Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 164: Đi vào tà đạo


Trong nhà thờ nhuốm máu đầy xác chết, Palmer nghe rõ những lời của Bologo từ trong đầu, sau đó là phản ứng Aether được giải phóng một cách mãnh liệt, rồi những tiếng gầm vang lên.

Bologo đã chạm trán với kẻ địch. Dựa trên những dư âm của trận chiến, thì đây hẳn là hai tên điên cuồng bạo lực chiến đấu với nhau.

Trên thực tế, Palmer rất thích chiến đấu với mấy tên cuồng bạo lực, bởi vì như vậy thì không cần phải tốn công suy đoán bất cứ điều gì, chỉ cần nghĩ mọi cách giết chết đối thủ là được.

Nhưng hiện giờ, trong nhà thờ trống rỗng, trực giác của Palmer nói với hắn rằng có một sát thủ vô hình đang ẩn náu đâu đó, và mình phải tìm ra kẻ đỏ trước khi hắn giết chết mình.

Gió rít, không khí tràn ngập Aether lấp kín căn phòng. Nghe nói mấy lão già hôi hám trong nhà khi triển khai hoàn toàn Năng lượng bí mật, họ có thể phán đoán vị trí và trạng thái của kẻ địch qua hơi thở của chúng.

Đáng tiếc Palmer chỉ là người thăng hoa giai đoạn một. Hắn không thể điều khiển và cảm nhận gió một cách tinh vi hơn, chỉ mong cơn cuồng phong vừa nổi lên này có thể tạm thời quấy nhiễu đối phương, và trong tình trạng bão táp này, Palmer cũng có thể giải phóng Năng lượng bí mật một cách nhanh chóng hơn.

"Aether Ẩn nấp sao?"

Tạm thời Palmer không thể đoán ra được Học phái Năng lượng bí mật của đối phương, dù sao thì nhiều Học phái cũng có cách che giấu tung tích của mình, chẳng hạn như Học phái Thống Ngự có thể điều khiển ánh sáng và bẻ cong nó để ẩn thân.

Nhưng điều có thể chắc chắn là đối phương phải sở hữu khả năng Aether ẩn nấp, nếu không phản ứng Aether tăng cao sẽ khiến hắn bị bại lộ.

Nghĩ đến đây, Palmer có chút đau đầu, từ khi trở thành người đi vay, hắn ít nhiều có chút thụ động trong công việc, thậm chí còn khiến cho sự tiến bộ của bản thân bị gạt sang một bên.

Bây giờ vất vả lắm mọi thứ mới đi đúng hướng... Mặc dù theo mình, con đường đúng đắn này tà đạo tới mức không thể tà đạo hơn, nhưng ít nhiều thì cũng có thể coi là một công việc ổn định, mình cũng nên nghiêm túc thực hiện nó.

"Thật phiền phức a..."

Khoảnh khắc Palmer phàn nạn, một mũi tên bắn lén xẹt qua không trung, nó lặng lẽ lao tới, nhưng vẫn khiến Palmer chú ý.

Cuồng phong chính là lãnh địa của hắn, Palmer khó có thể để ý tới những thay đổi nhỏ trong lãnh địa này, nhưng một vật vừa nhanh, vừa chết chóc như vậy lao đến thì khó có thể không nhận ra.

Nhưng để phát hiện thì phải cần thời gian, và trong khoảng thời gian ấy, mũi tên bắn lén đã tiến đến trước mặt, Palmer dùng hết sức để vặn người, cơn gió gào rít cũng ngăn cản bước tiến của mũi tên.

Cuối cùng, mũi tên bắn lén đáng lẽ phải xuyên qua cơ thể đã lướt qua người Palmer, lớp áo ngoài bị xé toạc, từng tia lửa tóe ra từ vị trí tiếp xúc. Là bộ quần áo mài sắt đã bảo vệ hắn khỏi mũi tên bắn lén.

Mũi tên bắn lén găm vào bức tượng phía sau, đầu mũi tên màu còn ánh lên màu đen đầy chết chóc, nó đã được tẩm độc.

Palmer cũng không ngạc nhiên về chuyện này, tẩm độc là chuyện thường tình của sát thủ. Đối với những tên thích ẩn mình trong bóng tối này, tên bắn lén có tẩm kịch độc là một đối tác không gì tốt hơn.

Nhưng điều này cũng có nghĩa, chỉ cần sát thủ bị lộ hành tung thì sức uy hiếp của chúng sẽ giảm đi rất nhiều.

Palmer lập tức dùng con dao gấp hất một cái xác lên, rồi chém ngang nó giữa không trung, sau đó gió bào mòn cơ thể, khiến máu tươi vẩy xuống khắp mặt đất.

Nhờ hành vi bạo lực của Bologo, mà nơi đây chất đầy những cái xác tươi mới. Palmer vừa cảnh giác xung quanh, vừa chém đôi hết cái xác này đến cái xác khác, rất nhiều máu đã bị gió mạnh tát vào bức tường.

Nhà thờ nhuốm máu vốn đã quỷ dị, giờ đây lại càng trở nên quỷ dị hơn, cơn mưa máu vương ra khắp nơi, cho đến khi có vài giọt máu đọng giữa không trung, không thể rơi xuống.

"Tìm thấy ngươi!"

Palmer vui mừng hét lên, bóp cò, tiếng súng nổ ra.

Đầu đạn cỡ lớn được đẩy ra bằng thuốc súng, cơn cuồng phong cũng chuyển hướng ngay lập tức, như thể một bức tường không khí vô hình đang đánh về phía sát thủ.

Năng lượng bí mật Nguồn Gió không có khả năng gây sát thương trực tiếp, nhưng cũng giống như Năng lượng bí mật Chinh Chiêu Chi Thủ, đây là một loại Năng lượng bí mật rất dẻo, nó có tiềm năng rất lớn và có thể mở rộng ra các phạm vi khác nhau.

Cơn cuồng phong gào rít khiến những người trong đó khó có thể hít thở, ngay cả mắt cũng khó mà mở ra, dù có chịu đựng được tất cả thì gió còn cuốn theo những mảnh vụn trên mặt đất, gây nhiễu loạn tầm nhìn của kẻ địch, che giấu quỹ đạo bay của đầu đạn.

Tên sát thủ nhanh chóng di chuyển, hắn đã nhận ra ý đồ của Palmer khi từ khi máu dính vào người.

Viên đạn găm vào bức tường phía sau, đục thủng một cái lỗ, có thể tưởng tượng được nếu viên đạn này bắn trúng sẽ gây ra thương tích kinh khủng đến cỡ nào.

Sát thủ nghĩ rằng mình đã an toàn, nhưng một phát súng khác đã theo sát chân hắn.

Hắn cố gắng nhìn rõ hình dáng của Palmer, nhưng hắn lại ở ngay giữa cơn cuồng phong, hàng ngàn giọt máu và mảnh vụn cuốn lấy hắn, giờ đây, cơn gió vô hình thế mà lại có quỹ đạo vật lý nhờ sự hỗ trợ của những thứ này.

Lập tức, họng súng lại chĩa vào hắn

Sát thủ biết tại sao mình lại bị lộ. Trong mắt Palmer, một thể tích xuất hiện từ không khí đã chặn luồng gió và cắt ngang những giọt máu và mảnh vụn đang bay cực nhanh này.

"Xuất thân đại gia tộc liền điểm ấy tương đối tốt a!"

Palmer bóp cò lần thứ ba trong lúc cất cao giọng, tiếng súng lại nổ ra.

Là người thừa kế của nhà Krex, kể từ khi được cấy Năng lượng bí mật Nguồn Gió, Palmer đã được tiến hành rất nhiều khóa huấn luyện nhằm vào Năng lượng bí mật này.

Từ thuở mới thành lập, dòng họ Krex đã chiếm cứ Cao nguyên Nguồn Gió, đuổi theo tiếng gió hú, và năng lượng bí mật, Nguồn Gió cũng được truyền từ đó đến nay, sau bao biến thiên của năm tháng, qua từng thế hệ, người của nhà Krex sẽ viết lại kinh nghiệm của mình về Năng lượng bí mật này, sau đó truyền dạy cho các thế hệ tương lai.

Vì thế, Palmer đã sớm quen với cách dùng Năng lượng bí mật này để chống lại các loại kẻ địch khác nhau ngay từ lúc còn được huấn luyện.

Viên đạn thứ ba sượt qua sát thủ, xé rách da thịt của hắn, mang theo một lượng lớn máu, thậm chí khiến Năng lượng bí mật của chính hắn cũng lập lòe, trong gió như có bóng người mơ hồ xuất hiện.

Palmer cau mày, có thể thấy được tên sát thủ biết không thể ám sát Palmer, nên chuẩn bị dời vị trí, phiền phức nhất là tên này nhanh hơn Palmer dự kiến rất nhiều, cho dù mình có áp chế hắn, thì những phát bắn vẫn không thể trúng đích.

Thế là Palmer dứt khoát đưa ra quyết định, hắn bước tới, chủ động rút ngắn khoảng cách giữa mình và tên sát thủ, đồng thời nhắm khẩu súng lục trong tay về phía bóng người đang lao nhanh.

Tên sát thủ cũng đột ngột quay lại, hắn vốn đang định bỏ chạy ra cửa, nhưng bỗng chuyển hướng, giơ chiếc nỏ trên tay lên, ánh mắt hai người chạm vào nhau.

Tên được bắn ra, đạn bay ra khỏi nòng.

Cả hai giao nhau, rồi tách ra, mũi tên lạnh lẽo sượt qua tai Palmer, mang theo vài sợi tóc, đóa hoa máu nở rộ trên vai sát thủ, viên đạn không trúng đích, chỉ xước da mà thôi, nhưng máu vẫn chảy ra rất nhiều.

"Có vẻ như hôm nay vận may đã thắng thế a."

Tuy ngoài miệng nhẹ nhõm như vậy, nhưng trong lòng Palmer lại có chút hoảng sợ, nếu như vừa rồi không may, hiện giờ mũi tên lạnh lẽo kia đã có thể cắm vào lồng ngực mình.

Hình trụ quay, viên đạn thứ năm vào vị trí.

Sát thủ nhận ra mình không thể chiến thắng, nên đã không thực hiện bất kỳ đòn phản kích nào. Lúc này, hắn đã ở rất gần cánh cửa, Palmer rất khó bắn trúng hắn với tốc độ này, nhưng đột nhiên hắn lại nghe thấy tiếng động có chút bất thường.

Một giai điệu khác thường bỗng xuất hiện trong bản sonata của gió, sau đó giai điệu trở nên cao vút chói tai, và vụt qua người hắn.

Sát thủ nghiêng ngả, lảo đảo ngã xuống đất, hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì thấy gân chân của mình đứt rời và con dao ném dính máu cắm trên mặt đất.

Từ lúc nào?

Tên sát thủ không hiểu, nhưng ngay sau đó hắn nhớ lại khoảnh khắc gió nổi lên, tầm nhìn của mình bị hạn chế, từ lúc đó con dao ném đã lẻn vào trong gió.

Phát súng thứ năm vang lên, tay sát thủ trông như bị trúng một cú đấm vô hình, sau một hồi chấn động, viên đạn xuyên qua cơ thể rồi bay ra ngoài.

Hắn lăn vài vòng trên mặt đất, trông như đã chết rồi, ngay cả ánh sáng của ma trận giả kim cũng mờ đi.

Còn viên đạn thứ sáu trong khẩu súng lục ổ quay, và viên đạn này chính là đầu đạn giả kim đắt tiền.

Có vẻ như Palmer đã tiết kiệm được đầu đạn này, nhưng vẻ mặt của hắn không hề thoải mái, nhớ lại nhận định trước đây của mình về đám tà giáo này, hắn luôn cảm thấy nó sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy.

Cẩn thận lại gần thi thể, Palmer tiếp tục giữ súng và chĩa nó vào đầu cái xác. Ngay cả khi đó không phải là một đầu đạn giả kim, thì sức công phá vốn có của một khẩu súng lục cũng đủ để bắn thủng cái đầu kia.

Vô số âm thanh gặm nhấm điên loạn quẩn quanh cái xác. Điều này chưa từng xảy ra trên xác chết của những tà giáo khác, Palmer thậm chí còn có thể lờ mờ nghe thấy tiếng ngọ ngoạy của máu thịt.

Ngay sau đó, tên sát thủ đột nhiên bật dậy. Palmer vốn định bóp cò, nhưng nghĩ đến đây là nửa tháng tiền công, mặt hắn tối sâm, nhanh chóng quyết định, rồi đập vào đầu tên sát thủ bằng báng súng của mình.

Sát thủ rút con dao găm sắc bén ra, Palmer vung con dao gấp lên, kim loại chạm với nhau bắn ra vô số tia lửa.

Trong lúc giao chiến, cái âm thanh điên loạn kia cũng ngày càng rõ ràng, giờ Palmer có thể thấy rõ tên sát thủ đang ăn cái gì, trong miệng hắn đang cắn một miếng thịt đỏ tươi, đây là thứ mà hắn đã cắn khỏi xác chết bên dưới lúc ngã xuống.

Miếng thịt trông như là một món mỹ vị đối với hắn. Trong khi ăn, vết thương của hắn cũng nhanh chóng lành lại, ngay cả những vết thương chí mạng cũng dần thuyên giảm.

Hiện tượng này khiến Palmer càng chắc chắn hơn về suy nghĩ của mình, mình thế mà lại chạm trán với mấy tên khốn thuộc giáo phái Tinh Hủ.

Nhưng mà còn chưa kịp chửi rủa, tên sát thủ đã vung dao tiến lại gần, đúng lúc này, tiếng ầm ầm không ngừng vang lên, cả nhà thờ rung chuyển, trần nhà sập xuống, mang theo những khối gạch lớn.

Cuộc chiến giữa hai người tạm thời rơi vào đình trệ, không cần nói bất cứ lời nào, Palmer giơ chân đá vào ngực sát thủ, tên này không kịp phản ứng, bị đá văng ra đất. Khi tên sát thủ lồm cồm bò dậy, Palmer đã chạy mất dạng, ngay sau đó khối gạch đá nặng trĩu rơi xuống, đổ ập lên người tên sát thủ.

Sau khi làn khói bụi mù tan đi, Bologo đứng trên đống đổ nát, giẫm lên một con gấu bị đóng đầy đinh bạc dưới chân.