đây?"

Bologo nói rồi sải bước lớn, lao về phía bóng người gần như đã biến mất khỏi tầm mắt kia.

“Này này này!” Palmer kêu lên.

Hắn biết cộng sự của mình có chút loạn thần, nhưng phản ứng lần này cũng không khỏi quá lớn, Bologo trông như một con chó hoang đang đi lang thang ngoài đường, bỗng nhìn thấy một con chim, liền bất chấp tất cả mà lao tới.

Bologo là một người cảnh giác, trước khi trở thành Người thăng hoa, hắn thích đón xe dạo quanh Opus, lang thang trên đường phố và lượn quanh những con hẻm u ám.

Hắn không bao giờ dùng nước hoa, bởi nó sẽ ảnh hưởng đến khứu giác của hắn. Trong khoảng thời gian săn đuổi ác ma, Bologo thường tìm thấy một số tên ẩn nấp trong đám đông theo cách này, chẳng hạn như ác ma đã bị hắn chặt đầu, có danh hiệu là “Nanh Độc”.

Khi ấy, tên kia đang ăn trưa trong nhà hàng, Bologo tình cờ bước vào đó, hương vị thơm ngon của đồ ăn không thể nào che lấp nổi mùi thối nát đặc trưng kia của ác ma.

Sau một khoảng thời gian phán đoán ngắn ngủi, Bologo đã tìm thấy Nanh Độc, sau đó Bologo ngồi xuống bàn của hắn, có thể thấy Nanh Độc rất cảnh giác với mình, cực kỳ kháng cự lại hành động vừa rồi của mình. Hắn hẳn là muốn nhanh chóng rời đi để tránh rắc rối, nhưng hắn lại đánh giá thấp hiệu suất của chuyên gia.

Bữa trưa vừa được bưng lên, Bologo đã chộp lấy con dao mà không hề báo trước, rồi một dao đâm xuyên qua hốc mắt Nanh Độc. E rằng với tư cách là một ác ma, hắn sẽ không bao giờ tưởng tượng nổi điều đó, rằng có người sẽ ra tay ở ngay nơi công cộng, nhưng Bologo lại không hề quan tâm đến chuyện này.

Giữa máu bắn tung tóe và tiếng la hét, Bologo vớ lấy đĩa ăn, ấn nó vào đầu cán dao, nện mạnh xuống và cắm ngập con dao vào đầu Nang Độc.

Và thế là, một ác ma thận trọng, khiến người ta vô cùng đau đầu cứ như vậy mà chết trong tay Bologo. Thậm chí, phải đợi đến lúc Jeffrey gầm rú với Bologo thì hắn mới biết danh hiệu của ác ma này là Nanh Độc, một kẻ giết người hàng loạt đầy xảo quyệt.

Đã hiệu suất cao lại còn chí mạng, ngoài việc gây ra một chút hoảng loạn và mất một bữa ăn trưa, chuyên gia đã giải quyết mối nguy hiểm với sự chuyên nghiệp và bảo vệ tính mạng của công dân thành phố này.

Bologo đang chạy trong đám đông. Hắn cảm thấy không có sự khác biệt mấy giữa lúc đó và bây giờ, chỉ là đổi từ mùi vị mục nát của ác ma sang cái dây rốn quỷ dị này.

Hắn vẫn nhớ đến định mệnh của mình, những người đi vay sinh ra là để làm việc cho ma quỷ. Bologo không muốn làm việc cho những tên đó, nhưng để tìm ra bộ mặt thật của ma quỷ, đôi khi hắn không thể không làm chuyện này.

Phải nói rằng, Bologo khá thích thú, hắn đang mong chờ thế giới sẽ như thế nào trong mắt ma quỷ, nó giống như một cuốn tiểu thuyết trinh thám, nơi mọi bí ẩn được giải đáp từng chút một.

Bóng người đó biến mất trong một con hẻm nhỏ trên phố. Bologo không hề có ý dừng lại, luồn tay vào áo, nắm chặt cán búa, khác với cây búa vuốt thông thường trước đây, đây là cây búa vuốt được Bailey đặc biệt chuẩn bị cho hắn sau khi được hắn nhờ - Búa vuốt xung chấn.

Chỉ với một cú nện búa này, Bologo có đủ tự tin để đập tan kẻ địch của mình thành một mớ hỗn độn máu me be bét.

Palmer rất cố gắng theo sau Bologo, hắn không đoán ra chuyện gì đang xảy ra, nhưng mọi hành động nhỏ của Bologo đều được hắn thu hết vào trong mắt.

Theo quan điểm của Palmer, trên thế giới chỉ có hai loại người vén áo theo cách lén lút đó. Một là mấy tên đại lý cấp hai chuyên bán hàng lậu, và loại còn lại là một tên sát nhân hàng loạt như Bologo, luôn giấu vũ khí giết người dưới áo khoác của mình.

"Chuyên gia, hiệu suất của ngươi cũng không khỏi quá cao."

Palmer thấp giọng càu nhàu, sau đó lấy từ trong túi ra một chiếc mũ trùm màu đen, đội lên đầu rồi lao vào con hẻm theo bước Bologo.

Trong khoảng thời gian này ở Khe nứt lớn, Palmer đã dần quen với phản ứng của Bologo, còn nhớ lúc trước hai người đang lang thang ở Ngã Ba Vô Định, Bologo đột nhiên dừng lại, khịt khịt mũi như một con chó săn, rồi quả quyết vung búa đập nát bức tường.

Sau bức tường là một đám ác ma, chúng đang vây quanh một con quỷ xui xẻo, với họa tiết của nghi thức thăng hoa được vẽ trên mặt đất, sẵn sàng ăn tươi nuốt sống linh hồn của con quỷ xui xẻo này.

Cốt truyện sau đó Palmer đã thuộc lòng, như một bác sĩ chỉnh hình, Bologo đã giúp đám ác ma này giải quyết nóng nảy phệ chứng. Chẩn đoán của hắn ấy là chứng euthanasia (*).

Kể từ đó, Palmer dần tin tưởng vào trực giác của chuyên gia, Bologo giống như bộ não của cả đội, chỉ cần nghe theo mệnh lệnh của hắn và trung thành thực hiện là được.

Hai người, một trước một sau, lao nhanh trong con hẻm ngoằn ngoèo, nơi đây chẳng khác nào một mê cung tăm tối, từ tận sâu bên trong truyền ra mùi máu đặc quánh, đi cùng với tiếng gió rít gào, mùi vị tanh tưởi khuếch tán.

(*):euthanasia, an tử, cái chết êm ái hay cái chết êm dịu đề cập đến việc thực hành chấm dứt một cuộc sống với mục đích làm giảm thời gian chịu đau đớn và đau khổ về mặt thể lý hoặc bởi các rối loạn tâm lý không thể chữa trị cho người bệnh.